Xuyên Thành Nữ Chính Thịt Văn Thể Loại Ngược


Trong bệnh viện.“ Tốt rồi, về nhà nhớ chịu khó bôi thuốc vào.

Tuy nói chỉ bị dị ứng nhưng nhiều người không phát hiện kịp thời khiến phản ứng dị ứng có thể nhanh chóng trở nên tồi tệ.

Trong một số trường hợp hiếm hoi, phản ứng dị ứng có thể gây tử vong.

Cho nên sau này phải cẩn thận, không được uống các chất có cồn vào người”.“Dạ, tôi biết rồi thưa bác sĩ”.“ May lần này đến kịp thời, tôi thấy triệu chứng của cô nếu đến muộn có thể sẽ gây sốc phản hệ, rất nguy hiểm”.“Vâng, cảm ơn bác sĩ”.Tô Mộc không nghĩ lại nghiêm trọng như vậy, trước đây đúng là cô bị dị ứng với rượu, cũng không phải từ nhỏ bị mà sau một lần uống rượu thì bắt đầu có phản ứng bị dị ứng, từ đó cô không dám động đến rượu bia nữa.

Từ khi xuyên đến đây cũng không có dịp uống rượu bia cho nên cô quên mất.“ Cạch!”Nghe thấy tiếng mở cửa, Tô Mộc ngẩng đầu nhìn thì thấy Hàn Phong bước vào, nhìn thấy anh cô lại nhớ lại mấy hành động trên xe.

Đầu óc cô lúc đấy không biết nghĩ gì mà lại dám nói ra những lời như vậy nữa, càng nghĩ Tô Mộc càng thấy xấu hổ, cô không dám đối mặt với anh.Hàn Phong vào phòng nhìn thấy cô gái bị băng kín mặt chỉ hở mỗi đôi mắt, bên cạnh bác sĩ dặn dò xong cũng dọn đồ bước ra ngoài.


Anh đi đến ngồi bên giường, mặt đối mặt với Tô Mộc.Không ai nói chuyện, không khí trong phòng có chút lúng túng.

Tô Mộc đành phải mở lời phá vỡ bầu không khí này: “ Cảm ơn ngài, may mà ngài cho tôi đi nhờ xe”.“ Không cần khách khí.

Bác sĩ nói sao?”“ Bị dị ứng với chất cồn có trong rượu, sau này không được uống rượu bia.”“ Ừ, có cần phải ở lại bệnh viện theo dõi không?”“ Bác sĩ nói không cần, chút nữa ra quầy lấy thuốc và băng sau đó về nhà chịu khó bôi thuốc qua mấy hôm là khỏi.”“ Ừ”.Căn phòng lại rơi vào im lặng, Tô Mộc khóc không ra nước mắt, mặc dù đây không phải lần đầu ngồi nói chuyện riêng với Hàn Phong nhưng những lần trước là có việc, bây giờ bảo cô đi nói chuyện phiếm cô cũng không biết nói gì.Đối diện Hàn Phong cũng đang rơi vào trầm tư.

Anh đang tự hỏi lòng mình.

Có quá nhiều cảm xúc mà anh không nắm bắt được, anh muốn giải quyết nó.

Nghĩ nghĩ xong anh mở lời nói: “ Tô tiểu thư, cô có muốn đi hóng gió với tôi không?”“ Hả?”Vẻ mặt Tô Mộc bây giờ đầy dấu chấm hỏi, có phải cô nghe nhầm không không? Cha của nam chính rủ cô cùng đi hóng gió sao? Cô có phải đầu óc vẫn chưa tỉnh táo?Hàn Phong nhìn mặt Tô Mộc nhưng mặt cô bị băng kín chỉ có thể thấy được vẻ ngạc nhiên qua đôi mắt của cô, tự nhiên anh cảm thấy cô có chút ngốc nghếch.

Tự nhiên Hàn Phong cảm thấy bản thân rất buồn cười, đắn đo gì chứ, từ bao giờ anh lại là một con người chỉ biết trốn tránh như thế này cơ chứ? Nếu đã có cảm giác thì cứ thuận theo nó thôi.

Nghĩ vậy Hàn Phong cảm thấy cả người đều thoải mái.Hàn Phong ngả người ra phía sau, mắt híp lại lười biếng nói: “ Đúng vậy, em có muốn đi hóng gió với tôi không?”( Từ đoạn này, tui bắt đầu thay đổi xưng hô của nam chính với nữ chính từ ‘ tôi – cô’ sang ‘ tôi – em’ nhé)Tô Mộc có chút do dự, cô không biết Hàn Phong hôm nay bị sao mà lại muốn rủ cô cùng đi hóng gió nhưng mà dù gì người ta cũng đã giúp cô thì đi cùng chắc cũng không sao.

Tô Mộc cũng không lo lắng Hàn Phong sẽ làm gì cô, cô cũng không biết tại sao nhưng cô cảm thấy yên tâm khi ở bên anh, có thể từ khi xuyên đến đây thì anh là người giúp đỡ cô nhiều nhất chăng? Cô cũng không biết nhưng cô tin vào cảm giác của mình.Thấy cô đồng ý thì Hàn Phong đứng dậy đi đến quầy lấy thuốc cho cô, sau đó họ cùng đi đến bãi đỗ xe.

Tô Mộc định mở cửa xe phía sau thì Hàn Phong đã mở cửa ghế phụ bảo cô ngồi: “ Ngối phía trên này đi”.“ Được” - Tô Mộc đóng lại cửa xe đi lên phía trên ngồi.Sau khi cô ngồi ổn định thì Hàn Phong đóng cửa xe đi đến ghế lái, thấy vậy Tô Mộc hỏi: “ Hạo thư ký không đi cùng sao?”Hàn Phong vừa thắt dây an toàn vừa trả lời: “ Tôi cho cậu ta về trước rồi”.Nói xong anh liếc sang nhìn Tô Mộc, sau đó ghé gần vào người cô.

Tô Mộc giật mình dựa sâu vào ghế, đưa tay chạm vào ngực anh lắp bắp hỏi: “ Anh….anh định làm gì?”Hàn Phong đưa tay qua người cô keó dây thắt an toàn xong trở về chỗ ngồi bắt đầu khởi động xe và trả lời: “ Thắt dây an toàn”.Tô Mộc cảm thấy may mắn vì mặt mình đang bị băng bó không thì khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của cô sẽ bị anh phát hiện mất.


Cô lắc đầu lấy lại tinh thần, lẩm bẩm ‘ chỉ là thắt dây an toàn thôi mà, mày nghĩ gì vâỵ chứ Tô Mộc’.Hàn Phong ghé mắt nhìn cô gái co đầu rút cổ bên cạnh khóe miệng khẽ cười.Sau khi củng cố lại tinh thần, Tô Mộc mới dám ngẩng đầu khẽ nhìn Hàn Phong, cô không thể không cảm thán, đúng là đàn ông lúc tập trung lái xe hay là làm việc luôn thu hút ánh nhìn của người khác mà.

Lúc này Hàn Phong mắt nhìn thẳng phía trước, cô chỉ nhìn được góc nghiêng của anh, đôi mắt sâu, chiếc mũi cao cùng đôi môi mỏng.

Tô Mộc lặng lẽ nghĩ ‘ đúng là cha của nam chính có khác, nhan sắc cũng không phải dạng vừa’.

Để không bị mê hoặc, Tô Mộc không dám nhìn lén nữa, cô điều chỉnh lại vị trí và bắt đầu nhìn ra cửa sổ.Không biết qua bao lâu, xe bắt đầu dừng lại.Hàn Phong nhìn sang thì thấy Tô Mộc đã dựa vào cửa xe ngủ.

Anh cũng không đánh thức cô mà nhẹ nhàng lấy áo khoác cho cô sau đó mở cửa xe bước ra ngoài.Tô Mộc tỉnh dậy, cô cựa người thì có thứ gì từ trên rơi xuống, cô nhìn sang thì đó là một chiếc áo khoác.

Tô Mộc nhìn sang thấy ghế bên cạnh đã không có ai, cô đoán Hàn Phong ở bên ngoài.

Cô gấp gọn áo để trên xe sau đó mở cửa bước ra ngoài.

Vừa mở cửa thì bị cơn gió thổi, hóa ra họ đã đi đến một cây cầu, phía dưới có một con sông.


Cô nhìn quanh thì thấy Hàn Phong đang dựa vào lan can không biết đang suy nghĩ điều gì.Tô Mộc chỉnh sửa lại mái tóc rối của mình rồi đi đến bên cạnh Hàn Phong.

Phát hiện cô đến anh ghé mắt sang hỏi: “ Tỉnh rồi sao?”Tô Mộc có chút xấu hổ trả lời: “ Ngại quá, tôi ngủ quên mất”.“ Không sao”.Tô Mộc cũng dựa vào lan can nhìn bầu trời, cô cảm thán: “ Trăng hôm nay thật đẹp!”“ Đúng vậy.”“ Ngài Hàn, anh thường xuyên đến đây sao?”“ Khi nào có chuyện cần suy nghĩ thì tôi sẽ đến đây”.Nghe vậy, Tô Mộc nhìn người đàn ông bên cạnh, cô không biết một người như anh cũng sẽ có muộn phiền, nhưng cũng phải, đã là con người thì ai lại chả có muộn phiền cơ chứ.Đúng lúc Hàn Phong quay sang và đụng phải ánh mắt của cô.

Hai người họ nhìn nhau, lúc Tô Mộc định quay mặt đi thì Hàn Phong mở lời hỏi: “ Cô Tô có người yêu chưa?”Tô Mộc không biết tại sao Hàn Phong lại hỏi điều này nhưng cô vẫn trả lời: “ Tôi vẫn chưa có”.Không biết có phải ảo giác không mà cô cảm thấy sau khi nghe xong câu trả lời của cô khóe miệng anh khẽ nhếch.

Lúc này Hàn Phong lại quay mặt đi, anh khẽ nói: “ Tôi cũng vậy”.Điều này thì Tô Mộc biết, bởi vì trong nguyên tác cũng có nói đến, cho đến khi nữ chính đoàn tụ với các nam chính thì Hàn Phong vẫn không đi thêm bước nữa.

Nhưng bây giờ anh lại nói điều này với cô, cô không hiểu anh có ý gì.Hai người giữ im lặng một lúc thì bỗng Hàn phong nói: “ Em cảm thấy nếu hai chúng ta đến với nhau thì sẽ như thế nào?”------------------------Cuối cùng nam chính cũng đã mở lời.

HiuhiuMọi người đọc thấy hay nhớ cmt, like và đánh giá nhé..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận