Karlis không tin vào những gì mình nghe được, hắn mở to mắt nhìn Alexander.
Anh vẫn cực kì thản nhiên, bình tĩnh thốt ra từng chữ:
"Quả thật ban đầu ta không biết ý định em tiếp cận ta là gì nhưng ta vẫn phối hợp cùng em.
Sau đó có quá nhiều chuyện em đều biết dù cho nó chưa xảy ra, em nghĩ ta không nghi ngờ sao?"
Bấy giờ Karlis mới nhớ mình đã để lộ nhiều sơ hở đến mức nào.
Alexander chậm rãi nói tiếp:
"Ta đã từng nói sẽ đợi cho đến khi em chịu nói hết tất cả cho ta, nhớ không?"
Karlis cắn răng gật đầu, Alexander hài lòng ôm hắn vào lòng:
"Ta chấp nhận đợi em nghĩa là ta tin tưởng em, vậy thì em còn sợ gì chứ? Nếu bây giờ em muốn san bằng cả vương quốc Stillber, ta cũng sẽ không hỏi em lí do vì sao em muốn làm thế, em hiểu những gì ta nói không?"
Karlis không đáp lại, anh cũng không ép hắn.
Anh ôm hắn thêm một lúc nữa rồi vỗ về buông hắn ra, anh quỳ gối trước mặt hắn:
"Em nhớ kỹ ngày hôm nay nhé, nhị hoàng tử Alexander Richelieu đã quỳ gối trước mặt em, đã đặt hết tất cả niềm tin vào em vậy nên em cũng hãy đặt niềm tin vào ta như vậy nhé! Đừng nghĩ vì những chuyện nhỏ nhặt mà ta lại bỏ rơi em"
Ngàn vạn lần Karlis cũng không thể ngờ sẽ có một người chấp nhận hắn như thế.
Không chỉ là kiếp này mà ngay cả kiếp trước hắn cũng chưa từng nhận được một niềm tin nào mãnh liệt như vậy.
.
Kiếm Hiệp Hay
Hắn đã quen sống ở một thế giới đầy rẫy những sự nghi ngờ, hắn giẫm đạp lên nó, không cúi đầu nhìn lấy một cái, mặc kệ người ta muốn nói gì.
Nhưng hắn không muốn Alexander đối xử với hắn như vậy, dù không muốn nhưng hắn vẫn phải nói, hắn không muốn phải dối gạt người mình yêu.
Vậy mà, vậy mà anh lại tin hắn, lại không trách cứ hắn nửa lời.
Hắn kiệt sức tựa người vào anh, giọng nói mệt mỏi:
"Em xin lỗi...em yêu ngài, em cũng cảm ơn ngài..."
Alexander xoa đầu hắn:"Được rồi, đừng khóc nữa, mắt sưng hết cả rồi."
Karlis nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác yên bình lúc này.
Nhưng những khoảng khắc ngọt ngào thường kết thúc vô cùng chóng vánh, cửa phòng của hắn bị người ta đạp ngã.
Bốn người đàn ông hùng hổ đi vào.
Eric là người đi đầu cũng là người lên tiếng trước tiên:"Không ngờ hai người các ngươi lại hồ đồ đến thế, làm việc gì cũng phải giữ lí trí trước chứ!"
Anh ta nói rồi nhìn vào cảnh tượng trong phòng, những lời trách móc sau đó lập tức được nuốt ngược vào trong.
Alexander quay sang nhìn anh ta, Eric liền chặn ba người còn lại ở ngoài, anh ta cúi xuống nhặt cánh cửa bị đạp đổ lên rồi im lặng đi ra.
Alexander nhíu mày, nói:"Đi vào nói chuyện luôn đi, khỏi giả ngây giả thơ."
Đương nhiên Eric không khách sáo, chỉ cần Alexander lên tiếng anh ta liền đi ngược trở vào, bình tĩnh ngồi trên ghế, vắt chân nói:
"Ngay từ đầu nói luôn như vậy có phải tốt hơn không?"
Ba người còn lại đi vào phía sau, Grayce vừa đặt chân vào trong liền nhìn thấy đôi mắt sưng húp của Karlis, cậu ta lập tức chạy đến:
"Karlis của tôi ơi, cậu làm sao thế này, suốt bao nhiêu ngày không xảy ra chuyện gì tại sao vừa gặp lại cậu ta cậu đã khóc thành ra như vậy rồi!"
Alexander không ngờ mới hai tháng không gặp mà họ đã thân nhau thế này, anh ra hiệu cho Albert kéo Grayce đi nhưng bị anh ấy ngó lơ, Alexander thật sự dở khóc dở cười.
Rayson nhìn sơ qua tình trạng giữa hai người, thấy có vẻ như không có chuyện gì đáng quan ngại mới đi đến ngồi cạnh Eric, cậu nhìn anh ta, anh ta liền vào chủ đề chính:
"Ta không phải người thích dài dòng, nói chuyện chính đi, ngươi đã từ chối công chúa Jouri trước mặt bao nhiêu người như vậy, sau này ngươi tính phải làm sao?"
Dẫu sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, tuy chưa biết được quốc vương Kelesta sẽ phản ứng như thế nào nhưng vẫn nên tính trước một bước thì hơn.
Grayce vẫn đang ôm chầm lấy Karlis lên tiếng:"Tôi nghĩ vẫn nên xin lỗi ông ta và ra điều kiện hòa hoãn.
Bây giờ chưa chiếm lại được vương quốc Carlender mà còn phải chịu sự thù địch từ vương quốc Stillber thì thật sự quá bất lợi."
Karlis giật thót, những chuyện này không phải đều là do sự bồng bột của hắn hay sao, vì hắn mà khiến Alexander bị đẩy vào bước đường này.
Anh để ý thấy sắc mặt của hắn đang tệ đi, liền vươn tay nắm lấy bàn tay bắn, ngón tay nhẹ nhàng miết nhẹ lòng bàn tay, lên tiếng:
"Ta đoán ông ta đã lường trước kết quả ta sẽ từ chối rồi, chỉ là ông ta không ngờ vị hôn phu của ta lại có thể xuất hiện mà thôi.
Ta nghĩ ta sẽ có cách đàm phán với ông ta nhưng chuyện gì cũng sẽ có rủi ro, vẫn nên tính đến kế hoạch khác thì hơn."
Rayson tán thành:"Đúng vậy, vẫn nên tính trước một bước."
Eric trầm ngâm một lúc, đến khi anh ta ngẩng đầu lên đôi mắt lại nhìn thẳng vào Karlis, anh ta bật cười:"Này cậu, tại sao từ nãy đến giờ cứ luôn nhìn ta thế? Bộ ta đẹp trai lắm à?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...