Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh


Sau núi hầu như không có tăng nhân lui tới, hầu hết tăng xá đều cải tạo thành nơi thích hợp cho vị công chúa kim chi ngọc diệp này thanh tu.

Không tráng lệ như trong cung, những phòng ốc nhỏ nằm rải rác dưới bóng tùng càng tôn thêm mấy phần lịch sự tao nhã và thiền tịnh, lại có vài phần phù hợp với sự tự do nhàn nhã "Tùng hoa nhưỡng tửu, xuân thủy tiên trà*".
*Hoa tùng ủ rượu, nước xuân pha trà.
Chiêu Dương công chúa vén tay áo lên, để lộ ra cánh tay.

Nước trà bốc hơi nóng chảy xuống chén sứ men xanh, bắn lên những bọt nước nhỏ li ti.

Tầm mắt Tạ Phù Sơ dời đến cổ tay Chiêu Dương, rũ mắt thụ sủng nhược kinh* trông thấy chén trà trước mặt mình, nhất thời uống cũng không phải mà không uống cũng không phải.
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.
"Nguyên Hợp Tự đích thực là một nơi rất tốt." Chiêu Dương chậm rãi mở miệng nói.
Tạ Phù Sơ nhẹ gật đầu.
Chiêu Dương cười khẽ một tiếng, lại nói: "Tạ nhị cô nương không cần câu nệ như thế."
Tạ Phù Sơ im lặng, nâng mắt nhìn Chiêu Dương, nhẹ giọng hỏi: "Công chúa không khỏe sao?"
Chiêu Dương ngẩn ra, nàng lắc đầu, nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi, thanh âm mát lành như suối trong: "Không ngại."
Tạ Phù Sơ "A" một tiếng, lại hỏi: "Công chúa muốn tìm người đánh cờ sao?"
Chiêu Dương công chúa cười nói: "Không." Nàng đã nhận ra vẻ xấu hổ và mất tự nhiên của Tạ Phù Sơ, bèn chủ động đổi đề tài, "Nghe nói khi trước nàng có một tửu lâu? Triệu gia còn một tiểu tử phải không?"
Tạ Phù Sơ vâng một tiếng, nàng nhìn Chiêu Dương, không rõ ý tứ của nàng ấy.
Chiêu Dương lại hỏi: "Tạ đại cô nương không trở về Triệu gia, vậy tửu lâu kia có phải không người coi sóc?"
Tạ Phù Sơ qua loa đáp: "Đã nhờ được người đáng tin cậy trông coi." Dù sao cũng là việc tư của nàng, không tiện nói nhiều cùng Chiêu Dương công chúa.

Trên mặt nàng hiện vẻ có lệ, nhưng Chiêu Dương công chúa vẫn bình thường như chưa phát hiện ra, nói tiếp: "Chẳng lẽ nàng không định chuyển nó vào kinh sao?"

Tạ Phù Sơ đã sớm có quyết định này, ý niệm trong lòng vừa động, chăm chú nhìn Chiêu Dương công chúa không nói lời nào.
"Việc nhỏ tầm này ta có thể giúp nàng." Chiêu Dương công chúa sảng khoái nói, "Cũng là báo đáp ân cứu mạng của nàng."
Nếu có Chiêu Dương công chúa nhúng tay vào, việc chuyển tửu lâu vào kinh sẽ dễ dàng hơn.

Dưới chân thiên tử, nếu không có chỗ dựa rất khó làm việc.

Người trong Hầu phủ không muốn nàng tiếp xúc nhiều với Triệu gia, tất nhiên sẽ không thể giúp nàng —-- Tâm tư Tạ Phù Sơ xoay chuyển, đối với thiện ý của Chiêu Dương công chúa, nàng cũng không nhiều lời chối từ, nàng nở một nụ cười xán lạn, mở miệng nói: "Đa tạ công chúa."
"Không cần cảm ơn." Chiêu Dương che miệng khẽ ho một tiếng, nàng nói: "Nếu có gì cần hỗ trợ, có thể trực tiếp tới tìm ta."
Thấy Chiêu Dương công chúa như thế, Tạ Phù Sơ lại yên tâm.

Nàng kể lại những bệnh tật dân chúng mắc phải, lại nói đến những phong cảnh ở ngoại thành, Chiêu Dương công chúa nghe có vẻ thú vị, thường gật đầu, ánh mắt sáng lên, lộ vẻ ngưỡng mộ.

Kỳ thực có những thứ Tạ Phù Sơ nói cũng chưa được kiểm chứng qua, chỉ xem được từ sách cổ.

Thấy Chiêu Dương công chúa còn nghiêm túc như thế, nàng lại có chút ngượng ngùng.

Thẹn thùng cười nói: "Nếu có cơ hội, ta vẫn hy vọng sẽ đi khắp những ngọn núi con sông nổi danh."
Chiêu Dương công chúa cũng cười khẽ theo, nghiêng đầu nhìn Tạ Phù Sơ, còn đưa tay phủi một phiến lá rơi xuống cánh tay nàng.
Tạ Phù Sơ không dự đoán được Chiêu Dương sẽ có hành động như thế, nhưng vẻ mặt Chiêu Dương công chúa lại vô tư, cứ như tiện tay mà làm, chút xấu hổ nhỏ bé của Tạ Phù Sơ trong nháy mắt cũng tan thành mây khói.
"Quả là chí khí." Chiêu Dương công chúa lại chậm rãi hỏi han, "Nhưng nhà chồng tương lai có đồng ý không?"
Tạ Phù Sơ: "..." Nàng thật sự không biết sao Chiêu Dương công chúa có thể nghĩ được như thế.


Đám người Nguyên Bích Vu thích trêu ghẹo, sao công chúa cũng như vậy? Hết người này tới người khác, không lẽ đã hẹn trước? Nàng đã quay về Hầu phủ, hôn nhân đại sự đương nhiên không thể tự mình quyết định.

Nàng thầm nghĩ trước khi bị "bán" ra ngoài, phải chuẩn bị thật đầy đủ.

Trong nguyên tác, thân là nữ phụ ác độc, đương nhiên phải tranh đoạt người với nữ chính, bây giờ đổi lại thành nàng, con đường này không thể đi được.
Hồi lâu sau, nàng mới đáp: "Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn*."
*Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn: việc cưới xin phải nghe lệnh của cha mẹ, lời của bà mối.
Chiêu Dương khẽ liếc mắt nhìn Tạ Phù Sơ, nhướng mi hỏi: "Thật ư?" Nàng không tin người trước mặt không có chủ kiến, sẽ nghe theo lệnh của Định Dũng Hầu mà làm việc.
"Nhị cô nương thích dạng nam nhân thế nào?" Chiêu Dương lại hỏi.
Đề tài này không thể kết thúc à? Tạ Phù Sơ thầm oán.

Nàng thẳng người, nghiêm trang nói: "Khuê trung nữ tử, không bàn luận về nam nhân."
Chiêu Dương công chúa: "..." Ngữ điệu gượng gạo cùng ánh mắt không chân thật, ngay cả Dao Cầm cũng nhìn thấu chứ đừng nói là Chiêu Dương.

Nàng mỉm cười, thấp giọng lẩm bẩm: "Thôi." Che giấu đi mấy phần không đành lòng trong ánh mắt.
"Có thích khách!"
Bỗng nhiên, một tiếng gào the thé đâm thủng màng tai.
Vẻ mặt Tạ Phù Sơ đột ngột biến đổi, một nha đầu vốn đang đứng một bên hầu hạ lập tức tiến lên mấy bước, bảo hộ cho Chiêu Dương công chúa ở phía sau.

Động tác của đám thích khách rất nhanh, giọng nói kia mới vừa dứt, bọn chúng đã xâm nhập đến sau núi.


Chiêu Dương công chúa thanh tu tại Nguyên Hợp Tự, quanh người không thiếu thủ vệ.

Chùa miếu này không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào, hơn nữa sau núi lại là cấm địa.

Nhưng hiện tại thích khách đã sắp xông vào, bọn chúng đang chém giết cùng nhóm thị vệ của Chiêu Dương công chúa.
"Công chúa, đi!" Dao Cầm thấp giọng nói.

Các nàng hộ tống Chiêu Dương công chúa đi về một hướng khác.

Tạ Phù Sơ lúc này phải theo sát Chiêu Dương, tay nắm chặt tay áo.
Hiển nhiên thích khách có kế hoạch tổ chức.
"Công chúa, phần lớn thị vệ bên này không biết bị ai điều đi rồi!" Giọng Dao Cầm có chút lo lắng.
Cục diện trận chiến dường như đang nghiêng về phía thích khách, thủ vệ cũng không thể ngăn hết tất cả thích khách, có ba tên bay về hướng các nàng.

Dao Cầm và Cẩm Sắt đều bị thích khách quấn chân.

Sắc mặt Tạ Phù Sơ hơi trắng bệch, nàng ngoái đầu nhìn thích khách hung ác, hít sâu một hơi.

Trong lúc gấp gáp, nàng vung ra một bao bột phấn, kéo Chiêu Dương công chúa nhanh chóng chạy về phía trước.
Thích khách hiển nhiên đã sớm mai phục, trong chùa này có người nào khả nghi? Thích khách là do ai sắp xếp vào? Hành tung của Chiêu Dương công chúa bất định, có khi ở trong cung, có khi ở Nguyên Hợp Tự, sao bọn chúng lại biết hôm nay Chiêu Dương công chúa ở đây? Tạ Phù Sơ vừa chạy trốn vừa suy nghĩ.

Bên tai truyền đến tiếng ho khan bị đè nén, Tạ Phù Sơ quay đầu lại xem, Chiêu Dương công chúa sắc mặt trắng xanh, hô hấp dồn dập.

Trong lòng nàng thầm than một tiếng, lập tức dùng giá trị nghĩa hiệp đổi một viên thuốc cấp cứu trong Vạn giới quán.


Vất vả cực khổ tích lũy, trong chớp mắt đã trở lại thời kỳ trước giải phóng.

Tạ Phù Sơ đau lòng, nhưng lúc này cũng bất chấp những thứ ấy, nàng quay lại nhét viên thuốc vào miệng Chiêu Dương, cõng nàng ấy lên tiếp tục chạy về phía trước.
Lúc trước luyện tâm pháp "Thái tố cửu châm", tuy rằng nàng không thể một mình đấu lại thích khách, nhưng tố chất cơ thể được tăng cường rất nhiều.
Y phục bị bụi gai cắt phải, Tạ Phù Sơ cũng bất chấp dáng vẻ chật vật của mình, núp vào một động nhỏ trong núi mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng nín thở, đưa tay che miệng Chiêu Dương, lén lút nhìn ra ngoài thăm dò, thấy không có người đuổi theo hướng này, mới thoáng buông xuống trái tim đang treo cao.
"Thật có lỗi." Nàng cúi đầu lẩm bẩm một tiếng, tránh đi tầm mắt Chiêu Dương.
"Là ta liên lụy đến nàng." Chiêu Dương lắc đầu, cơ thể nàng nhẹ nhõm, không hề có nỗi thống khổ ngột ngạt như vạn con kiến cắn vào tim kia.

"Đám người kia tới đây vì ta." Đôi con ngươi của Chiêu Dương u trầm như mực, sắc mặt cũng tối tăm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Người nào có thủ đoạn thông thiên, có thể bố trí thích khách ở Nguyên Hợp Tự?" Tạ Phù Sơ thuận miệng hỏi.
Nhưng không đợi Chiêu Dương công chúa lên tiếng, nàng đã tỉnh táo trở lại.

Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn, còn có thể là người nào? Đoán tới đoán lui, đều là mấy vị trong cung.
"Ta biết tình trạng cơ thể mình, là trúng độc." Chiêu Dương công chúa bỗng mở miệng nói.

Đây là một bí mật trong hoàng thất.

Nàng chăm chú nhìn Tạ Phù Sơ, tiếp tục nói, "Khi mẫu hậu hoài thai ta, ăn phải một chén canh hạt sen có độc ở ngự thư phòng, đó vốn là để cho phụ hoàng ta."
Một câu thản nhiên khiến cho Tạ Phù Sơ hoảng hồn.
Chẳng lẽ có liên quan đến chuyện thích khách hôm nay ư? Nàng còn chưa suy nghĩ cẩn thận, Chiêu Dương công chúa lại cất lời, nàng ấy nói: "Sau này điều tra ra, là cung nhân do thái tử đã bị phế trước đó mua được, phụ hoàng giận dữ, đem bọn họ chém tận giết tuyệt."
Vậy là không có liên hệ? Nói vậy thích khách hôm nay từ đâu đến? Vì sao Chiêu Dương công chúa lại nói những chuyện này với mình? Tạ Phù Sơ mơ hồ không rõ, nàng vừa nhấc mắt, vừa lúc đối diện đôi mắt thâm trầm của Chiêu Dương công chúa.
Tim Tạ Phù Sơ chợt hẫng một nhịp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận