Vương Lộc nghĩ người Tuyết Viên cùng lắm là cô nương Nguyên gia.
Ông ta biết Nguyên gia rất có thế lực, nhưng nơi này là Dương châu, hai cô nương cho dù có gì, cũng không thể nào nhúng tay vào sự vụ Dương châu.
Lấy thủ đoạn của ông ta, hoàn toàn có thể lật ngược lại hoàn cảnh xấu.
Nhưng khi trong đó có một công chúa, tình huống này lại khác xa rất nhiều.
Con cái hoàng gia không giống những cô nương phủ công hầu.
Đương kim thiên tử có ba vị công chúa, đại công chúa có liên quan đến Vương gia, nhị công chúa và đại công chúa cùng một mẹ sinh ra, có lẽ sẽ không làm Vương gia khó xử.
Nhưng lấy yếu tố có thể hành tẩu bên ngoài, cũng chỉ có Chiêu Dương tam công chúa.
Nghĩ như vậy, mặt Vương Lộc lại trắng thêm vài phần.
Cho dù ở Dương châu, cũng từng nghe đến chút sự tích thánh thượng thiên vị tam công chúa.
Ông ta lấy lại bình tĩnh, nụ cười trên mặt cực kỳ miễn cưỡng.
Ông ta chắp tay với Chiêu Dương công chúa nói: "Hạ quan có mắt không tròng, không nhận ra công chúa." Ngừng một chút, ông ta lại nói, "Nhưng chuyện tiểu chất hạ độc, mong công chúa minh xét!" Nói xong, ông ta còn trừng mắt nhìn sang Vương Luân Chi, không biết hắn nghĩ thế nào lại ra được chủ ý ngu ngốc này, nhiều năm đọc sách như thế đều vào bụng chó cả rồi?
Chiêu Dương công chúa liếc mắt nhìn Vương Lộc, cười lạnh nói: "Việc này đương nhiên xử lý theo lẽ công bằng." Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ "công bằng".
Vương Lộc nghe vậy cả người lung lay, sắc mặt càng thêm xấu.
Chiêu Dương công chúa lại không khách khí nói: "Ông tuy là tham quân sự của châu, nhưng việc này có liên quan đến con cháu Vương gia, ông cần tránh hiềm nghi, án này không cần ông nhúng tay vào."
Vương Lộc vốn muốn mượn chức quyền để cho Vương Luân Chi thoát tội, nhưng một câu của Chiêu Dương công chúa cắt đứt đường lui của ông ta.
Ông ta do dự một lát nói: "Việc, việc này chỉ sợ không hợp lý lắm?"
Chiêu Dương công chúa cười lạnh nói: "Cho dù ta chém Vương Luân Chi ngay lúc này, ông có thể làm gì?" Mạch Vương gia này nàng đều chán ghét, sao có thể lưu tâm đến dòng bên Vương gia? Vương Lộc nhíu mày, trong lòng thầm nói: "Điêu ngoa." Ông ta không dám nói gì nữa, chỉ chắp tay, lùi sang một bên.
Tiếng động trong đường vừa mới lắng xuống, bên ngoài lại đến một trận xôn xao.
Thì ra là đám người Trịnh Minh Hồng đến đây, bọn họ ở ngoại đường hô lớn Vương Luân Chi vô tội gì đó.
Tư Mã Hưu nghe vậy gân xanh trên trán nổi lên, ông ta quát một tiếng: "Người không liên quan không được ồn ào!"
Trịnh Minh Hồng hừ một tiếng, cũng ngậm miệng lại.
Tư Mã Hưu trộm liếc mắt nhìn sang Chiêu Dương công chúa, liền hiểu được nàng không muốn mở miệng.
Ông ta cân nhắc một lát, nói: "Vương Luân Chi, có người cáo ngươi âm mưu hạ độc mưu hại công chúa, nhân chứng vật chứng đều có, ngươi nói thế nào?"
Vương Luân Chi cũng biết việc này không dễ dàng chấm dứt.
Hắn nói: "Thảo dân vô tội, có thể là có người hãm hại."
Tư Mã Hưu trầm giọng nói: "Có chứng cứ gì?"
Vương Luân Chi giật mình, trên trán chảy mồ hôi lạnh, hắn nhìn sang Vương Lộc như xin giúp đỡ.
Vương Lộc lúc này mới mở miệng nói: "Người truyền tin và đưa độc dược là Vương Luân Chi? Hay là người bên ngoài?"
Chiêu Dương công chúa như cười như không nhìn Vương Lộc.
Tư Mã Hưu trầm ngâm một lát, lại hỏi tên người đưa tin.
Hắn sai người đến tróc nã, nào nghĩ khi tới Vương gia, lại không thấy bóng người.
Trong lòng Vương Luân Chi mừng rỡ, vội nói: "Nhất định là tiện nô kia biết sai, lén đào thoát!"
"Thật sao?" Chiêu Dương công chúa thản nhiên hỏi một câu.
Vương Luân Chi vội gật đầu liên tục.
Khi Vương Lộc biết được chuyện này từ Vương Luân Chi, đã phân phó thủ hạ đi xử lý.
Nhưng lúc này trông thấy vẻ mặt của Chiêu Dương công chúa, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm không rõ.
Ông ta vừa mới chuẩn bị mở miệng, bỗng phát hiện bên cạnh có một thị vệ đeo đao xa lạ đang đứng, tóc gáy ông ta lập tức dựng cả lên, đã nhận ra nguy hiểm, ông ta im miệng không nói.
Tạ Phù Sơ vẫn luôn dự thính, đến lúc này, nàng mới lãnh đạm mở miệng nói: "Dẫn Vương Tín tới đi." Người có liên hệ với Vương gia, Dương Khánh bên kia đã sớm điều tra xong.
Vì sao không trực tiếp bắt hắn? Chẳng qua là chờ hành động của Vương gia mà thôi.
Người này thập phần trung thành với Vương gia, nhưng lúc người Vương gia muốn mạng của hắn, phần trung tâm này sẽ rất khó duy trì.
Lời vừa nói ra, vẻ mặt của Vương Lộc và Vương Luân Chi đều thay đổi.
Chiêu Dương công chúa không chút để ý nói: "Ở Đại lý tự, đối phó những người không chịu nói thật có rất nhiều thủ đoạn, chẳng qua ta nghĩ quá mức tàn nhẫn." Dừng một chút, nàng lại nói, "Chi bằng trực tiếp đánh, đánh tới khi chịu nói mới thôi."
Tạ Phù Sơ cũng cười phụ họa: "Thật ra ta có một loại thuốc, có thể khiến người ta thống khổ như vạn con kiến cắn vào tim." Các nàng không coi ai ra gì nói ra, đừng nói là hai vị Vương gia kia, ngay cả Tư Mã Hưu cũng đổ mồ hôi lạnh đầy người.
Đang nói, Vương Tín mặt đầy nước mắt đã được dẫn tới.
Hắn quỳ ầm xuống đất, run rẩy nói: "Việc này đều là thiếu gia phân phó."
"Vương Tín, ngươi, tại sao ngươi vu oan cho ta? Vương gia đối đãi với ngươi không tệ!" Vương Luân Chi sợ hãi kêu lên.
"Đối xử tử tế của Vương gia là giết người diệt khẩu à?" Chiêu Dương công chúa thản nhiên nói, nàng nhìn Vương Lộc cười cười, lại nói, "Nơi này còn có vài vị là người Vương gia."
Vương Lộc như rơi vào hầm băng, đầu lưỡi líu lại, hồi lâu sau mới quỳ xuống đất, vô cùng đau đớn nói: "Hạ quan quản giáo không nghiêm, khiến tiểu chất phạm phải tội lớn!" Nói xong, ông ta bắt đầu dập đầu.
Chỉ vài cái, trên trán đã sưng đỏ một mảng.
Lời kia vừa thốt ra, hiển nhiên là nói Vương Luân Chi đã bị vứt bỏ.
Vương Luân Chi sao lại không hiểu ý tứ trong lời Vương Lộc, hắn có chút bối rối, sợ bị dụng hình, vội nói: "Việc này không phải âm mưu của một mình ta."
"Vương huynh, trước khi nói phải suy nghĩ rõ ràng, đừng vì giữ mạng mà lôi người khác xuống ngựa!" Một vị công tử bên ngoài hô lớn.
"Đúng vậy, Vương huynh, tính tình thối này của huynh nên thay đổi."
Tạ Phù Sơ nghe vậy nhìn ra bên ngoài, người lên tiếng đều là người bên cạnh Trịnh Minh Hồng.
Đây là ngu hay là ngốc thế? Nàng cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì, cùng đợi Vương Luân Chi tiếp tục cung khai.
Tiếng nói bên ngoài rõ ràng đã kích thích Vương Luân Chi, khiến cho Vương Luân Chi càng thêm khủng hoảng sợ hãi.
Hắn không chút nghĩ ngợi, liền nói ra một chuỗi tên.
Việc này có liên quan không ít người, phần nhiều là con cháu các đại tộc ở Dương châu, sắc mặt Tư Mã Hưu thật sự không tính là tốt.
Chiêu Dương công chúa nhàn nhạt nói: "Một khi đã vậy, những người này cũng nên bắt lại thẩm vấn."
Tư Mã Hưu sợ nhất chính là dính phiền toái vào người, nhưng hiện tại phiền toái đã đến đây, ngay cả tránh cũng tránh không được.
Những con cháu đại tộc này ngày thường không biết nặng nhẹ cũng thôi, sao bây giờ lại chọc ra cái rổ lớn như vậy? Ông ta nhìn sắc mặt Chiêu Dương công chúa, hiển nhiên không có nửa phần chừa đường sống, ông ta bình tĩnh lại ra lệnh.
Tạ Phù Sơ lại bồi thêm một câu: "Nghe nói Vương Luân Chi là cống sĩ Dương châu tiến cử? Lấy đức hạnh của hắn, e rằng không ổn lắm? Không biết người là do ai tuyển?" Chuyện này hiển nhiên dính líu tới quyền tiền giao dịch.
Nếu đã tới nông nỗi này, nàng không ngại lại thúc đẩy thêm một phen.
Tư Mã Hưu nhìn Tạ Phù Sơ, lời nói kẹt trong cổ họng, nói cũng không nên lời.
Chiêu Dương công chúa hiển nhiên cũng có cùng ý này, ông ta trầm mặc một lát, khàn giọng nói: "Tra."
Hiển nhiên Chiêu Dương công chúa không tin Tư Mã Hưu, nàng trực tiếp phái Vệ úy tự đi theo.
Trong một ngày, bắt toàn bộ những người có liên can đến vụ án vào trong lao.
Nàng ung dung phân phó mấy câu bèn cùng Tạ Phù Sơ về Tuyết Viên.
Tư Mã Hưu gánh vác chuyện này cũng sắc mặt trầm ngưng.
Việc này nếu làm tiếp, đương nhiên sẽ đắc tội một vùng.
Vị công chúa này quay người liền rời khỏi Dương châu, đến lúc đó thì thứ sử là ông ta sẽ chịu trách nhiệm.
Nhưng nếu như không làm theo ý công chúa, sợ là ngay cả tương lai cũng không còn.
Tư Mã Hưu về tới nhà tâm tình vạn phần trầm trọng.
Trên bàn cơm, Tư Mã Uẩn nhìn ra vẻ u sầu của phụ thân, lên tiếng hỏi: "Phụ thân, hôm nay xảy ra chuyện gì?" Nàng ấy cũng nghe lời đồn đãi bên ngoài, nhưng lại không rõ ràng lắm.
Tư Mã Hưu nghe vậy cười khổ, nói: "Hai vị bằng hữu của con thật hay, mới đó đã đắc tội với những đại tộc Dương châu.
Tư Mã Uẩn nghe xong có chút lo lắng nói: "Các nàng ấy không sao chứ?"
Tư Mã Hưu liếc mắt nhìn Tư Mã Uẩn, đáp: "Thân phận bọn họ không tầm thường, đương nhiên là không sao.
Chỉ là vi phụ ta—-" Nói đến đây, Tư Mã Hưu buông bát đũa, vẻ mặt ảm đạm.
Vẻ mặt Tư Mã Cảnh Chi cũng trở nên ngưng trọng, hắn hỏi: "Hai vị cô nương kia là từ phủ Tề Quốc công?"
Tư Mã Hưu than lớn một tiếng nói: "Nếu vậy đã tốt hơn một chút." Ông ta quay sang nhìn Tư Mã Uẩn dặn dò, "Vị Nguyên cô nương kia thật ra là Chiêu Dương công chúa, nếu các nàng ấy không muốn thâm giao, con không cần lui tới Tuyết Viên."
Tư Mã Uẩn kinh ngạc, đến khi nuốt xuống tin tức này, nàng ấy mới gật đầu, cười khổ một tiếng nói: "Nữ nhi đã biết."
Tư Mã Hưu ừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Trước khi việc này kết thúc, e rằng ông ta phải đóng cửa từ chối tiếp khách.
Bên kia, trên đường trở về, Tạ Phù Sơ vẫn suy nghĩ vấn đề, đến khi Chiêu Dương công chúa ngoắc lấy ngón út của nàng, nàng mới hoàn hồn, mở miệng nói: "Việc này có thể thúc đẩy tiếp sao?" Dù cho những người đó có ngốc đi nữa, cũng sẽ có tính toán riêng.
Nếu chỉ là chuyện riêng của Vương Luân Chi, có lẽ tránh không được hy sinh.
Nhưng nếu có quan hệ với nhiều đại tộc, sự tình sẽ không nhất định.
Nếu chỉ có mình Tư Mã Hưu lo liệu, sợ là vì duy trì cân bằng những đại tộc, ông ta sẽ nhượng bộ.
Chuyện xấu duy nhất chính là thân phận của công chúa.
"Việc này mặc kệ Tư Mã Hưu nghĩ thế nào, đều phải tiếp tục." Chiêu Dương công chúa khẳng định.
Tạ Phù Sơ thấy ngữ điệu nàng ấy kiên định không dao động, tâm tư xoay chuyển.
Nhằm vào đại tộc, chỉ e cũng là ý của thiên tử.
Mặc dù ở Dương châu đã có bố trí quan viên vận chuyển đường thủy, nhưng nhân sự bên dưới cũng sẽ không rơi xuống đầu các gia tộc lớn này.
Nàng gật đầu hiểu rõ, lát sau lại nói: "Thật ra chúng ta không quan trọng, có thể lập tức rời khỏi Dương châu.
Nhưng sau này sợ là các đại tộc cùng với Tư Mã sử quân sẽ đối địch nhau." Tư Mã Uẩn thiện tâm, vô cùng thẳng thắn chân thành với các nàng, các nàng cũng nên giúp Tư Mã gia mang mối họa đi.
"Việc này đơn giản." Chiêu Dương công chúa cười nói, "Đổi một châu huyện khác hoặc là triệu về kinh thành là được.
Chỉ cần Tư Mã sử quân bằng lòng, sao lại không có đường ra?" Tư Mã Uẩn giúp các nàng không ít chuyện, chút việc ấy nàng vẫn sẵn lòng giúp.
Chiêu Dương công chúa kéo tay Tạ Phù Sơ, cười nói, "Nàng còn khuyên ta đừng lo nghĩ chính sự, nàng nhìn nàng xem, không nghĩ đến việc này à?"
Tạ Phù Sơ vội nói: "Được được được, là lỗi của ta."
Chiêu Dương công chúa cong môi, nàng nhìn Tạ Phù Sơ, thấp giọng nói: "Đã có lỗi, vậy phải chịu phạt, Sơ Nhi nói xem nên phạt thế nào?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...