Karlis ngồi đợi Alexander dùng bữa, cảm thấy vô cùng nhàm chán nên đã kiếm chuyện hỏi anh:
"Alex- à không, điện hạ, tại sao ngài lại phải dùng thân phận một tên dân thường kiếm ăn bằng cách xem bói cho người khác vậy?"
Alexander dừng đũa, anh ngước mắt nhìn hắn, hỏi ngược lại:
"Vậy em nghĩ ta nên dùng chức quyền của nhị hoàng tử để khắp nơi mua bán thông tin à?"
Karlis:...
Alexander nói tiếp:"Có một số lý do khiến ta không thể có được những thông tin mình muốn nếu cứ ở cung điện, nguồn tin của ta đều bị hoàng hậu chặn bên ngoài, ta chỉ có thể đích thân ra tay."
Điều này Karlis hiểu, Alexander Richelieu là con trai của một kỹ nữ với đức vua, sau khi Alexander được sinh ra đời, hoàng hậu đã thuê người ám sát kỹ nữ kia, chỉ để Alexander lại bên người, một phần là vì đức vua muốn thế, phần còn lại vì bà ta không nghĩ Alexander có thể gây tổn hại cho mình.
Đúng thật Alexander trong nguyên tác não tàn kia ngoài sống chết vì nữ chính ra thì chẳng gây hại cho bà ta, nhưng tình cảnh trước mắt thì khó mà nói trước được.
Khoảng thời gian Alexander sống trong cung điện chính là địa ngục đối với anh.
Năm anh ba tuổi đã bị nhốt trong phòng kín đến mức ngộp thở, nếu người hầu không phát hiện kịp thời có lẽ đã không còn Alexander như hiện giờ.
Năm Alexander mười tuổi, anh đã bị bắt nạt ngay tại trường học của hoàng gia, giáo viên không những không can ngăn còn báo lại với hoàng hậu để anh bị trách phạt.
Năm Alexander mười lăm tuổi càng tồi tệ hơn, không biết rằng tên khốn khiếp nào đã bỏ thuốc độc vào thức ăn của anh, khiến cho Alexander bị hôn mê suốt bảy ngày bảy đêm.
Còn sau đó nguyên tác không đề cập đến nữa, chỉ biết rằng khi anh hai mươi ba tuổi đã phải lòng Violet, đấu tranh với hoàng huynh của mình để lấy được ngôi vương, cưới nữ chính làm vợ.
Nhưng anh đã thất bại hoàn toàn, sau đó bỏ đến một nơi thật xa.
Karlis ngẫm lại, lúc trước đọc truyện cảm thấy không đáng bận tâm, bây giờ người "không đáng bận tâm" đó chính là phu nhân của mình, hắn không tài nào chấp nhận được!
Karlis đập tay lên bàn, hùng hổ hỏi:"Điện hạ, ngài kể tôi nghe chuyện từ nhỏ của ngài đi."
Alexander nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu.
Karlis gãi đầu, cảm thấy mình hơi đường đột:
"À, ý tôi là dù sao ngài cũng đã là phu nhân sắp gả cho tôi rồi, nên là tôi cũng muốn biết một ít chuyện về quá khứ của ngài."
Alexander nhìn hắn chằm chằm khiến hắn chột dạ, tưởng rằng lời nói dối của mình đã bị nhìn thấu thì anh lại lên tiếng:
"Quá khứ của tôi chẳng có gì đặc biệt, vô cùng tẻ nhạt."
Karlis nhìn anh vô cùng chăm chú khiến Alexander không nỡ làm hắn thất vọng:
"Ta không phải do hoàng hậu sinh ra, ta là do một kỹ nữ phụ hoàng gặp trong buổi giao lưu với đại sứ quán vương quốc Dicentor sinh ra.
Theo như ta biết mẹ của ta đã mất vào ngày ta chào đời, sau đó ta được phụ hoàng và hoàng hậu nuôi dưỡng.
Ta cứ thể trưởng thành từng ngày, không có gì đặc biệt.
Nhưng năm ta ba tuổi hình như có xảy ra một sự cố, hoàng huynh nhờ ta đến tầng hầm lấy giúp thanh kiếm gỗ, ta đi xuống tìm rồi không cẩn thận làm khóa trái cửa.
Sau đó ta bị nhốt suốt hai ngày, ta tưởng rằng bản thân sắp chết rồi thì lại có người đến cứu ta, đó chính là người hầu thân cận nhất của ta.
Tiếp đó thì năm ta mười tuổi, tính cách và thân phận của ta khiến mọi người trong trường học không thể chấp nhận được nên chẳng ai muốn chơi cùng.
Nhưng lúc đó có một tiểu thư đã chịu bên cạnh bầu bạn với ta, đó là người bạn duy nhất ta có suốt khoảng thời gian theo học tại trường học hoàng gia.
Nói ra nghe hơi buồn cười nhưng ta và bạn ấy đã từng ước hẹn nhiều thứ lắm, nhưng đó chỉ là chuyện trong quá khứ nên mong em không để bụng."
Nói đến đây anh dừng lại một lúc để nghe câu trả lời của Karlis, thấy hắn gật đầu anh mới tiếp tục kể:
"Sau đó bạn ấy rời đi, ta không còn ai bầu bạn cùng nữa, khoảng thời gian tiếp theo quả thật có phần cô đơn.
Năm mười lăm tuổi ta từng ăn phải thứ gì đó khiến bản thân bị ngộ độc, hôn mê đến tận bảy ngày, nhưng biết trách ai được, đều do ta bất cẩn.
Suốt thời gian đó, người hầu thân cận của ta đã hết lòng chăm sóc cho ta, ta vô cùng quý cậu ấy, nhưng sau đó cậu ấy cũng bỏ ta mà đi."
Sau này ta bị giam lỏng trong chính nơi mình sinh ra- Câu này Alexander không nói, anh nói với hắn:"Sau đó chẳng có sự kiện gì đặc biệt cả, chỉ có ta nông nỗi muốn khám phá thế giới nên lấy thân phận một kẻ xem bói tầm thường sống hòa vào người dân ở thị trấn."
Karlis gật đầu, hắn biết mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Việc anh bị người ta bắt nạt, bị bạo lực lạnh, bị trúng độc qua lời kể của anh đều trở nên vô cùng nhẹ nhàng, giống như nó chỉ là một sự cố không đáng nhắc đến.
Hắn siết chặt nắm tay, dường như đã hạ quyết tâm, nhìn thẳng vào mắt anh, tuyên bố:
"Chúng ta nhanh chóng tổ chức hôn lễ đi, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ngài."
Bất kỳ ai cũng không được động đến người của Karlis Alarie hắn!
Alexander ngẩng người nhìn Karlis thái độ kiên quyết mà không nói nên lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...