Chân Nguyệt đặt mạnh đôi đũa xuống bàn: "Muốn ăn thì ăn! Hỏi nhiều như vậy làm gì!"
Thấy thái độ của nàng, mọi người cũng không dám nói thêm gì nữa.
Kiều Trần thị liền chia phần ăn, đầu tiên là phần của Đại Sơn, Kiều Nhị và Kiều Tam, mỗi người đều được chia nhiều hơn.
Sau đó là phần của Kiều Trần thị, Chân Nguyệt, Tiền thị, cuối cùng mới là phần của ba đứa nhỏ.
Cả nhà ai nấy đều húp cháo xì xụp, mỗi người đều cầm bát liếm sạch không còn một hạt.
Nói về việc tại sao không ai dám phản đối Chân Nguyệt, chủ yếu là do tính cách của gia đình này, nói dễ nghe là những người thành thật hiền lành còn nói khó nghe chính là tính tình mềm yếu, thiếu chủ kiến, cả nhà đều không khác nhau mấy.
Có lẽ vì gia cảnh quá nghèo khó, nên họ tự ti, chỉ cần ai mạnh mẽ một chút thì họ liền nhượng bộ.
Trong cả nhà, ngoài Chân Nguyệt ra, có lẽ Tiền thị là người cứng rắn hơn một chút, nhưng nàng ta không kiêu ngạo và cứng đầu như Chân Nguyệt.
Nhà mẹ đẻ của Tiền thị có nhiều nữ nhi và chỉ có một nam hài tử, nàng ta lại không được cưng chiều, giờ lại sinh nữ nên càng cảm thấy yếu thế, không dám nói gì.
Nguyên chủ thì khác, nhà mẹ đẻ của nàng chỉ có một mình nàng là nữ nhi, còn lại là bốn nhi tử, nên được đối xử khác biệt.
Tuy nhà mẹ đẻ cũng nghèo, nhưng "bốn tiểu tử choai choai ăn nghèo lão tử," trong đó có hai người đã lấy vợ, hai người còn lại chưa có tin tức gì.
Nguyên chủ ở nhà mẹ đẻ tuy không phải được cưng chiều nhất, nhưng trong xã hội trọng nam khinh nữ, thì nàng vẫn được coi trọng hơn Tiền thị nhiều.
Nguyên chủ vóc dáng không to cao nhưng tính cách cứng rắn hơn nhiều, hơn nữa nếu nàng không cứng rắn thì cả gia đình này sẽ bị người khác bắt nạt đến chết đói mất.
Chẳng hạn như việc ruộng đất bị người ta lấn chiếm sang một tấc mà cả nhà cũng không ai dám đòi lại, cuối cùng chính nguyên chủ phải cầm cuốc ra cãi nhau khóc lóc mãi mới lấy lại được.
Ngay cả trượng phu của nguyên chủ cũng là người tính tình mềm mỏng, nhưng được cái có vẻ ngoài ưa nhìn, nếu không nguyên chủ đã không lấy một gia đình nghèo như vậy.
Chính vì nàng gả về đây mà nương của nàng còn không vui, sợ nàng sẽ thường xuyên về nhà mình lấy đồ về trợ cấp nhà chồng.
Mỗi lần nguyên chủ về đều bị nương trào phúng một phen, vì nhà chồng nghèo nên cả đại tẩu và nhị tẩu của nàng cũng không có thái độ tốt, luôn đề phòng sợ nàng lấy đồ về.
Sau đó, nguyên chủ dần dần không thích về nhà mẹ đẻ nữa.
Nhưng mà mặt nhìn mãi cũng chán, nhà này nghèo mà chẳng thấy có tương lai.
Từ khi nàng về đây, làm việc không thiếu, nhưng ăn uống vẫn chỉ là rau dại với cháo loãng, thịt chỉ có khi Tết mới được ăn, còn bình thường ngay cả chút nước luộc thịt cũng không có.
Theo lẽ thường, gia đình này đông người làm việc thế, đáng ra không nên nghèo như vậy.
Chủ yếu là vì hiện tại sưu cao thuế nặng một cách nghiêm trọng, cây trồng thu hoạch được từ ruộng đất phần lớn phải nộp lên trên, phần còn lại mới để ăn, thì làm sao mà đủ ăn cho nhiều người như thế?
Hơn nữa, tiểu thúc của trượng phu nàng còn muốn học ở thôn, mỗi tháng còn phải nộp một ít lương thực cho lão sư, nên phần còn lại dư lại càng thiếu.
May mà gần nhà có núi, đôi khi họ có thể đi kiếm rau dại, nấm linh tinh.
Mà tiểu thúc học xong năm nay cũng không học nữa, vì thôn này và các thôn lân cận đều không có người học giỏi đến mức có thể thi đỗ khoa cử, giỏi nhất là biết chữ để lên trấn làm người thu chi, quản lí linh tinh.
Sau khi học xong năm nay, tiểu thúc cũng sẽ đi lên trấn xem có công việc gì không.
Nhưng mà việc đó đâu dễ dàng, họ không có quan hệ, cũng không có tiền để hối lộ, hơn nữa thôn học ở Đại Nam cũng chỉ dạy mấy chữ đơn giản.
Kiều gia nghèo, trong nhà chỉ có mấy quyển sách do tổ tiên để lại, tiền mua giấy bút đều phải dè sẻn mới có.
Bình thường, Kiều Tam chỉ viết chữ trên mặt đất thôi.
Lúc ấy nguyên chủ khi gả về đây cũng đã có ý kiến, nhà nghèo thế này mà còn nuôi người học hành, nhưng sau đó thấy có người trong thôn vì biết chữ mà lên trấn tìm được công việc tốt, nên nàng mới không nói thêm gì nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...