Hai người quấn quýt trên giường, Alexander xoa xoa chóp mũi hắn, hỏi:"Này, thế giới em từng sinh sống trông như thế nào vậy?"
Karlis ngẫm nghĩ:"Nói thế nào nhỉ, đó là một nơi vô cùng hiện đại, con người có thể điều khiển máy móc để thay mình làm mọi thứ.
Thậm chí có thể biết được tất cả mọi chuyện xảy ra ở khắp nơi mà không cần ra bên ngoài, em cũng từng là một người như vậy đấy!"
"Thật sự tốt đến vậy sao?"
Karlis ôm chặt anh:"Ừm, nền văn minh ở thế kỉ XXI rất phát triển, đặt biệt là công nghệ thông tin.
Con người không cần phải đi xe ngựa nữa mà thay vào đó sẽ có thứ gọi là "ô tô" có thể dùng xăng thay cho sức ngựa.
Không cần phải đợi gửi thư mà có thể dùng "điện thoại" để truyền tin, không phải đợi đến tận mấy ngày đâu, lâu quá thì chỉ cần một phút là có thể nhận được rồi."
Alexander cảm thán:"Nghe có vẻ tuyệt quá nhỉ, một thế giới chỉ toàn những thứ tốt đẹp."
Karlis lắc đầu:"Có ưu điểm đương nhiên cũng sẽ có nhược điểm.
Ở một thời đại như vậy một số người mất dần khả năng vận động, tất cả đều trông cậy vào máy móc mà không tự thân.
Cũng giống như em vậy, trước khi đến đây em từng là một tên suốt ngày ở trong nhà, lâu lâu lại lên "mạng xã hội" cãi nhau với những tên "anh hùng bàn phím" khác."
"Nhưng như vậy vẫn tốt hơn so với một thế giới loạn lạc như vầy.
Nếu có thể ta vẫn mong muốn em sẽ được sống trong thời đại kia."
Karlis ngồi bật dậy, nương ánh sáng từ cửa sổ nhìn anh:"Ngài nói gì cơ?"
Alexander biết hắn đã hiểu sai ý mình, đành ngồi dậy theo hắn, nói:"Ý của ta chính là ta muốn chúng ta cùng sống trong một thời đại như vậy."
Là chúng ta sao? Làm hắn cứ nghĩ anh muốn hắn trở về thế giới thực.
Quả thật nếu phải lựa chọn thì sống ở một thời đại phát triển như thế kỉ XXI vẫn tốt hơn rất nhiều.
Ngay từ đầu khi xuyên đến đây hắn đã có suy nghĩ muốn trở về rồi, nhưng bây giờ hắn có quá nhiều thứ phải lưu luyến.
Hắn luyến tiếc những người đã từng giúp đỡ hắn, những người hắn có thể gọi là bạn, những người mang đến sự ấm áp cho hắn, đặc biệt là Alexander.
Anh đã cho hắn mọi thứ mà hắn không nghĩ mình sẽ có được.
Anh cho hắn tình yêu, cho hắn sự nuông chiều, sự yêu thương, cho hắn một nơi để có thể dựa dẫm.
Một người tốt như vậy, làm sao hắn có thể từ bỏ được cơ chứ?
"Em không muốn trở về thế giới kia."- Một lời nói xuất phát từ đáy lòng hắn.
Alexander có hơi ngạc nhiên nhưng anh mau chóng bình ổn lại tâm trạng, anh ôm hắn nằm trở lại giường:"Ta cũng vậy, ta không muốn em đi, ta không muốn phải xa em đâu."
"Ừm, em cũng vậy."
.....
Sáng sớm hôm sau, vượt xa dự đoán, Karlis đã có một đem vô cùng ngon giấc.
Hắn tràn đầy năng lượng tiến ra bên ngoài hội họp với mọi người:
"Tôi đến rồi đây!"
Tất cả ánh mắt đều dồn vào người hắn, mà hơn hết, ngoại trừ Alexander ra thì mắt ai cũng mang theo một quầng thâm trông vô cùng đáng sợ.
Grayce nhìn hắn càu nhàu:
"Ghen tị ghê đó, tôi cũng muốn được ngủ ngon như vậy."
Eric cũng uể oải lên tiếng:"Đến cung điện xử lý nhanh gọn cùng về ngủ bù nữa, đi thôi!"
Bọn họ thuê hai chiếc xe ngựa, chiếc đầu tiên là của Alexander và Eric, hai người sẽ tiến vào bên trong diện kiến quốc vương Kelesta.
Còn những người còn lại sẽ theo sau và đứng bên ngoài cung điện chờ đợi tin tức.
Xe ngựa xốc nảy, Eric khó chịu nhìn người đang tỏa ra hào quang vui vẻ trước mặt:"Đừng có mà làm cái vẻ mặt đó trước khi ta cho ngươi đi xuống xe ngựa."
Alexander nhướng mày hỏi anh ta:"Làm sao vậy? Ngươi ghen tị với ta à?"
Eric lười đôi co với anh, yên lặng tựa đầu vào xe nhắm mắt lại.
....
Quốc vương Kelesta ngồi giữa đại điện lớn, bên cạnh chính là hoàng hậu và công chúa Jouri.
Trông thấy hai người bước vào, công chúa là người có phản ứng đầu tiên, lập tức nắm chặt vạt áo của mình.
Alexander đứng trước mặt quốc vương, anh quỳ gối một chân, cúi đầu tạ lỗi:"Ta thành thật xin lỗi thưa quốc vương, buổi tiệc mà ngài đã dày công chuẩn bị đã bị ta phá hỏng rồi, ta không biết làm thế nào cho phải, quốc vương cứ trách phạt ta."
Eric ở phía sau cũng quỳ gối theo, thi thoảng liếc mắt quan sát nhất cử nhất động của ba người thuộc hoàng thất.
Quốc vương Kelesta im lặng một lúc lâu mới lên tiếng:"Đứng dậy đi.
Chuyện hôm qua quả thật là ngoài ý muốn, ta cũng không có ý trách phạt gì ngươi nhưng muốn nói cho ngươi nhớ rằng phải nhắc nhở hôn phu của mình chú ý đây là nơi này."
Năm ngón tay của Alexander siết chặt, anh còn không hiểu ý tứ trong cậu nói của ông ta sao? Ông ta ở đây là đang muốn hạ thấp Karlis xuống để bảo anh nên hủy hôn với hắn.
Eric cũng chẳng nghe lọt tai những lời này.
Ông ta có phải loại tốt đẹp gì đâu mà có quyền nói ra những lời này? Nếu không phải ông ta cố tình nhắc chuyện hứa hôn trước mặt tất cả mọi người thì liệu hiểu lầm kia có xảy ra?
Anh ta lén ra hiệu cho Alexander nên nhường một bước.
Anh im lặng bình ổn lại tâm trạng của mình mới lên tiếng đáp lời quốc vương:
"Ta đã nhớ kĩ, xin quốc vương đừng trách phạt hôn phu của ta."
Quốc vương Kelesta tay chống trán, nói:"Ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi.
Nhìn xem, ở trước mặt bao nhiêu người như thế lại hành động thô lỗ như vậy, vô cùng mất mặt! Một người không được dạy dỗ đàng hoàng như vậy, e rằng sẽ gây ra họa lớn."
Chưa dừng lại ở đó, ông ta còn nói tiếp:"Ngươi xem, biết bao nhiêu tiểu thư, công chúa để ý đến ngươi mà ngươi không chọn, lại đi chọn một tên như thế, ta quả thật rất thất vọng đấy! Nhìn công chúa Jouri mà xem, nàng có bao giờ để ta phải mất mặt chưa? Ngươi nên nhớ rằng những cử chỉ hành động của nửa kia cũng chính là bộ mặt của bản thân mình."
Gân xanh trên trán Alexander nổi lên, những lời tưởng chừng như đang trách móc anh nhưng thật ra đều đang chĩa về Karlis.
Eric cảm thấy tình hình không ổn đành tiến đến lên tiếng:
"Tôi xin phép mạo phạm thưa quốc vương.
Mong ngài thông cảm cho, bởi vì lâu ngày không gặp nhau nên khi gặp lại vị hôn phu của nhị hoàng tử đã vô cùng mong nhớ ngài, thế nên không kiềm được mà bộc lộ cảm xúc hơi thái quá."
"Với cả vì sự cố lần này như thế, nhị hoàng tử vô cùng hổ thẹn nên chẳng thể ở lại Stillber được nữa.
Thế nên chúng thần sẽ rời đi trong ngày mai, cảm ơn quốc vương Kelesta đã chiếu cố trong thời gian qua."
Công chúa Jouri ngấn lệ nhìn cha mình, nàng không muốn Alexander rời đi, nàng còn chưa nói rõ tình cảm của mình với anh mà.
Quốc vương Kelesta không nỡ nhìn con gái mình đau khổ, đành phải lui một bước:"Ta không có ý định đuổi các ngươi trở về, ta còn chưa giúp các ngươi cơ mà.
Vậy đi, ngày mai trở lại đây, chúng ta tiếp tục bàn việc tấn công cung điện Carlender."
Alexander thật muốn giết chết ông ta ngay tại chỗ này nhưng Eric đã chắn trước mặt anh:"Vâng, cảm ơn ngài, vậy chúng thần xin lui."
Alexander cúi người chào rồi quay đầu bỏ đi, từ đầu đến cuối anh không nhìn công chúa Jouri lấy một lần nào.
Ra khỏi cổng thành cung điện, lửa giận của Alexander đã lên đến đỉnh điểm, anh đấm mạnh vào tường khiến nó xuất hiện một vết nứt:"Chết tiệt, lão già khốn khiếp!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...