Hoàng hậu ngày càng không hiểu cái sở thích quái gỡ của anh ta, bà giật lấy mảnh giấy kia, dùng đôi bàn tay của mình xé nát nó, tức giận quát:
"Mẹ đã dọn sẵn đường cho con, nếu lần này con làm hỏng chuyện nữa thì đừng mong mẹ giúp con thêm một lần nào! Tốt nhất nên vứt bỏ cái tạp niệm trong đầu mà hướng đến ngôi vị cao nhất đi!"
Leandre nhìn mảnh giấy đang bay tứ tung, cười khẩy đứng dậy đi đến bên cạnh hoàng hậu:
"Bà nói lại ta xem nào?"
"Con!"- Hoàng hậu trợn mắt.
Leandre bóp chặt cổ bà ta, nghiến từng chữ mà nói:"Ta nói cho bà biết, không cần bà ta vẫn có thể dễ dàng chiếm được ngôi vua, bà đừng chen chân vào chuyện này, đừng ngán đường ta.
Những hành động bà làm ta đều mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng chỉ cần bà làm "nó" bị thương thì bà cũng biết hậu quả là gì rồi đấy!"
Hoàng hậu bị bóp cổ đến không thở nổi, máu trên mặt bà ta bị rút gần hết, bà ta ra sức dùng bộ móng nhọn bấu vào tay Leandre khiến anh ta buông ra.
Leandre nhìn dòng máu chảy trên tay mình, không chút do dự nhỏ nó lên mặt Violet đang đứng phía sau, Violet nhắm mắt cam chịu dòng đỏ tanh đó, không dám phản kháng.
Anh ta đi đến chiếc tủ đầu giường, lại lấy ra một mảnh giấy khác giống hệt như mảnh giấy lúc nãy, mặc kệ hai người phụ nữ kia, anh ta tiếp tục nhâm nhi trà.
Hoàng hậu nhìn đứa con tâm lý bất ổn của mình mà nhíu chặt mày, nếp nhăn hiện rõ trên khuôn mặt bà ta, rốt cuộc vì vấn đề gì mà nó lại đê mê đôi mắt xanh ngọc của mẹ con ả kỹ nữ ấy cơ chứ?
.....
Alexander bao bọc Karlis bên trong lớp áo choàng, thuận lợi đưa hắn bỏ trốn khỏi thị trấn.
Bây giờ trở về ngôi nhà của hai người sẽ an toàn hơn nhưng Karlis rất lo lắng cho người hầu ở biệt thự Alarie nên hai người đành trở về nơi đấy một chuyến.
Vừa tới cổng, họ đã bắt gặp một đám thường dân đang chặn trước cửa biệt thự, một mực đòi vào bên trong tìm Karlis.
Alexander nhíu mày hỏi người trong lòng:
"Ngoài cổng chính ra còn đường nào để vào bên trong không?"
Karlis nhìn ra bên ngoài qua khe áo choàng, thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, hắn vô thức nắm chặt vạt áo Alexander, nói:
"Có, ở phía vườn hoa còn một cửa phụ."
Alexander không nhiều lời, đánh ngựa vòng ra sau.
Tình cảnh bên trong biệt thự Alarie không khá hơn là bao, người hầu nháo nhào hết cả lên, không ai cho được một phương hướng giải quyết.
Algie mệt mỏi ngồi trên ghế tựa, đang định lên tiếng ổn định mọi người thì phát hiện có người lẻn vào từ cửa phụ.
Ông đứng bật dậy, tưởng rằng là người dân đột nhập vào, liền gọi hiệp sĩ trấn thủ khắp nơi.
Ngay sau đó Karlis bước vào.
Hắn đi vào một cách bình thản như những chuyện ngoài kia chẳng liên quan gì đến hắn, bên cạnh là nhị hoàng tử Alexander đang chờ che cho hắn từ bước một.
Tất cả mọi người đều đứng hình, phút chốc không tin vào mắt mình rằng công tước vẫn bình an vô sự, Rayson là người phản ứng nhanh nhất:
"Công tước, mừng ngài trở về."
Karlis gật đầu, mỉm cười:"Ta về rồi đây."
Elisa bật khóc nức nở, ngày hôm qua công tước đi dự buổi tham quan cung điện không thấy trở về, hôm nay lại còn bị truy nã khiến cô đứng ngồi không yên, bây giờ thấy công tước mỉm cười đứng trước mặt, quả thật không cô kiềm chế được cảm xúc.
Anna và Anne vội đến đỡ lấy Elisa, Anna lên tiếng:"Công tước xảy ra chuyện khiến chúng tôi lo lắng lắm, không những ngài biến mất mà cả cô nàng Violet ngài mang về cũng biến mất theo, chúng tôi thật sự đã rối như tơ vò."
Violet biến mất sao? Nghĩ đến ánh mắt khinh miệt cùng nụ cười khi ở bên cạnh đại hoàng tử của cô ta, khóe miệng Karlis giần giật, nghĩ bụng chắc chẳng xảy ra chuyện gì đâu.
Karlis gật đầu, nói:"Bây giờ ta chính là tội phạm bị truy nã khắp vương quốc Carlender, ai không muốn bị liên quan có thể rời khỏi đây, ta sẽ chu cấp tiền và vật tư để người đó có thể an toàn ra đi."
Các người hầu đưa mắt nhìn nhau, không một ai lên tiếng, cũng không một ai rời đi.
Alexander đứng cạnh nhướng mày, Karlis nói tiếp:"Đây là cơ hội cuối cùng, về sau các ngươi có muốn rời đi cũng chẳng được, nhanh chóng quyết định đi, ta chắc chắn sẽ không trách phạt bất kì ai cả."
Lúc này có một vài người bước ra, những người này Karlis hiếm khi gặp mặt, cũng chẳng nhớ rõ tên, họ đều bước đến trước mặt Karlis để xin phép rời đi.
Hắn gật đầu không chút do dự, dù sao hắn cũng không muốn những người xung quanh mình bị kéo vào chuyện này.
Karlis bảo họ đi thu dọn đồ đạc, nói với Algie chuẩn bị tiền phân phát cho bọn họ.
Như thế số người hầu rời đi đã hơn một nửa, trong đó có một phần tư là hiệp sĩ của gia tộc Alarie.
Karlis không nói lời nào, bảo Algie mở cửa phụ tiễn bọn họ đi.
Còn những người ở lại, bao gồm cả Anna, Anne và Elisa.
Karlis bật cười nhìn họ:
"Không sợ sao?"
Elisa lắc đầu:"Đã ăn cơm nhà Alarie thì phải phục vụ cho công tước hết lòng, dù có chết tôi cũng không hối tiếc."
Karlis lắc đầu nhìn cô, không ngờ cô gái này lại mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Rayson đứng một bên chứng kiến toàn bộ, ngay cả ánh mắt của Alexander cậu cũng không hề bỏ lỡ.
Cậu đợi Karlis và những người hầu nói chuyện xong rồi mới bước đến bên cạnh hắn, nói khẽ:
"Ngài ra vườn hoa với tôi một lúc được chứ? Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với ngài."
Karlis không đáp vội, hắn nghiêng đầu trưng cầu ý kiến của Alexander.
Ánh mắt anh lộ vẻ kiên định, anh gật đầu, lùi sang một bên để hai người họ đi ra bên ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...