Xuyên Thành Nhân Vật Quần Chúng


Du Nam Lăng nghĩ mãi không thông, năm đó rõ ràng là Văn Di từ chối lời tỏ tình của cậu, còn tuyên bố bản thân thích phụ nữ, hai năm này cậu đã dần chấp nhận điều đó, sự chấp nhất trong tâm trí cũng vơi bớt dằn vặt, chính là không hiểu sao hiện tại Văn Di lại muốn nhốt cậu ở trong nhà của hắn ta không chịu thả ra.

Kể cả sức lực hay địa vị xã hội Du Nam Lăng cũng không bằng được Văn Di, trước kia còn có thể thoải mái đặt đối phương ở vị trí bạn bè ngang hàng phải lứa, hiện tại cậu cảm giác như bản thân chỉ là một con búp bê bị người khác sắp đặt, bị người khác thao túng mà không thể nói ra nỗi lòng của mình vậy.

Sợ Du Nam Lăng bỏ trốn, Văn Di thậm chí ra lệnh cho vệ sĩ liên tục tuần tra và canh giữ cẩn thận căn biệt viện này, có thể nói không ngoa là một con kiến cũng không lọt vào được.

Du Nam Lăng ngồi trên giường ấm nệm êm suy nghĩ vẩn vơ, lâu lắm rồi cậu mới lại có cảm giác này, từ một thiếu gia ăn sung mặc sướng phải bươn bải kiếm sống suốt 2 năm khi mới chỉ vừa bước sang tuổi 18, cuộc sống sụp đổ, tương lai tàn phai, lúc đó cậu chưa từng nghĩ bản thân lại có thể mạnh mẽ vượt qua được hết những biến cố đó.

Một hồi sau Văn Di quay lại, đi cùng còn có một vị bác sĩ.

Du Nam Lăng rời khỏi suy nghĩ mông lung trở về thực tại, cậu theo phản xạ mà dõi theo Văn Di bước vào.


Văn Di ngồi xuống bên cạnh Du Nam Lăng, đảm bảo rằng cậu không bị mất bình tĩnh rồi mới hỏi bác sĩ " Việc cậu ấy bị câm liệu có chữa được không?".

" Cái này còn cần phải kiểm tra một chút" Bác sĩ mở hộp dụng cụ tiến tới nói với Du Nam Lăng " Nào, há miệng a một tiếng".

Du Nam Lăng lùi lại một chút nhưng bị Văn Di dùng cánh tay chặn lại, giọng nói trầm khàn cố tỏ r nhẹ nhàng khuyên nhủ " Ngoan, nghe lời bác sĩ thì không phải tới bệnh viện nữa".

" Đúng vậy, chỉ nhìn một chút thôi" Bác sĩ the vào một câu.

Du Nam Lăng cảnh giác nhưng nghe xong Văn Di nói thì tâm cũng thả lỏng ra một chút chút xíu, cậu hé mở miệng thật nhỏ.

Bác sĩ đưa dụng cụ vào điều chỉnh một chút rồi yếu cầu Du Nam Lăng há miệng to ra thêm một chút.

Làm xong ông liền cùng Văn Di đi ra ngoài nói chuyện.

" Văn thiếu, trường hợp bệnh nhân này để mà nói là có thể phục hồi hay không thì quả là có, nhưng rất khó".

" Ông cứ nói rõ ra đi" Văn Di đáp, trong lòng cũng căng thẳng lên.

" Trường hợp bệnh nhân này nguồn bệnh xuất phát từ tâm mà ra, chính là bệnh tâm lý gây ra, dần dần cậu ấy không còn nói chuyện nữa khiến cho thanh quản bị bế tắc, để chữa thì không chỉ phải giúp cậu ấy tập luyện phát âm từ đầu như một đứa trẻ mà còn phải giúp cậu ấy giải trừ căn bệnh tâm lý kia, nếu một trong hai không được giải quyết thì sẽ không thể nhổ cỏ tận gốc".


!
Bác sĩ rời đi, Văn Di muộn phiền rút một điêu thuốc ra hút rồi đợi một hồi cho mùi khói thuốc bay hết mới trở lại vào trong phòng.

!
Thiệu An cùng Thẩm Lạc tới buổi họp báo bên trong tòa nhà lớn của tập đoàn Thẩm thị, cậu hồi hộp tới cả người không yên, cứ liên tục đi đi lại lại.

Lúc này ở trên mạng xã hội, vị ảnh đế nào đó vẫn ung dung đăng ảnh người yêu nhỏ của mình lên trang cá nhân với tiêu đề " Vợ tương lai của tôi".

" Không chịu đâu, Thẩm Lạc!! anh là chồng em cơ mà, tên Thiệu An kia có gì xuất sắc đâu cơ chứ, nhất định là anh bị anh ta bỏ bùa rồi".

" Thẩm tổng yên tâm, bọn tôi là fan lão thành, vô cùng lí trí, nếu đó là phu nhân tương lai, vậy thì chị em tôi sẽ cùng Thẩm tổng bảo hộ cậu ấy".

" Đúng đúng, cậu cứ kệ đám fan não tàn kia đi, phu nhân uy vũ!".

Bên dưới phần bình luận, Thẩm Đường cũng là một người khá có tiếng tăm và lượng người theo dõi không ít vào bình luận " Ai dám động tới anh dâu của tui, tui liền liều mạng với hắn".


Bên dưới có người trả lời lại " Người nhà chồng cũng đứng ra bênh vực rồi các cô còn cố cãi là giả làm gì, thần tượng cũng có cuộc sống của thần tượng, phận làm fan đừng có ảo tưởng quá đà".

Bài viết đã bùng nổ ngay từ những giây đầu tiên được ra lò, chỉ có chính chủ còn chưa biết gì.

Cùng lúc đó, một nữ diễn viên ngôi sao nổi tiếng vừa hoàn thành chuyến quay phim ở nước ngoài trở về, cô ta đọc phần tin tức đưa tin về Thẩm Lạc và Thiệu An thì liền tức điên lên ném tung đồ đạc trong phòng, quản lý của cô ta thấy vậy cũng không dám nói gì, ai bảo người ta là tiểu thư nhà giàu, cứ để cô ta ném, ném xong chịu đền tiền là được.

Nhã Hân nghiến răng điên cuồng chọc móng tay dài nhọn của cô ta lên bức hình của Thiệu An trên màn hình điện thoại mắng " Thằng chó này, vậy mà mày dám âm thầm quay về cướp đi người tao thích, năm đó nhẽ ra tao không nên cho mày con đường sống mới phải".




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui