Xuyên Thành Nhân Vật Quần Chúng


Công việc của Thiệu An chính là dạy học cho ba thiếu gia nhà Thẩm gia vào mỗi buổi tối.

Buổi học khi sáng là buổi dạy thử đầu tiên để xem cậu có năng lực dạy bọn họ hay không.

Dùng đầu gối cũng biết cậu sẽ bị đuổi việc ngay ngày đầu tiên đi làm, căn bản là cậu không thể ngăn cản được những thiếu gia kia trốn học chạy đi mất, chưa kể thành tích của bọn họ cũng không tệ chút nào.
Thiệu An khi đọc truyện luôn miệng nhận nhân vật thụ chính làm con trai, còn gọi đám nhóc kia là cháu của mình nên lúc buổi tối khi hai nhân vật chính, cũng là phụ huynh của Thẩm Lạc quay về thì Thiệu An suýt chút nữa lao lên gọi Thẩm Mặc là con trai.

Có điều nhìn lại mốc thời gian, Thẩm Mặc cũng đã 39 tuổi, cậu liền không dám mở miệng ra gọi dù là đứng từ xa.
Thiệu An chiêm ngưỡng vẻ đẹp của hai nhân vật chính dù đã lớn tuổi nhưng vẫn giữ được nét đẹp khiến người ta ngưỡng mộ mà than thở, bảo sao mấy vị thiếu gia kia lại có nhan sắc đỉnh cao như vậy, nhìn đi, gen tốt như vậy, không đẹp mới lạ.

Thiệu An theo người làm đi vào phòng khách của nhà chính, cậu nở nụ cười ngại ngùng nhìn hai đứa con hơi lớn tuổi một chút của mình mà cúi đầu chào " Chào Thẩm tổng, chào phu nhân!".
Thẩm Kỳ là ba lớn trong nhà, cũng là vị công chính trong truyện, anh ta, à không, ông ta đã gần 50 tuổi, khuôn mặt nghiêm nghị, lạnh lùng chỉ xuất hiện nụ cười ấm áp khi nhìn sang vợ mình " Cậu ngồi xuống đi".
Cả đời Thiệu An chưa bao giờ nghĩ tới một tình huống ngại ngùng như này sẽ xảy ra.

Cậu cố gắng thanh lọc quá khứ từng gọi hai người trước mắt là con trai, tự thôi miên bản thân rằng bọn họ chỉ là những trưởng bối bình thường mà thôi " Dạ, vâng!".
Thẩm Mặc nở nụ cười hiền từ rót cho Thiệu An một ly trà " Không biết mấy đứa nó có làm khó cậu hay không?".
Thiệu An muốn cười nhưng cười không nổi " Không! không đâu ạ...".
Thẩm Kỳ bình tĩnh nói " Cậu cứ nói thật, tôi biết chúng nó đều rất cao ngạo cho nên nếu cậu có bất bình mong hãy bỏ qua, chuyện tiền lương không thành vấn đề".
Thiệu An cảm giác như kĩ năng nghe hiểu của mình có vấn đề, cậu được nhận á? " Vậy là cháu được nhận ạ?".
Thẩm Kỳ đáp lại " Đương nhiên là được, cậu là đứa trẻ sáng giá nhất từ trại trẻ mà tôi cùng vợ đầu tư, tôi tin tưởng vào năng lực của cậu".
Thẩm Mặc khuyên nhủ " Nếu bọn chúng bắt nạt cậu thì cứ báo cho tôi, tôi giúp cậu mắng tụi nó, đừng lo nhé!".
Thiệu An không nén được mà cười vui mừng " Cảm ơn hai chú ạ! cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức".

Một công việc tốt lại lương cao như vậy, Thiệu An đúng là mơ cũng không nghĩ tới luôn ấy chứ.
Sau khi Thiệu An rời đi, Thẩm Mặc nói nhỏ với chồng mình " Có phải không tốt lắm không? Lỡ như bọn trẻ bắt nạt đứa nhỏ này...".


Thẩm Kỳ mỉm cười nói " Không sao đâu, đây đã là gia sư thứ 119 chúng ta mời tới rồi, cứ để cậu ấy thử một thời gian xem sao".
Thiệu An ở trong phòng vẽ ra một bản kế hoạch chinh phục Thẩm Lạc, cậu ghi lại những sở thích của cậu ta nhớ được từ cuốn tiểu thuyết kia, nhưng hình như ngoài việc đứa trẻ này khá kiệm lời ra thì Thiệu An cũng chả nhớ ra thêm được điều gì.

Thôi thì tùy cơ ứng biến vậy.
Buổi tối ngày hôm sau, Thiệu An theo lịch trình tới phòng học chung của ba thiếu gia để dạy học thế nhưng mở cửa ra không có một bóng người nào.

Thiệu An mím môi bất lực đóng cửa lại định đi ra tìm người, ai ngờ cậu vừa quay người lại thì đâm sầm vào ai đó.
Thẩm Lạc cười nhếch môi " Mới một ngày đã chịu không nổi mà tìm cách lao vào tôi rồi à?".
Thiệu An cười hiền từ nhưng trong thâm tâm đã niệm 7749 lần " Không được sát sinh" rồi.

" Là cậu chặn đường phía sau nên tôi mới đâm sầm vào, tôi không...".
Thiệu An định mắng người nhưng nghĩ tới mục đích của cậu chính là phải chinh phục người trước mắt nên Thiệu An liền đổi sang khuôn mặt quyến rũ câu dẫn, một tay bám lên ngực của Thẩm Lạc " Tôi chính là cố ý muốn tiếp cận cậu đó, ai bảo tôi thích cậu như vậy nha~".

Thẩm Lạc biết thừa là do Thiệu An vô ý nhưng vẫn muốn mở miệng trêu chọc một chút, cậu ta không nghĩ tới anh ta lại có thể mặt dày như vậy mà thừa nhận chuyện này thoải mái như vậy.

Trước kia khi Thiệu An tiếp cận cậu ta đều ngại ngùng đỏ mặt không nói nên lời, Thẩm Lạc phát hiện hình như người trước mắt này thay đổi rồi, cậu ta có chút nổi lên hứng thú tò mò.
Thẩm Lạc cúi đầu nhìn người đang dán lên người mình " Vậy anh có muốn tới phòng tôi dạy riêng hay không?".
Thiệu An rùng mình, sao có thể thuận lợi như vậy được, nhìn ánh mắt của thiếu niên kia làm cậu có chút băn khoăn.
Không phải chỉ là dạy học hay sao, cậu làm được.

" Được, tôi sẽ dạy riêng cho cậu nếu cậu muốn", dẫu sao cũng đã nhận lương cao như vậy, không làm việc thì đúng là bất lương tâm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận