“Chà... chà... chà...” - Hà Tú đưa mắt nhìn vào lỗ thủng trên vách cửa của căn phòng Hàn Thư đang nhốt đám nô lệ của mình thì không giấu được sự hài lòng mà chép miệng liên tục - “Chà...chà...chà... Quả là người của Hàn gia... Ngài quả là khéo nhìn người...”
Ngân Trúc mỉm cười đáp lại - “Hà phu nhân quá khen“. Cô liếc nhìn mấy kỹ nữ hạng hai, hạng ba của Quốc sắc thiên hương lầu đã được hóa trang lại cho họ mặc đồ Tây Vực không giấu sự hài lòng. Dù gì họ cũng là dạng phụ nữ có nhan sắc, có chút khí chất lại là loại con gái chuyên nghiệp của thế giới này làm sao mà không làm dạng tú bà như người đàn bà này hài lòng được?
“Người của Hàn gia thật không phải hạng tầm thường!” - Hà tú bà tấm tắc khen, không ngờ mấy con nô lệ này còn khá hơn bà nghĩ.
“Có chuyện này ta muốn nói thật...” - Ngân Trúc tỏ ra lúng túng - “Đám đàn bà này xuất thân man di nên có phần nổi loạn... Ta thật không phải khi để bà xem hàng theo kiểu không chính thống như thế này nhưng chuyện này là để bảo vệ an toàn cho Hà phu nhân đây!”
“Không sao... không sao... Ta hiểu mà” - Hà tú bà nhẹ nhàng đáp lại. Thật sự đám đàn bà này có nghe lời không không phải chuyện của bà. Bà chỉ là môi giới trung gian thôi mà, sau khi ôm tiền đi thì chuyện còn lại Quốc sắc thiên hương lầu tự giải quyết.
Ngân Trúc nở nụ cười biết ơn - “Hà phu nhân đây quả thật nhân từ và hiểu chuyện“. Cô cố tình đưa bà ta đến xem hàng vào buổi tối và trong điều kiện thiếu ánh sáng và không bao quát tầm nhìn như thế này không phải là không có dụng ý. Dù đã hóa trang cho mấy cô gái này nhưng e dân trong nghề đụng mặt nhau khó xử hơn nên tốt nhất là cứ cho bà ta xem hàng ở tình trạng mờ mờ ảo ảo như thế này.
“Nếu được, ta muốn lấy hết năm mươi con nô lệ này!” - Hà tú bà lên tiếng giao dịch trước, tiên hạ thủ vi cường, để lâu e các nơi khác đánh hơi thấy mối tốt này.
“Hà phu nhân quả nhiên mau lẹ. Ta thích!” - Ngân Trúc cười lớn bắt chước phong thái quái nhân tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung.
“Quá khen!”
“Tuy nhiên, hàng thì ta chưa đưa ngay được do phải thuần hóa lại mới dám giao lại cho bà nếu không chúng gây hỏng chuyện lại làm hỏng danh tiếng cả hai ta.”
Hà tú bà có phần do dự, bà muốn đánh nhanh rút gọn nhưng kẻ này mở lời như thế thì khó cho bà quà, dù gì Hàn Thư cũng là người không thể đắc tội. Tuy nhiên để lâu e là người khác tới chen ngang, là dân làm ăn thì tiền bạc có ai chê nhiều?
Nhìn thấy thái độ do dự của người đàn bà trước mặt, Ngân Trúc và Diệc Ưng cười thầm trong lòng. Cá cắn câu rồi!
“Nếu Hà phu nhân tin tưởng ta thì tại sao không đặt cọc cho ta 1000 lượng? Ta hứa sau khi xong chuyện thì giao hàng cho bà ngay” - cô mở lời - “Chúng ta có thể làm giấy tay làm giao ước.”
Một lời như đánh thức người trong mộng. Hà tú bà mỉm cười lịch thiệp - “Tất nhiên là ta tin tưởng ở ngài“. Không ngờ tên Hàn Thư này lại mở lời trước, mọi lo lắng của bà giờ tan biến thành mây khói rồi.
Cách hay nhất để thao túng một người là tạo một thứ kích thích lòng tham sau đó đẩy họ vào tình thế tiến thoái lưỡng nan buộc phải lựa chọn và tạo lối thoát cho họ. Lòng tham và sự sợ hãi mất mát đều là có tác dụng khiến suy nghĩ của con người chậm hơn, làm hành động của họ thiếu sáng suốt hơn bình thường. Đây cũng là cách mà sư phụ dạy cô qua mặt ông chuyên gia ẩm thực người nước ngoài kìa. Khiến ông ta không thể đến đúng giờ lại tạo tình huống cho ông ta bắt buộc phải đợi phần thi của cô một thời gian dài mà mùi thức ăn lại thơm lừng khắp nhà hàng khủng bố bao tử ông ta. Tất nhiên, món ăn của cô tẩm ướp mật ong thúc đẩy thời gian ngấm gia vị không thể qua mặt người chuyên gia này trong điều kiện bình thường nhưng ở điều kiện ông ta vừa mệt vừa đói thì dư xăng qua mặt. Sư phụ cô không làm tội phạm mà làm đầu bếp là quá uổng phí mà.
“Mời bà vào thư phòng của tôi” - Ngân Trúc mỉm cười nói tiếp.
...
“He he he... xong bước hai” - Ngân Trúc tháo râu giả ra nhìn bịch tiền trên bàn khoái chí cười lớn. Nói chung, tiền kiếm được dù bằng đường tà đạo hay chính đạo đều đem lại thỏa mãn cho mình.
“Nhìn ngươi khoái chí nhỉ?” - Diệc Ưng nhìn thái độ thích thú của nha đầu trước mặt thì không giấu được sự buồn cười - “Không phải với gia tộc của ngươi thì một hai ngàn lượng không thành vấn đề hay sao?”
“Đó là tiền của phụ thân ta chứ không phải của ta” - Ngân Trúc thản nhiên nói - “ Mà nhắc ông ta mới nhớ là ta đang nợ chúa trùm chúa chổm đây nè... Chà... chà... chà... kiếm có chút tiền mà mệt quá chừng huống gì một phần ba gia sản Hồng gia đây...”
“Chúa trùm chúa chổm?”
“Ý nói là nghèo rớt mồng tơi, đi đâu cũng bị giang hồ nó dí đó” - cô giải thích. Thế mới thấy là dân tình đất Việt phải cải tổ tinh thần yêu nước mới được, tối ngày đọc ngôn tình Trung Quốc thì khổ cho mấy đứa xuyên không như cô quá, cứ phải giải thích thuật ngữ Việt Nam. Ừ mà teenfic nước ta viết có được hội Ném đá ngôn tình confession tha đâu, các bác trong đó cứ bí chủ đề là lôi hết bộ này đến bộ kia ra ném đá làm nản con em nước nhà.
“Ngươi nói chuyện ngôn từ thật kỳ quái.”
“À mà nè...” - Ngân Trúc nhìn chằm chằm Diệc Ưng hỏi - “Thường thì mấy cao thủ võ lâm hay mấy đứa hành tung bí ẩn như ngươi thì có thân thế bất ngờ lắm như là con của giáo chủ gì gì đó hay là có dòng dõi hoàng thất vân vân...”
“Thì sao?”
“Giờ chúng ta chung hội chung thuyền rồi. Ngươi có bất ngờ gì thì đừng giấu, cứ nói cho ta biết để sau này không bỡ ngỡ khi biết thân phận ngươi...” - cô nói tiếp. Nói thật cô hy vọng mình được như anh Captain, vớ được người Kiến của nghĩ tầm thường ai ngờ boss nhất.
“Ừ thì...” - Diệc Ưng ngập ngừng nói - “Ta cũng chúa trùm chúa chổm không kém gì ngươi đâu.”
“Ta không cần cái bất ngờ đó” - cô nhìn hắn với ánh mắt no-comment - “Cho ta cái bất ngờ gì mới mẻ hơn đi.”
Anh quay lại nhìn cô mỉm cười thản nhiên đáp - “Số lượng người muốn giết ta không ít hơn ngươi đâu mà có khi kẻ thù là chung đó.”
Đờ mờ, ta éo cần cái bất ngờ đó... Đây là cặp đôi hoàn cảnh sao đây trời? Hai con nợ đi chung với nhau. Hai đứa bị đuổi giết chung hội chung thuyền. Sao thấy đời mình toàn đi xuống thế này... Chết tiệt, người ta xuyên không, mình cũng xuyên không mà sao đời mấy đứa xuyên không ở mấy bộ khác dù tệ lắm có vào quần chúng cũng được mấy anh từ chính đến phụ, từ soái ca đến super soái ca theo đuổi còn mình thì chúng cũng có theo mà để mần thịt theo nghĩa đen. Vớ được tên đồng minh vừa nghèo vừa đê tiện, đúng là quá nhọ mà.
Diệc Ưng thấy nha đầu tự dưng nhìn mình thở dài không giấu sự khó hiểu - “Nhìn ta nản lắm hả?”
Cô bình thản gật đầu - “Ngươi muốn ta nói thật hay nói dối lòng?”
...
“Ngươi điều tra vụ án các quan viên bị giết đến đâu rồi?” - Ngao Ứng Thiên liếc nhìn Tào Thức lạnh lùng lên tiếng.
“Họ đều là người được Tam Vương gia tiến cử...” - Tào Thức mặc trang phục đại nội y vệ màu đen tuyền đáp không chút cảm xúc.
“Chỉ có thế?”
“Cách thức ra tay nhanh gọn, lại thêm các vụ án mạng đều xảy ra ở ngoài dân gian nên nghi ngờ hung thủ là người của giang hồ.”
“Hắn ta đắc tội không ít nhỉ?” - Ngao Ứng Thiên cười nhạt.
“Hiện tại hạ thần chỉ điều tra được như thế...” - Tào Thức máy móc bẩm báo, giọng chàng chưa bao giờ mất đi ngữ điệu ban đầu. Đối mặt người này, chàng chưa bao giờ ngừng kinh sợ, không hẳn vì người là cửu ngũ chí tôn mà là vì tâm địa thật đáng sợ khó lường.
“Được rồi.”
“Hạ thần cáo lui.”
“Ngươi thật sự định theo nó?” - Ngao Ứng Thiên lạnh nhạt hỏi.
Tào Thức đáp không do dự - “Ở trong cung cấm này thật sự quá đáng sợ, không hợp cho thần và Bát gia ...”
“Ngươi từ nhỏ luôn ngạo mạn như thế, muốn nói gì thì nói không vị nể bất kỳ ai cả...”
“Quân muốn thần tử, thần bất tử bất trung.” - Tào Thức trả lời một cách thản nhiên.
“Ngươi không nghĩ ta cần ngươi hơn Thiên Bình sao?” - Ngao Ứng Thiên lạnh lùng hỏi. Với Tào Thức này, chàng chưa bao giờ xưng quân thần cùng hắn mà luôn giữ thái độ như trước khi đăng cơ.
“Bát gia là người đã cứu mạng hạ thần. Dù có hy sinh tính mạng, thần cũng quyết bảo vệ ngài ấy.”
“Ngươi lui đi.” - Ứng Thiên cười nhạt, Tào Thức này thực không biết hắn đắc tội bao người sao? Kẻ luôn bảo vệ hắn không chỉ có Bát đệ nhưng có làm gì thì hắn cũng không bao giờ xem chàng ra gì. Chỉ trách người cứu hắn khỏi cuộc sống đói khổ của dân gian không phải chàng mà là Thiên Bình.
Tào Thức lặng lẽ lui đi. Chàng sống cùng người này và Bát gia bao lâu sao lại không biết tâm địa hai người? Kẻ này nhìn bề ngoài cứ như quan tâm huynh đệ ruột của mình nhưng bao lâu nay luôn dò xét, thâm dò Bát gia. Không phải Tam gia là người hắn lo sợ nhất mà chính là chủ nhân của người. Chính vì người quá cẩn trọng và không có chút tham vọng nào như những kẻ sống nơi đây mới chính là thứ khiến Ngao Ứng Thiên này khó chịu và đề phòng nhiều nhất.
“Vị chi tất cả các khoản là bảy vạn lượng!” - Kim đại nương đưa mắt nhìn Túy Hương lầu mỉm cười nói với đối tác của mình. Bà không ngờ Hà tú bà này lại đồng ý chuyện chuyển nhượng này nhanh như vậy.
“Kim nương quả là người người nhanh nhạy!” - Hà tú bà nở nụ cười đáp lại.
Chuyện làm ăn này phải đánh nhanh rút gọn, không thể để cho người đàn bà này nắm được thông tin Hàn Thư tới trung nguyên làm ăn được. Lại thêm nếu hành động nhanh, bà có thể lấy hết tiền đi khỏi nơi này càng nhanh càng tốt không nên để đám Hắc Long biết chuyện được.
Kim nương kéo dài giọng của dân làm ăn ra - “Tuy nhiên, chuyện này có lẽ mất không ít thời gian... Ta lại không thể ứng ngay một số tiền quá lớn như thế ngay bây giờ.”
Hà tú bà khẽ chau mày lại - “Ta không hiểu ý bà...“. Ngay từ đầu, bà phải biết làm gì có chuyện dễ ăn như thế này chứ?
“Ta thật không muốn để ai cướp một nơi tốt thế này nên thiết nghĩ tại sao chúng ta không làm một khế ước!”
“Khế ước?”
“Ta sẽ trả bà trước hai phần là một vạn bốn nghìn lượng và một khế ước thỏa thuận của hai bên “ - Kim nương mỉm cười lịch thiệp nói - “ Phần còn lại khi kết thúc mọi thủ tục ta sẽ trả hết một lần. Hà nương là dân trong nghề ắt phải hiểu cái khó của ta phải không ? “
Hà tú bà có chút không hài lòng, chí ít cũng phải năm phần chứ ? Người đàn bà này quả là xử ép bà mà.
“ Cái này không đúng nguyên tắc lắm... “
Kim nương nài nỉ - “ Thật sự hiện giờ Quốc sắc thiên hương lầu không thể đưa quá nhiều được... Mong bà hiểu cho... “
“ Ta nghĩ Kim nương có thể xoay sở ba vạn lượng. “
“ Chuyện này thật không đơn giản “ - Kim nương cố kỳ kèo - “ Chả lẽ Hà nương không tin ta sao ? “
“ Thật sự ta không có ý đó ! “
“ Hà nương có thể vì mối thâm tình của chúng ta mà phá nguyên tắc một lần được không ? Ta sẽ cố xoay thêm sáu ngàn lượng nữa “ - Kim nương nhấn mạnh - “ Bà có Hắc Long còn ta cũng không thể mà qua mặt Bạch Hổ bang được... Làm nghề này, bà hiểu cái khó của chúng ta mà phải không ? “
Hà tú bà nghe Kim nương nhắc đến Hắc Long bang thì có phần chột dạ, người đàn bà này sóng gió từng kinh qua chỉ hơn chứ không kém bà nên chắc chắn bà ta đoán được dụng ý muốn thoát khỏi thế lực bọn cướp ngày này của bà.
“ Nguyên tắc là chết, con người là sống... “ - Kim nương liếc nhìn thái độ có chút do dự của Hà tú bà thì tiếp tục day dưa thuyết phục.
“ Kim nương đã nói thế thì ta đâu thể cứ từ chối... “ - Hà tú bà mỉm cười đáp lại -
“ Tuy nhiên, hiện giờ ta không thể mang toàn bộ khuế ước bán thân của họ cho bà ngay được. Hy vọng Kim nương cho ta một vài ngày thông báo cho họ biết chuyện này “. Dù gì bà cũng cần ít thời gian để Hàn Thư kia chuẩn bị nguồn hàng cho bà.
“ Tất nhiên là được “ - Kim nương mỉm cười đáp - “ Thật lòng ta không muốn phiền Hà nương chuyện này nhưng... “. Giờ tới bước quan trọng nhất của kế hoạch này.
Hà tú bà nhìn Kim nương không giấu sự khó hiểu.
“ Hẳn là bà biết chuyện làm nghề này thật thân bất do kỷ, trước có quan nha sau có đám bang hội... “ - Kim nương rào trước đón sau - “ Chuyện này thật ra cũng có lợi cho bà... “
“ Kim nương cứ nói thẳng ! “
“ Ta muốn chúng ta làm khuế ước ngay bây giờ và giá trị của vụ chuyển nhượng này là 2 vạn lượng... “ - Kim nương bắt đầu giở mồm mép của dân làm ăn - “ Tất nhiên, ta sẽ làm một tờ giấy nợ Hà nương năm vạn lượng còn lại... “
“ Chuyện này... “
“ Nếu như thế thì bọn Hắc Long cũng không làm khó bà quá nhiều... Bà không cần phải ăn chia với chúng quá nhiều... Lại thêm đám quan lại nữa... “ - Kim nương nhìn vẻ mặt do dự của Hà tú bà thì nở nụ cười kín đáo - “ Bên cạnh đó, ngân lượng mang quá nhiều trên người thì không hay lắm... “
Hà tú bà im lặng.
“ Nếu bà không ngại, thì ta cố xuất thêm hai vạn lượng ngân phiếu cho bà ngay bây giờ bên cạnh hai vạn hiện kim... “ - Kim nương nói tiếp - “ Sau khi mọi chuyện hoàn tất thì ta sẽ trả đầy đủ cho bà ba vạn lượng còn lại. “
“ Có thể cho ta xin chút thời gian ! “ - Hà tú bà nói. Thật ra chuyện này không phải là không có lợi cho bà. Bảy vạn lượng hiện kim muốn mang khỏi đây thần không biết, quỷ không hay quả là chuyện không đơn giản.
Nhìn con mồi cắn câu, Kim nương không giấu được nụ cười đầy ẩn ý. Chuyện làm ăn này đã hoàn tất.
...
Ngân Trúc nhìn bức thư mà Kim nương nhờ tên nha đinh chuyển cho cô thì không giấu được nụ cười đắc thắng. Xem ra Hà tú bà kia chắc chắn mắc bẫy của cô 100% rồi. Sáng mai đóng vai người tốt thêm một lần nữa là xong. Bất giác cô nhìn lên thì thấy Diệc Ưng ngồi trên bậu cửa sổ nhìn chằm chằm cô tự bao giờ.
“ Tính kiếm chuyện nữa hả ? “ - cô lên tiếng.
Anh thản nhiên đáp - “ Ta thấy ngươi cười nhìn khả ố quá nên tò mò thôi. “
“ Khả ố gì mà khả ố chứ ? “ - cô cau mày lại nói.
“ Tin tốt sao ? “
“ Ừ... “ - Ngân Trúc cầm lá thư lên ưỡn ngực tự hào đáp, cô muốn tên này thấy cô
không quá vô dụng tối ngày chỉ nhờ vả hắn.
“ Ngươi nghĩ Hà tú bà này bị lừa là đáng không ? “
“ Ý ngươi là sao ? “
“ Làm ăn không ai chê tiền. Ta, ngươi và cả Kim nương kia đều không ngoại lệ... “
“ Bà ta hợp tác ông già kia lừa mẹ tiểu Lang thì có phải người tốt không ? Ta chỉ thay trời hành đạo thôi !” - cô đáp lại.
Diệc Ưng tiến lại gần Ngân Trúc nhìn thẳng mắt cô nở nụ cười nghiêm túc hỏi - “
Chúng ta có khác biệt sao ? “
Nhìn thấy gương mặt này của tên tối ngày cà bông kia. Ngân Trúc có phần hơi lúng túng, sau đó cô dứt khoát nói - “ Ta không cần biết, phóng lao thì theo lao thôi mà cứ coi là cho bà ta thử thách đi. Là dân làm ăn thể nào chả kiếm được một mớ khác chứ ? “
“ Mạnh miệng nhỉ ? “
“ Sao tự dưng ngươi động tâm tình thương cảm như thế chứ ? “
Anh mỉm cười thản nhiên đáp - “ Ta chỉ muốn ngươi chuẩn bị tinh thần thôi... “
“ Chuẩn bị tinh thần gì chứ ? “ - cô thắc mắc.
“ Không cắn rứt lương tâm. “
Ngân Trúc nhìn gương mặt này của Diệc Ưng tự dưng không nhịn được mà ôm bụng cười. Tên này hôm nay cư xử quái đản thật.
“ Phụt... ngươi hài quá ! Lương tâm ta rụng răng lâu rồi còn đâu mà cắn với không rứt chứ. Mà ta còn chín, mười thằng phải giết kia kìa chứ chỉ lừa gạt người có gì phải động tâm nhiều đâu. “
Diệc Ưng nhìn nha đầu trước mặt đang ôm bụng cười thì im lặng. Xem ra cô ta thật không thấy được hậu quả của mọi chuyện.
“ Thôi, ta đi dạo đây “ - anh lên tiếng.
Diệc Ưng định đi khỏi phòng trọ của nha đầu này thì bất chợt cổ tay bị nắm lại. Quay lại nhìn thì thấy cô nở nụ cười vô tư với anh.
“ Hay ngươi đưa ta phi thân bay đi đâu xa xa đi chứ tối ngày nhốt mình ở đây chán quá lại thêm lớp hóa trang dày cộm này ngứa gần chết. “
Anh đáp cộc lốc - “ Không hứng ! “
Ngân Trúc cò kè - “ Ta bao ngươi ăn. “
“ Dẹp. Vác ngươi theo vướng lắm ! “. Nha đầu này còn có mặt mũi nói chuyện ăn uống cùng anh sao ?
“ Ta nấu ăn cho ngươi một tuần, không dầu không mỡ. Bảo đảm không ngon không ăn tiền. “
“ Không hứng ! “ - anh đáp không do dự.
“Hai tuần, ngày ba buổi.”
Diệc Ưng nói dứt khoát “Hai tháng, thêm buổi khuya. Không được đụng thực đơn, không được dầu mỡ, không sền sệt!”
“ Ngươi là heo hả? “ - Ngân Trúc gắt lên, hắn đưa cô đi chơi có một buổi tối mà bắt cô là osin 2 tháng là sao.
“Ngươi muốn đi đâu ta đưa ngươi đi đó trong 2 tháng.”
Cô im lặng ngẫm nghĩ, dù sao thì mấy món ăn ở đây cô cũng chả hợp gu thôi thì làm thêm một phần.
“Ta đồng...”
Ngân Trúc chưa kịp nói hết câu đã bị Diệc Ưng bế lấy nhảy khỏi phòng trọ. Giờ cô mới phát hiện thì ra cửa chính của thời xưa chính là cửa sổ.
Liếc nhìn thấy tiểu nha đầu đang nằm trong tay mình đột nhiên im lặng, anh hỏi -
“Ngươi hôm nay sao im lặng vậy?”
Cô đáp - “Bất chợt ta nhận ra sự vô dụng của cửa chính... đám giang hồ các ngươi phi thân bằng cửa chính chết thằng Tây nào hả sao khóai trèo đường nhỏ mà đi thế hả? Chứa chính nó đâu có khóa mà còn dễ lấy đà hơn đó chứ!”
Diệc Ưng nghe nha đầu này nói mới chợt nhật ra mình đi cửa sổ hơi nhiều. Sao nghịch lý này bấy lâu nay anh chưa từng nghĩ tới?
Anh chữa ngượng - “Đầu ngươi chỉ nghĩ mấy thứ nhỏ nhặt này thôi hả?”
“Không nhỏ đâu à. Ta sợ hai tháng tới ngươi cứ ôm ta đi đường cửa sổ e có ngày vướng chân té lộn đầu 2 đứa nên cẩn thận nhắc trước đó mà.” - cô đáp. Cái này là an toàn giao thông, không thể không nhắc.
Diệc Ưng im lặng, bất ngờ anh đáp xuống đất và thản nhiên thả tiểu nha đầu ra mặc kệ để cô ta té xuống đất.
“Ngươi nhiều chuyện quá!” - anh nói.
Bị bất ngờ thả xuống đất làm đau điếng cả người, Ngân Trúc lồm cồm ngồi dậy gắt lên - “Ngươi có biết galant không hả?”
“Ga lăn là gì? Có ăn được không?” - anh bình thản hỏi.
“Đậu xanh, biết là hắn không biết nhưng nhìn cái mặt hắn hỏi câu này bố láo quá!” - cô nghĩ thầm trong lòng, sau đó đáp - “Cứ coi như ta nói nhảm đi.”
“Im lặng không nói nhảm thì đi tiếp.” - Diệc Ưng thản nhiên ôm lấy cô phi thân đi tiếp.
“À là ngươi nghỉ mệt hả?” Ngân Trúc hỏi.
“ Hay ta ném ngươi xuống tiếp ha ! “
“ Đàn ông nhỏ nhen quá! “
“ Im lặng đi ! “ - anh ra lệnh.
“ Cho ta hỏi ngu chút nhưng tụi mình đi đâu vậy ? “
“ Lên núi ! “
“ Lên đó làm gì vậy cha ? “
“ Ngươi không thấy gớm cảnh một thằng đàn ông đi dạo đêm cùng một thằng khác nhưng ta thì thấy gớm đó. Lên đó khỏi ai tò mò. “
Giờ Ngân Trúc mới nhớ ra mình đang cải nam trang làm Hàn Thư. Mà cảnh một thằng ôm một thằng khác phi thân đi ngắm cảnh đúng là gớm thật ! Chỉ có mấy con hủ mới chấp nhận nổi mấy cảnh này thôi...
Bất chợt Diệc Ưng dừng lại ở một ngọn cây cao trên núi và thả cô xuống, Ngân Trúc ngẩn mặt lên nhìn bầu trời đầy sao thì không giấu được sự trầm trồ - “ Đẹp quá ! “. Lâu rồi cô chưa được thấy bầu trời đẹp như thế này.
“ Lạng quạng té là ta không đỡ đâu đó. “
Ngân Trúc lấy tay ôm chặt tay Diệc Ưng mỉm cười hồn nhiên nói - “ Kiểu này có chết thì chết chùm. “
“ Có một số chuyện đã làm thì đừng quay đầu lại. “ - anh bâng quơ nói.
“ Hả ? “
“ Đó là bài học tiếp theo của ngươi ! “
...
“ Phư...phư...phư... giờ mới có cảm giác của ngôn tình... “ - hệ thống không giấu được xúc động lên tiếng - “ Dù nhìn cảnh 2 thằng đàn ông níu níu kéo kéo bệnh bỏ bà. “
“ Thôi chuyển kênh qua Phương Kiều Mai... “ - hệ thống ra lệnh.
“ Chà...chà...chà... cô ta cứ đưa đẩy hết người này đến người khác mà quên đi người quan trọng nhất rồi ! “
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...