Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh


"Vương tử, mời bên này."
"Chuẩn bị ổn thỏa chưa?"
"Đương nhiên ổn thỏa."
"Tứ hoàng tử bên kia phiền ngươi nói vài câu."
Tiếng nói nhỏ truyền vào tai Tạ Phù Sơ và Hoắc Thanh Châu, các nàng rất nhanh đã hiểu được là chuyện gì xảy ra.

Hoắc Thanh Châu tức giận đến run người, Tạ Phù Sơ lẩm nhẩm, kéo Hoắc Thanh Châu trốn vào chỗ tối.
Hoa Minh Nhã đẩy cửa vào, sau khi thoáng thấy thân hình trên tháp, khóe môi cong lên một nụ cười đắc ý.

Trên ngoại bào của hắn dính một mảng rượu lớn, trên người còn có mùi rượu nhàn nhạt.

Hắn híp mắt nhìn Tạ Phù Diêu, cười nhẹ nói: "Phù Diêu quận chúa chớ nên trách tại hạ, tại hạ đã cùng đường rồi."
"Đáng giận!" Hoắc Thanh Châu không nhìn được nữa.

Lúc này Tạ Phù Sơ đã buông lỏng cổ tay nàng ấy.
Hoa Minh Nhã hoàn toàn không ngờ tới trong phòng còn có người khác, lúc nhìn thấy Hoắc Thanh Châu và Tạ Phù Sơ thì hoảng hồn, nhưng rất nhanh đã hồi phục tinh thần.

Hắn nhìn Tạ Phù Sơ, cười đến nhã nhặn, nói: "Chúng ta lại gặp nhau." Nơi này yên tĩnh không người, hắn ta cũng không sợ Tạ Phù Sơ các nàng lên tiếng tri hô.
Tạ Phù Sơ và Hoắc Thanh Châu quả thật không định kêu lên, Hoắc Thanh Châu kiềm chế, đến khi trông thấy vẻ mặt khinh thường của Hoa Minh Nhã, lập tức không nhịn được trực tiếp đấm một quyền về phía Hoa Minh Nhã.

Hoa Minh Nhã không ngờ Hoắc Thanh Châu lại biết công phu quyền cước, lại còn võ công không tồi, mấy lần giao thủ thế mà lại bị ép vào trong góc.

Trong mắt hắn lóe ra tia u tối, một con rắn nhỏ màu đỏ chui ra từ trong tay áo hắn ta.

Tạ Phù Sơ vẫn quan sát động tĩnh của hắn ta, trông thấy con rắn nhỏ kia lập tức bắn ra một cây ngân châm.


Nàng vẫn luôn luyện nội công tâm pháp "Thái tố cửu châm", nhãn lực cùng sức mạnh đôi tay vẫn phải có.
Cùng lúc đó, Hoa Tinh Hà ở sân mã cầu dường như có cảm ứng, sờ cổ tay của mình.
"Hoa tế ti, làm sao thế?" Lý Lệnh Tiết hỏi.
Hoa Tinh Hà liếc mắt một cái, không thấy Hoa Minh Nhã, lòng bỗng trầm xuống, hắn che giấu biểu tình trong mắt, ôn hòa nói: "Không có gì."
Đã không còn con rắn nhỏ kia, Hoa Minh Nhã mất đi điểm tựa, rất nhanh đã bị Hoắc Thanh Châu đánh bại.

Hoắc Thanh Châu phong bế huyệt đạo của hắn ta, tìm sợi dây thừng trói gô hắn lại.
Hoa Minh Nhã tức giận nói: "Ta là vương trữ Ba Quốc, các ngươi đang làm gì vậy?"
Hoắc Thanh Châu hừ lạnh một tiếng, hung hăng đá một cước lên người Hoa Minh Nhã.
Trên mặt Hoa Minh Nhã thoáng qua mấy phần tàn khốc, nhưng khi nghe câu nói của Tạ Phù Sơ, ngữ điệu bình thản kia lại khiến hắn run rẩy không thôi.
"Quả nhiên có vài phần tương tự Hoa Nhĩ Nhã, không hổ là đường huynh muội*, ta nói có phải không? Hoa Minh Nhã?" Tạ Phù Sơ mỉm cười nói.
*Đường huynh muội: anh em họ nội.
"Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó?" Hoa Minh Nhã run rẩy toàn thân.
"Hoa Minh Nhã?" Hoắc Thanh Châu cũng biết tục danh của vương trữ Ba Quốc.
Tạ Phù Sơ gật đầu nói: "Hoa Thanh Nhã bị thích khách đả thương, Ba Quốc bọn họ bèn để cho một kẻ giả mạo đến thế thân."
Cho dù là vương trữ thật sự thì có là gì? Đừng nói chỉ là kẻ giả mạo.

Hoắc Thanh Châu nghe xong lời này, còn ngại mình xuống tay quá nhẹ, sau khi Hoa Minh Nhã chịu thêm một lần quyền đấm cước đá, trực tiếp bị đánh hôn mê bất tỉnh.

"Vu cổ và dịch dung của Ba Quốc đều rất có bản lĩnh." Hoắc Thanh Châu nói.

Lát sau, nàng ấy lại chuyển hướng nhìn về Tạ Phù Diêu, hỏi, "Việc này phải làm sao bây giờ?"
Vừa lúc Tạ Phù Diêu cũng dần tỉnh lại, nàng ấy tròn mắt nhìn, có chút ngây ngốc.

Hồi lâu sau nàng ấy mới nhỏ giọng nói: "Nhị tỷ tỷ, Hoắc cô nương, sao muội lại ở trong này?" Tầm mắt nàng ấy rất nhanh đã trông thấy Hoa Minh Nhã đang bị trói.

Thân là người hoàng thất, sao có thể khờ dại đến không biết gì? Sắc mặt của nàng ấy bỗng chốc trắng bệch, cuộn mình lại, hai tay ôm chân run rẩy.

Tạ Phù Sơ đi tới bên cạnh Tạ Phù Diêu, vuốt lưng nàng ấy, dịu giọng an ủi: "Không có gì xảy ra cả, đừng hoảng.

Trước tiên tỷ sai người đưa muội về phủ Chiêu Dương công chúa."
Tạ Phù Diêu ngây ngẩn hồi lâu mới ngơ ngác đáp lại.

Lúc nàng ấy đi thuyền hoa có hơi choáng đầu mới xuống thuyền tìm một phòng nghỉ tạm.

Nàng ấy nhận ra người đã đưa mình tới đây, là của phủ nhị công chúa, đã từng thấy nhiều lần.

Lúc tới căn phòng này, nàng ấy cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Hoắc tỷ tỷ, tỷ đi tìm tứ hoàng tử, đừng kinh động người bên ngoài." Tạ Phù Sơ nói.
Hoắc Thanh Châu gật đầu, trước khi đi lại đạp cho Hoa Minh Nhã một cước.
Người phủ nhị công chúa sao lại cấu kết với Hoa Minh Nhã? Hoa Minh Nhã cũng thật có dã tâm, không cưới được công chúa liền đánh chủ ý tới Tạ Phù Diêu sao? Còn bao nhiêu kẻ bị Hoa Minh Nhã mua chuộc nữa? Hoặc là trong đó còn có bút tích của những ai?
Không lâu sau khi Hoắc Thanh Châu rời đi, Triệu Ninh vội vàng đánh một chiếc xe ngựa tới nơi này.
Tạ Phù Sơ bảo Triệu Ninh mang cả Hoa Minh Nhã vào trong xe ngựa, nàng và Tạ Phù Diêu đi cùng nhau.

Tạ Phù Diêu trông thấy Hoa Minh Nhã có chút sợ hãi, thấy Tạ Phù Sơ đi cùng mới cảm thấy an tâm hơn.

Tạ Phù Sơ biết tính cách của Tạ Phù Diêu, cũng không nói rõ trước mặt Hành Dương trưởng công chúa, chỉ đơn giản quay về phủ công chúa, lại sai người mời trưởng công chúa đi theo.
"Phù Sơ đâu?" Nguyên Bích Vu thấy một mình Hoắc Thanh Châu đi tới, còn tưởng rằng các nàng không gặp mặt.
Hoắc Thanh Châu cũng không nói thêm gì, chỉ đáp: "Phù Diêu quận chúa mệt mỏi, Phù Sơ đã đưa nàng ấy trở về."
"Thì ra là vậy." Thường Bình cười cười nói.
Nguyên Bích Vu liếc mắt nhìn Hoắc Thanh Châu một cái, có chút đăm chiêu.

Đến khi chạm mặt cùng tứ hoàng tử, nàng ấy nhạy bén phát hiện vương tử Ba Quốc kia cũng không ở đó, mí mắt bỗng giật mạnh, trong lòng hiện lên một dự cảm không rõ.
Hành Dương trưởng công chúa và phò mã chỉ có một nữ nhi bảo bối này, nhận được tin của phủ Chiêu Dương công chúa, vội vội vàng vàng chạy đến.


Biết được chuyện này lập tức giận đến run người, hận không thể giết chết Hoa Minh Nhã.

Chiêu Dương công chúa cũng không lừa gạt cô mẫu*, nhỏ giọng nói: "Vương trữ chân chính đang dưỡng thương trong phủ, vị này là chất tử** Hoa Minh Nhã của Ba Quốc vương."
*Cô mẫu: chị của cha.
**Chất tử: cháu trai (con của anh em trai).
"Như thế càng tốt." Ánh mắt Hành Dương trưởng công chúa lạnh lùng, bà nhìn Hoa Minh Nhã, lại nhìn Hoa Thanh Nhã trên giường bệnh, hai người cực kỳ giống nhau, đứng cùng một chỗ không nhìn kỹ khó có thể phân biệt được.

Bà ấy cười lạnh một tiếng, rút trường kiếm của thị vệ, giải quyết Hoa Minh Nhã trước mặt Hoa Thanh Nhã.

Bà lau tay, chậm rãi nói, "Nữ nhi của ta cũng có thể khi dễ? Cho dù có suy nghĩ này cũng không thể."
Hoa Thanh Nhã biến sắc, vẫn nói: "Trưởng công chúa nói phải."
Chiêu Dương công chúa cản tầm nhìn Tạ Phù Sơ, không để nàng nhìn thấy một màn huyết tinh.

Nàng ho khan vài tiếng, phân phó hạ nhân: "Tìm chỗ thiêu đi."
Ngữ điệu bọn họ đều rất bình tĩnh, trong bình tĩnh lại mang theo mấy phần lạnh lùng, Tạ Phù Sơ nghe được sởn cả gai ốc.

Đây là người của hoàng gia ư? Nàng không khỏi rùng mình.
"Bây giờ vương trữ trở về hẳn là đã an toàn." Hành Dương trưởng công chúa mỉm cười nói, "Nghịch tặc đã trảm, việc này không truy cứu nữa."
"Đa tạ." Hoa Thanh Nhã chắp tay.

Đương nhiên hắn không muốn ẩn núp trong phủ công chúa, rõ ràng hắn là vương trữ Ba Quốc, sao lại phải lén lút trốn tránh?
Việc này được giải quyết lặng lẽ, không truyền ra chút động tĩnh nào.
Trong Hồng lư tự.
"Ngươi chạy đi đâu đến giờ mới về, ngươi cho rằng ngươi là ai?" Hoa Nhĩ Nhã nhìn thấy Hoa Thanh Nhã thong thả đi tới, lập tức xem thường, không khỏi oán giận mắng.
Hoa Tinh Hà bên cạnh khóe môi cong lên một nụ cười nghiền ngẫm, hắn đứng dậy hành đại lễ, nói: "Ra mắt vương trữ."
Hoa Thanh Nhã biết hắn ta nhận ra mình, khoát tay áo nói: "Không cần đa lễ."
Lúc này Hoa Nhĩ Nhã mới hoảng sợ nhận ra, cẩn thận quan sát Hoa Thanh Nhã hồi lâu, mới nói: "A ca, huynh không có việc gì?!"
Hoa Thanh Nhã cười cười nói: "Không có gì." Hắn quay sang nhìn Hoa Tinh Hà, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Việc này đại tế ti không có gì giải thích với cô vương sao?"
Hoa Tinh Hà cũng không sợ Hoa Thanh Nhã, hắn cười nói: "Việc này cũng không còn cách nào, nếu truyền tin về Ba Quốc không biết sẽ gây nên náo động thế nào, chỉ thiệt thòi vương trữ.


Đúng rồi, mấy ngày nay vương trữ trải qua thế nào?"
Hoa Thanh Nhã không trả lời, hắn chỉ nhìn cổ tay Hoa Tinh Hà, thản nhiên hỏi: "Hỏa linh xà của đại tế ti đâu rồi?"
Đồng tử Hoa Tinh Hà bỗng co rút lại.
"Xà này là do Hoa Minh Nhã thả ra, nhưng ta đã từng trông thấy trên người Hoa Tinh Hà." Tạ Phù Sơ thở dài một hơi.

Nàng cũng chẳng quan tâm lập trường của Hoa Tinh Hà ở Ba Quốc, nhưng Hoa Minh Nhã và xà đều đã chết, hắn ta có bằng lòng chữa trị cho Chiêu Dương công chúa không? Có thể hắn ta chỉ là kẻ không có bản lĩnh, vốn không nên có nhiều kỳ vọng? Đầu óc Tạ Phù Sơ rối loạn, lúc nghĩ đến việc này, lúc lại nhảy sang việc khác.
"Hoa Tinh Hà người này không có lập trường." Chiêu Dương công chúa thản nhiên nói.

Hoa Thanh Nhã mất tích, hắn ta bèn nâng đỡ Hoa Minh Nhã lên, trở thành vương trữ thật sự, về phần sau khi trở lại Ba Quốc, đó cũng không phải việc của hắn.

Lấy địa vị siêu nhiên của hắn ở Ba Quốc, phiền toái thế nào cũng sẽ không rơi xuống đầu hắn.
Chiêu Dương công chúa bỗng hỏi: "Phù Diêu có nói là kẻ nào dẫn đường không?"
Tạ Phù Sơ suy nghĩ một lát, đáp: "Một kẻ tên là Vương Tự." Có thể được Tạ Phù Diêu nhớ kỹ, cũng xem như là nhân vật có tiếng nói ở phủ nhị công chúa.

"Sao công chúa lại hỏi việc này?" Tạ Phù Sơ lại nói.
Chiêu Dương công chúa ung dung cười nói: "Cô mẫu giao cho ta xử lý việc này."
Tạ Phù Sơ hoài nghi nhìn Chiêu Dương công chúa.
Ngày kế tiếp, Tạ Phù Sơ mới biết thủ đoạn thô bạo mà Chiêu Dương công chúa dùng xử lý việc này.
Nàng ấy trực tiếp sai người đánh xe đến phủ nhị công chúa, gõ cửa phủ đòi người.

Nhị công chúa và nàng ấy vốn không hợp nhau, muốn hỏi cho rõ ràng, sao có thể dễ dàng thả người.

Cách làm của Chiêu Dương công chúa là sai người đột nhập vào phủ nhị công chúa, trực tiếp mang kẻ tên "Vương Tự" ra, còn nói: "Hôm qua ở hội hoa đắc tội Phù Sơ, ta há có thể bỏ qua? Nhị công chúa khi dễ phủ ta không có người sao?" Nói xong không đợi nhị công chúa đáp lời đã rời đi.
Tạ Phù Sơ: "..." Việc này có quan hệ gì tới nàng đâu?
Nhị công chúa bên kia đương nhiên cũng rất tức giận, nàng ta cũng chưa từng nghe thấy có chuyện gì xảy ra ở hội hoa, chỉ cho rằng Chiêu Dương công chúa thừa cơ ôm thù riêng.

Nàng ta cũng sai người chuẩn bị xe, vào cung khóc lóc kể lể với Minh Đức Đế, đòi lại lẽ phải.

Nói thế nào đi nữa, bản thân cũng là nữ nhi của phụ hoàng mà? Lúc này Chiêu Dương căn bản không để ý, chẳng lẽ thiên tử cũng muốn thiên vị?
"Tam công chúa đến phủ nhị công chúa gây sự mang Vương Tự đi? Hiện tại nhị công chúa đã vào cung cáo trạng?" Trịnh Quý phi nghe kể lại việc này, bàn tay cho vẹt ăn run rẩy, sắc mặt bà ta khẽ biến, chặn lại nói, "Mau, ngăn nhị công chúa lại! Chớ để nàng gặp thánh thượng!" Bà ta không tin Chiêu Dương công chúa bắt Vương Tự là vì trút giận cho Tạ Phù Sơ! Có thể là do Vương Tự đã làm gì? Đây là tay trong bà ta an bài ở phủ nhị công chúa, cũng chẳng biết làm sao đã bị nhổ đi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận