Karlis tắm rửa xong xuôi quay trở lại ăn sáng cùng mọi người.
Albert đã bày sẵn một phần bánh mì xúc xích cho hắn.
Karlis ngồi xuống bàn, dùng dao cắt xúc xích.
Grayce nhìn sang thấy hắn từ tốn như vậy bèn thắc mắc:"Dù đói nhưng vẫn làm theo đúng lễ nghi sao, làm quý tộc rắc rối thật đó."
Karlis chỉ cười không đáp.
Thật ra trước đây Karlis không có cách ăn uống như thế này, nhưng do nhiều lần bị Algie chỉ điểm nên hắn đã dần thích nghi với những lễ nghi của một quý tộc.
Hắn vừa ăn miếng đầu tiên, cửa phòng ăn đã bị mở ra, một thiếu niên hối hả chạy vào:"Thư..hộc...thư...đội trưởng....đội trưởng gửi."
Lời nói của người đó đứt quãng nhưng cả ba người trong phòng đều nghe hiểu được.
Karlis đứng phắt dậy, Grayce nhận lấy lá thư, cẩn thận mở ra.
Bên trong quả thật là chữ viết của Eric.
Grayce đọc một hết bức thư một lượt rồi nhíu mày, đặt nó lên giữa bàn.
Karlis lập tức cầm lấy.
Nội dung bên trong thư đại khái nói về vấn đề quốc vương Kelesta liên tục trì hoãn việc ra quyết định đối với hoàng hậu của Carlender.
Hắn đọc một mạch hết bức thư, không thấy bất kì vết tích gì của Alexander cả, hắn thầm thở dài, bấu chặt lấy mảnh giấy.
Đến khi hắn thả tay ra, nơi bị hắn vò nát lấp ló một dòng chữ nhỏ.
Trái tim Karlis đập "thịch" một tiếng, hắn nhìn chăm chăm vào dòng chữ ấy, đó chính xác là chữ viết của Alexander, anh đã gửi cho hắn lời báo bình an:
"Ta không sao, em đừng lo, ta nhất định sẽ sớm trở về với em."
Bàn tay hắn run rẩy miết nhẹ lên dòng chữ ấy, đôi môi khô khốc không nói nên lời, hắn cố kiềm nén cảm xúc đặt lá thư xuống.
Nhìn thấy hắn như vậy, Grayce không kiềm được cầm lá thư lên xem lại lần nữa nhưng lập tức bị Albert giật lại:
"Đừng tò mò."
Nói rồi lá thư lại được đặt xuống bàn.
Grayce tuy tò mò nhưng không có chấp niệm gì mấy.
Cậu ta trầm ngâm suy nghĩ một lúc mới lên tiếng:
"E là chúng ta phải đến Stillber một chuyến rồi."
Albert liếc nhìn cậu ta:"Vượt biên trái phép?"
"Không, chúng ta chính là quang minh chính đại đi đến đó."- Grayce đáp.
Karlis ngẩng đầu, hắn biết nơi được gọi là vương quốc Stillber này.
Đây chính là điểm mấu chốt quyết định cuộc chiến đấu tranh giành lấy ngôi vị của Leandre trong nguyên tác, còn bây giờ là Alexander sao?
"Tôi cũng sẽ đi."- Karlis thốt lên.
Grayce phút đầu ngẩn người, phút sau lại tái xanh cả mặt.
Tại sao cậu ta có thể quên mất sự hiện diện của Karlis tại nơi này cơ chứ, nếu thật sự để Karlis đi đến đó chắc Alexander sẽ giết chết cậu ta mất.
Cậu ta quay sang cầu cứu Albert nhưng bị anh ấy phớt lờ hoàn toàn.
Grayce khóc không ra nước mắt, đúng lúc này Rayson bước vào.
Rayson vừa mới ngủ dậy nên đầu tóc còn hơi rối, đôi mắt híp lại xóa bỏ bớt phần lạnh lùng thường ngày.
Cậu nhìn khuôn mặt hoảng loạn của Grayce, liền hỏi:
"Xảy ra chuyện gì sao?"
Grayce cúi đầu không đáp, Albert ở bên cạnh lên tiếng giúp:"Đội trưởng gửi thư về thông báo tình hình bên vương quốc Stillber."
Rayson đi đến gần cầm bức thư lên đọc một lượt, ánh mắt cậu va phải dòng chữ nhỏ ở một góc lá thư, cậu liền ngước mắt nhìn Karlis.
Hắn cũng nhìn cậu, ánh mắt vô cùng kiên định.
Rayson nhướng mày:"Muốn đến Stillber?"
Karlis gật đầu.
Grayce muốn ngăn cản hắn trước khi quá muộn nhưng Rayson đã cướp lời:"Chuẩn bị đi, chúng ta lên đường."
Albert cũng chẳng có ý kiến gì, đứng lên chuẩn bị cho Rayson một phần thức ăn.
Grayce nhìn qua nhìn lại giữa ba người, không biết hai tên kia nghĩ cái quái gì lại dám cho Karlis đi cùng.
Cuối cùng cậu ta nhịn hết nổi đành phải chọc chọc vào người Rayson, hỏi khẽ:
"Tại sao lại cho Karlis đi chứ, cậu không sợ tên Alexander kia nổi điên rồi ăn thịt cậu à?"
"Tại sao lại không thể cho đi theo?"- Rayson vừa từ tốn nhấp trà vừa hỏi lại.
Grayce nổi đóa:"Không phải cậu ta dặn chúng ta phải bảo vệ an toàn cho Karlis sao, lỡ Karlis có xảy ra chuyện gì chúng ta làm sao gánh cho nổi!"
"Vậy cậu nói cho tôi biết, một tháng qua ngài ấy đã học những gì?"
Grayce ngẩn người, thành thật đáp lời:"Kỹ thuật dùng kiếm, chiêu thức tự vệ, chiêu thức đánh trả, kỹ thuật tránh né, bắn cung trên ngựa..."
Rayson gật đầu không đáp.
Nói tới đây Grayce mới phát hiện Karlis đã không còn yếu đuối như trong ấn tượng của cậu ta.
Một tháng trước hắn chỉ là một tên quý tộc đâm đầu chạy đi tìm kiếm Alexander, nhưng bây giờ hắn đã hoàn toàn gần như trở thành một sát thủ thực thụ.
Thế nhưng cậu ta vẫn có linh cảm không nên để Karlis đến Stillber.
"Không sao, nếu Alexander có nổi giận, tôi sẽ là người gánh tội."-Rayson lên tiếng.
Giọng nói của hai người không quá to nhưng do khoảng cách gần nên Karlis nghe thấy được toàn bộ.
Trái tim hắn đập nhanh một cách bất thường.
Chỉ cần nghĩ đến việc gặp lại Alexander, hắn đã đứng ngồi không yên rồi.
Nhất cử nhất động của hắn gần như đã lọt hẳn vào mắt Rayson, cậu nhìn hắn cố kiềm nén tâm trạng kích động của mình một lúc mới nói tiếp:
"Nhưng nửa tháng sau chúng ta mới lên đường xuất phát.
Chúng ta không thể bồng bột chạy thẳng đến nơi đất khách được, phải có sự chuẩn bị kĩ càng."
Karlis thấy trong lòng có chút hụt hẫng nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng.
Hắn nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng của mình rồi đứng dậy:
"Tôi ăn xong rồi, tôi đi luyện tập trước."
....
Alexander sống trong cung điện Stillber suốt một tháng nay.
Và cũng trong thời gian này, công chúa Jouri đến đưa trà bánh cho anh không soát một ngày.
Dù cho Alexander đã nhiều lần từ chối nhưng nàng ta vẫn cố chấp đưa đến chỗ anh cho bằng được.
Alexander cứ nghĩ nàng là một người nhút nhát nhưng không ngờ lại vô cùng cứng đầu.
Hôm nay nàng vẫn đến đưa trà bánh, nhưng đến sớm hơn thường lệ.
Eric đang ngồi trong phòng ăn bánh quy cũng phải mang theo đĩa bánh chạy ra ban công.
Công chúa Jouri bước vào, quen thuộc ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn tròn, nâng đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào đôi mắt xanh ngọc của Alexander.
Ánh mắt anh vẫn vô cùng lạnh lùng, không chứa bất kì một tia cảm xúc nào khác khiến nàng có chút đau lòng.
Nàng ta thu tầm mắt, cúi đầu nhìn tách trà đặt trên bàn:"Ta, ta muốn mời ngài cuối tuần sau cùng ta khiêu vũ trong lễ hội hóa trang được không, vì ta chưa có bạn nhảy nên...."
"Rất xin lỗi thưa công chúa nhưng có vẻ ta không đáp ứng được nàng rồi."- Alexander từ chối thẳng thừng.
Jouri cũng không ngờ được mình lại bị từ chối nhanh đến thế, nàng thẹn đến đỏ bừng mặt, giọng lí nhí:
"Nhưng vua cha nói với ta người khiêu vũ cùng ta trong lễ hội hóa trang này sẽ được lựa chọn trở thành phu quân của ta."
Nàng nói quá nhỏ nên Alexander không nghe được, anh hỏi lại:"Nàng nói cái gì?"
"Hả, à, không có.
Chuyện đó, chuyện đó ngài đừng vội từ chối ta, cứ từ từ suy nghĩ, ta, ta xin phép đi trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...