Xuyên thành người vợ vượng phu của nam phụ

 
CHƯƠNG 56
 
Chu Dung Dung xoay người đóng cửa phòng lại, nhẹ nhàng cười nói: "Triệu Húc Phong, đừng sợ, là tôi, tôi là Chu Dung Dung, chúng ta trước đây đã từng gặp nhau, anh hẳn là còn nhớ tôi, đúng không?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng điệu dỗ dành đứa trẻ của cô ta khiến Triệu Húc Phong sững sờ một lúc, sau đó anh ấy mới nhận ra trong mắt Chu Dung Dung, anh ấy vẫn là một kẻ ngốc.
 
Vì Nguyễn Du Du không muốn người khác biết về khả năng vẽ bùa nên Triệu Húc Phong cũng không công khai rằng đã được cô chữa khỏi, để người khác không liên tưởng vụ việc có liên quan đến Nguyễn Du Du, đặc biệt là Chu Dung Dung. Vì cô ta là người đã tiết lộ với gia đình họ Triệu rằng Nguyễn Du Du đưa cho anh ấy uống rượu và bằng chứng cô ta cung cấp là chiếc chai thủy tinh nhỏ mà Nguyễn Du Du dùng để mang rượu, có tro bùa sau khi bị đốt cháy.
 
Nếu đột nhiên anh ấy khoẻ lên trông thấy, Chu Dung Dung sẽ dễ dàng nghi ngờ Nguyễn Du Du, vì vậy bố mẹ anh ấy đã quyết định dùng một năm để khiến anh ấy "từ từ khỏe lại" và thậm chí còn giả vờ đưa anh ấy ra nước ngoài khi có thời gian rảnh, như là để gặp các chuyên gia.
 
Vì vậy, ngoại trừ những người thân thiết với anh ấy, không ai biết rằng anh ấy đã được chữa khỏi.
 
Triệu Húc Phong cố ý thẳng mặt nói: "Tôi nhớ cô nhưng cô đối với Anh Thẩm không tốt!"
 
Chu Dung Dung trong lòng đau nhói, cô ta hối hận rất nhiều, nếu biết trước có ngày hôm nay, cô ta nhất định sẽ đối xử với Thẩm Mộc Bạch rất tốt rất tốt rồi.
 
Cố gắng nặn ra một nụ cười, Chu Dung Dung nhẹ nhàng nói: “Đó là lỗi của tôi và tôi sẽ bù đắp trong tương lai.” Đợi khi Nguyễn Du Du xảy ra chuyện, cô ta có thể sẽ có cơ hội quay lại bên Thẩm Mộc Bạch. Đến lúc đấy cô ta sẽ đối xử nhẹ nhàng với Thẩm Mộc Bạch, bao gồm những người bạn xung quanh anh, thậm chí là kẻ ngốc trước mặt cô ta.
 
Trong lòng Triệu Húc Phong cười chế nhạo, anh ấy không biết Chu Dung Dung định làm gì nhưng rõ ràng cô ta đến là có mục đích gì đó, muốn lấy thứ gì đó từ anh ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chu Dung Dung kéo lấy tay áo anh ấy đi sang một bên ngồi xuống, "Triệu Húc Phong, anh có muốn chơi trò chơi không?"
 
“Trò chơi?” Triệu Húc Phong nhướng mày tỏ vẻ rất có hứng thú, “Trò chơi gì? Vui không?”
 
Chu Dung Dung cười nói: "Đó là trò chơi mà anh chưa từng chơi bao giờ. Tôi hứa là rất vui, nhất định anh sẽ thích."
 
Triệu Húc Phong hai mắt sáng lên, "Tôi chưa từng chơi qua, đó là cái gì?"
 
"Đến lúc đó anh sẽ biết thôi. Trước đó, chúng ta cần phải làm công tác chuẩn bị."
 
Triệu Húc Phong cho rằng cô ta thật sự có mục đích, nhìn Chu Dung Dung "mong chờ", "Chuẩn bị như thế nào?"
 
Chu Dung Dung sắp nhảy dựng lên vì sung sướng, việc bắt cóc Nguyễn Du Du là ý tưởng nhất thời của cô ta nhưng cô ta không ngờ nó lại được thực hiện suôn sẻ như vậy.
 
"Trò chơi này phải có một cô gái rất xinh đẹp tham gia mới có hiệu quả. Anh có biết ai đặc biệt xinh đẹp không?"
 
Trái tim Triệu Húc Phong nguội lạnh tức thì, đặc biệt xinh đẹp, đó không phải là Nguyễn Du Du sao? Chẳng lẽ mục tiêu của Chu Dung Dung là Nguyễn Du Du?
 
Bàn tay to của anh lặng lẽ nắm chặt, các đốt ngón tay vì dùng sức phồng lên mà trắng bệch, nhanh chóng duỗi ra như không có chuyện gì xảy ra, nghiêng đầu nghĩ: "A, tôi biết rồi, cô chẳng phải là một cô gái xinh đẹp sao?"
 
Cho dù là kẻ ngốc khen cô ta xinh đẹp, Chu Dung Dung vẫn cảm thấy vui vẻ, trong lòng thầm tiếc nuối nhưng tiếc rằng lời khen ngợi của Triệu Húc Phong đến quá muộn. Nếu anh ấy khen cô ta xinh đẹp trước khi nhà họ Chu phá sản, cô ta nhất định sẽ nghĩ đến việc kết hôn với anh ấy. Mặc dù là một kẻ ngốc nhưng sản nghiệp nhà họ Triệu rất hùng hậu và bản thân Triệu Húc Phong cũng thuộc dạng mày rậm mắt sâu, khôi ngô tuấn tú.
 
Cô ta không kìm lòng mà nghĩ tới, Triệu Húc Phong dễ dụ dỗ như vậy, nếu cô ta kết hôn với anh ấy, nhất định sẽ dỗ dành anh ấy đến mọi việc đều nghe theo ý mình. Triệu Húc Phong là con trai duy nhất của nhà họ Triệu, như thế trong tương lai mọi chuyện ở nhà họ Triệu đều sẽ phụ thuộc vào cô ta.
 
Tuy nhiên, Chu Dung Dung chỉ bị cám dỗ trong chốc lát trước khi cô buông tay.
 

Có Dược Hoa của Thẩm Mộc Bạch đem lên bàn cân để so sánh, cả Triệu Húc Phong và Tống Cẩm Minh đều không thể khiến cô cảm thấy hài lòng.
 
Suy nghĩ của cô ta chỉ trong chốc lát nhưng những tính toán trong mắt đều không thoát khỏi tầm mắt của Triệu Húc Phong.
 
Anh ấy cụp mắt xuống, che đi sự giễu cợt trong mắt, người phụ nữ này đang nghĩ gì vậy?
 
Anh ấy không quan tâm đến nhà họ Chu nhưng cũng không thể quá bất cẩn với Chu Dung Dung, người phụ nữ này tàn nhẫn và không có đạo đức. Lần trước, cô ta đã dám bỏ thuốc cho Tống Cẩm Minh. Sau sự việc đó, Tống Cẩm Minh đã kể lại cho bọn họ nghe, nếu không phải Nguyễn Du Du đưa bùa giải thuốc, khiến bản thân cảnh giác hơn thì có thể đã bị kỹ năng diễn xuất của Chu Dung Dung qua mặt mà sập bẫy. 
 
Nếu thật rằng uống xong tách trà đấy thì mười mươi bố mẹ sẽ ép kết hôn với Chu Dung Dung.
 
Chưa kể, nhà họ Chu còn không biết xấu hổ làm ra một vụ án “bế nhầm con” để từ chối hôn ước của nhà họ Thẩm, rõ ràng ai có đầu óc một chút cũng có thể nhìn ra chiêu trò ở đây nhưng nhà họ Chu thì táo tợn mặt dày, bất kể người khác sau lưng nói về họ như thế nào.
 
Sự trơ trẽn của nhà này đến tột cùng, chính ở trong câu lạc bộ này, ngay cạnh căn phòng này, Chu Dung Dung đã bỏ thuốc. Sau khi bị vạch trần thì cô ta vẫn còn mặt mũi đến đây, phải nói là khâm phục sức chịu đựng của Chu Dung Dung.
 
Chu Dung Dung cười dịu dàng hơn, thậm chí còn sờ sờ đầu của Triệu Húc Phong, "Anh nghĩ tôi rất xinh à?"
 
Triệu Húc Phong chán ghét đến mức suýt nữa đẩy cô ta ra, nếu không phải vì mục đích muốn tìm hiểu xem cô ta muốn làm gì với Nguyễn Du Du, anh ấy sẽ mất bình tĩnh mà đuổi cô ta đi.
 
“Chỉ tôi thôi là chưa đủ, nhân tiện anh còn cần một cô gái khác rất xinh đẹp, là sinh viên đại học.” Giọng nói của Chu Dung Dung như được ngâm trong mật, ngọt ngào đến mức Triệu Húc Phong cảm thấy ớn lạnh.
 
Anh khẽ nghiến răng, giả vờ như chợt nhớ ra, "A, tôi biết, Nguyễn Du Du cũng rất xinh đẹp, vẫn còn là sinh viên đại học!"
 
“Được, vậy thì Nguyễn Du Du!” Chu Dung Dung vui vẻ vỗ tay, “Ngày mai lúc sáu giờ, anh đưa Nguyễn Du Du đến cổng Fantasyland, sau đó sẽ biết trò chơi diễn ra như thế nào, tôi hứa sẽ không làm anh thất vọng đâu."
 
“Fantasyland?” Triệu Húc Phong mơ hồ đoán được Chu Dung Dung định làm gì, anh biết Fantasyland, nơi anh từng chơi khi còn nhỏ là công viên giải trí. Giờ thì đang bỏ hoang vắng vẻ, mảnh đất bị nhà họ Chu phá bỏ và mua lại, phần lớn đất gần như bị san bằng và không có ai sống trong một quãng thời gian dài là một vùng hoang vu.
 
Chu Dung Dung cười hiền lành, “Ừ, Fantasyland, nó ở vùng ngoại ô phía tây, anh có biết nơi đó không?” Mặc dù nơi đó không còn thuộc về nhà họ Chu nhưng cô ta đã từng đi qua. Bây giờ, cho dù nó đã thuộc về người khác nhưng trong thời gian ngắn sẽ không thể bắt đầu công trình ngay được và hiện giờ chắc chắn vẫn còn trong tình trạng bị bỏ hoang, rất thích hợp cho việc bắt cóc.
 
"Tôi biết! Lúc nhỏ tôi đã đến đó chơi rồi, tôi nhớ nó rất thú vị!" Triệu Húc Phong kích động nói.
 
“Đúng vậy, trò chơi của chúng ta sẽ ở đó.” Chu Dung Dung muốn nhảy dựng lên vì sung sướng, cô ta cố gắng hết sức kìm nén sự vui mừng, kiên nhẫn giải thích với Triệu Húc Phong: “Sáu giờ tối ngày mai anh phải nhớ đưa Nguyễn Du Du đến đó, đến trễ một chút cũng không sao, đừng đến quá sớm.” 
 
Bây giờ đang là giữa mùa đông, tiết trời lạnh cóng, năm giờ chiều ở Yến Thành trời đã tối. Sau sáu giờ, tuyệt đối sẽ không có người đi chơi ở nơi hoang vu vắng vẻ như thế.
 
"Được, vậy tôi sẽ gọi thêm vài người, Anh Thẩm cũng sẽ đi!"
 
“Không được!” Chu Dung Dung hét lên, nhận ra bản thân đã quá kích động, liền nhanh chóng bình tĩnh lại. “Trò chơi này rất đặc biệt, chỉ có ba người chúng ta, anh, tôi và Nguyễn Du Du, đừng nói cho người khác biết, đặc biệt là Thẩm Mộc Bạch."
 
“Tại sao, không phải trò chơi càng nhiều người chơi càng náo nhiệt, vui vẻ sao?” Triệu Húc Phong nhìn Chu Dung Dung “khó hiểu”.
 
Chu Dung Dung cảm thấy trong lòng khó chịu, hít sâu mấy hơi mới để áp lực giảm bớt, “Không phải tôi vừa nói đây là một trò chơi rất đặc biệt, anh không được nói cho ai biết, nếu không sẽ không vui. Ngay cả người lái xe cũng không thể nói,  bây giờ anh có thể tự mình lái xe không? "
 
Triệu Húc Phong ảm đạm gật đầu, "Được."
 
Chu Dung Dung cười nói: "Tốt quá. Ngày mai anh hãy lái xe đưa Nguyễn Du Du đi cùng. Nếu anh làm được, sau này tôi sẽ thưởng cho anh…..." Cô ta đột nhiên không nhớ rõ Triệu Húc Phong thích gì, thuốc lá hoặc rượu? Cô ta đã từng nghe nói qua, nhưng không để tâm lắm, quay đầu lại quên mất.
 
"Thưởng cho tôi Louis XIII! Tôi muốn cả một chai!" Triệu Húc Phong kích động nói.
 
Chu Dung Dung gật đầu, "Được rồi, nhất trí như thế! Nhớ đừng nói cho ai biết, cho dù là Thẩm Mộc Bạch hay bố mẹ anh, thậm chí tài xế cũng không được. Nếu không, trò chơi không những không chơi được mà Louis XIII cũng sẽ không có!"

 
Sau khi dặn dò cẩn thận Triệu Húc Phong, Chu Dung Dung rời câu lạc bộ. Thời gian gấp gáp, cô ta phải chọn người bắt cóc. Trước đó cô ta đã thử dò la vài người, tất cả đều là có ý đồ nhưng cô ta quyết định chọn người có thân thủ tốt nhất, tàn nhẫn nhất.
 
Triệu Húc Phong tựa vào sofa, khoanh tay suy nghĩ một hồi, sau đó chậm rãi đứng dậy rời câu lạc bộ.
…………
 
Buổi tối hôm sau.
 
Sáu giờ, trời đã nhá nhem tối, lác đác những hạt tuyết bay lơ lửng. Khi gió lạnh thổi qua, từng luồng gió thổi qua như là mang theo tiếng còi hú, cuốn những hạt tuyết bay lên.
 
Một chiếc Lamborghini bật đèn pha và từ từ lái vào con đường ở vùng ngoại ô phía Tây, đó là một nơi hoang vắng, không một bóng người ở hai bên đường, trên tường viết dòng chữ "phá hủy". Một số khu đất đã bị san lấp và các tòa nhà cũng đã không còn nữa.
 
Chiếc Lamborghini này, không hòa hợp với khung cảnh xung quanh, cuối cùng đã dừng lại ở lối vào của một công viên giải trí. Công viên giải trí này rõ ràng đã bị bỏ hoang từ lâu. Biển hiệu phía trên cổng đã đổ nát với dòng chữ "Fantasy Park", khiến mọi người lo lắng rằng nó sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
 
Xe đã đỗ, cửa bên ghế lái được mở ra, lờ mờ có thể nhìn thấy người lái xe là một đàn ông cao lớn. Anh ấy dường như đã rùng mình vì gió lạnh, nhanh chóng kéo khóa của chiếc áo khoác lên và kéo chiếc mũ áo khoác trùm lên đầu, thắt chặt đai lưng rồi bước xuống xe.
 
Người xuống xe ở cửa ghế phụ là một cô gái nhỏ nhắn, mặc một chiếc áo khoác ngắn dày, cổ choàng khăn len và đội mũ len trên đầu. Nếu Chu Dung Dung có mặt, cô ta chắc chắn sẽ nhận ra rằng áo khoác, mũ len và khăn choàng cổ đều là thứ mà Nguyễn Du Du đã từng mặc.
 
Tuy nhiên, Chu Dung Dung không ở đó.
 
Cô ta không có mặt tại hiện trường vụ án và cô ta đang ở trong phòng ngủ của mình, xoa xoa ngón tay một cách đầy lo lắng.
 
Cô ta không thể dính líu đến vụ án bắt cóc và chỉ có thể chờ tin tức ở nhà.
 
Fantasyland đã chuẩn bị chu toàn, Nguyễn Du Du không thể chạy thoát, cô ta chỉ cần ở nhà và kiên nhẫn chờ đợi.
 
Người cô tìm là cựu đội trưởng an ninh nhà họ Chu, tên là Phí Lão Tam, giỏi giang, dữ dằn. Chu Dung Dung không gọi cho hắn ta, vì sợ để lại chứng cứ nên đã đích thân đến gặp mặt.
 
Phí Lão Tam dường như nợ một số tiền và cần tiền gấp, sau khi nhà họ Chu phá sản, hắn ta cũng mất việc. Chu Dung Dung vừa mới dò ý thử một chút, hắn ta liền tỏ ra rất phấn khởi thích thú.
 
Sau khi hẹn gặp Triệu Húc Phong, Chu Dung Dung lại tìm đến Phí Lão Tam và thảo luận chi tiết với Phí Lão Tam.
 
Cả hai lần, cô ta đều đeo khẩu trang, đội mũ che kín mặt, không sử dụng điện thoại di động để liên lạc với Phí Lão Tam, có thể nói là không để lại chứng cứ gì, nghiễm nhiên vắng mặt tại hiện trường.
 
Về phần Triệu Húc Phong, những gì một kẻ ngu ngốc nói ra không thể được sử dụng làm bằng chứng pháp lý. Bên cạnh đó, ai có thể đảm bảo rằng Triệu Húc Phong không tìm kẻ chịu tội thay sau khi mất Nguyễn Du Du, cố gắng đổ mọi thứ lên đầu cô ta.
 
Chu Dung Dung đã hẹn với Phí Lão Tam, việc xong cũng đừng gọi cho cô ta và cũng không cần phải thảo luận với cô ta về giao dịch tiền chuộc với Thẩm Mộc Bạch. Hai người không có liên lạc kể từ đó và cũng sẽ không ai khiến cô ta dính líu trong vụ án bắt cóc này.
 
Tất nhiên, bằng cách này, cô ta sẽ không thể biết được tiến trình của sự việc ngay từ đầu nhưng đừng lo, chỉ cần Nguyễn Du Du bị bắt cóc, cô ta luôn có thể nhận được tin tức từ nhiều kênh khác nhau.
 
Triệu Húc Phong đứng ở cửa công viên tưởng tượng, cúi đầu nói gì đó với cô gái bên cạnh, cô gái ngẩng mặt lên nhìn xung quanh, dưới ánh đèn pha, dáng vẻ của cô hiện rõ trong mắt Phí Lão Tam.
 
Chiếc mũ che trán và chiếc khăn che vùng dưới mũi nhưng không nghi ngờ gì nữa, đôi mắt và lông mày rõ ràng là Nguyễn Du Du.
 
Phí Lão Tam đã từng là đội trưởng đội bảo vệ, hắn ta vẫn rất tự tin nhận biết mọi người, đôi mắt hạnh xinh đẹp đó giống hệt cô gái trong bức ảnh mà Chu Dung Dung đưa cho!
 

Về phần Triệu Húc Phong, hắn ta đã từng nhìn thấy anh ấy, tuyệt đối không thể sai!
 
Hai người cùng nhau đứng nói vài câu, Triệu Húc Phong trở lại xe liền tắt máy.
 
Phí Lão Tam vui mừng khôn xiết, không có ánh đèn pha từ chiếc xe, ở đây trời tối, thuận tiện cho việc ra tay. Hắn ta nhanh chóng luồn qua rồi trốn vào thành xe, khi Triệu Húc Phong xuống xe, cứ cho thẳng một gậy trên đầu anh ấy.
 
Triệu Húc Phong không hề khịt mũi, thân hình cao lớn dựa vào cửa xe đang mở rồi từ từ trượt xuống đất.
 
Cô gái vừa nhận ra có điều gì đó không ổn, vừa định hét lên thì bị Phí Lão Tam ôm từ phía sau, lấy khăn bịt miệng, cô gái vùng vẫy vài lần rồi hôn mê.
 
Phí Lão Tam thở phào nhẹ nhõm.
 
Chiếc khăn hắn ta dùng đã bị bôi thuốc, chỉ cần mười giây đã khiến người ta hôn mê, hắn ta không dám dùng trên người Triệu Húc Phong.
 
Theo như anh biết, Triệu Húc Phong và Thẩm Mộc Bạch bọn họ đã thích động thủ từ khi còn nhỏ nên thân thủ của bọn họ đều rất khá. Trong mười mấy giây, anh ấy có vùng vẫy hay không, chưa kể đến còn có một cô gái bên cạnh hắn ta, thể nào cũng hét lên và thật tệ nếu điều đó thu hút người khác.
 
Vì vậy, hắn chỉ có thể cho Triệu Húc Phong một gậy khiến anh ấy đột nhiên mất đi khả năng phản kháng.
 
Nhìn Triệu Húc Phong nằm bất động trên mặt đất bên cạnh xe, Phí Lão Tam thầm cảm thấy có chút thương tâm. Hắn ta ra tay vẫn có chừng mực, gậy này chỉ có thể khiến Triệu Húc Phong ngất đi nhưng không chết người. Nếu có thể bị bắt cóc Triệu Húc Phong, nhất định sẽ thu được từ nhà họ Triệu một khoản tiền chuộc lớn, phải biết rằng Triệu Húc Phong là con trai duy nhất của nhà họ Triệu.
 
Nhưng…… Phí Lão Tam cuối cùng cũng từ bỏ ý định này. Bỏ đi, Triệu Húc Phong thân hình cao to lại có chút võ nghệ, khi tỉnh lại nhất định sẽ khó đối phó, nếu bắt cóc hai người một lúc, rất có thể gây nên sự phiền phức. Đừng để xảy ra cảnh múc nước bằng giỏ tre, đến cuối cùng thì phải tay không. Đưa cô gái nhỏ nhắn này đi, cô ấy là vợ của Dược Hoa, hắn ta muốn bao nhiêu tiền mà chẳng được?
 
Phí Lão Tam bế cô gái ngất xỉu rồi sải bước vào con hẻm nhỏ, sâu trong hẻm có một chiếc ô tô màu đen, Phí Lão Tam mở cốp xe và dùng dây thừng trói chặt lại rồi dùng băng keo dán miệng cô gái, cứ thế mà nhốt cô gái hôn mê vào cốp xe ô tô, nhanh chóng lái đi khỏi hiện trường vụ án.
 
Nghe thấy tiếng xe chạy mất hút, một lúc sau cũng không có động tĩnh gì khác, Triệu Húc Phong nằm trên mặt đất mới chậm rãi "tỉnh lại".
 
Anh ấy sờ sờ sau gáy nghĩ thầm: “May mà trong mũ áo khoác của lão tử đây có lót sẵn miếng đệm, nếu không lần này lại vỡ đầu nữa rồi.
 
Anh ấy quay trở lại ghế lái của chiếc xe và ngồi yên lặng ở đó một giờ trước khi lái xe trở về nhà.
 
Bố Triệu lo lắng hỏi: "Làm sao vậy, con có bị thương không?"
 
Triệu Húc Phong và Thẩm Mộc Bạch cảm thấy rằng lần này là cơ hội tốt để tống những người có ý đồ nham hiểm vào tù, để cứu Nguyễn Du Du khỏi những nguy hiểm không xác định trong tương lai, vì vậy họ phải lập kế hoạch. Vốn dĩ bố Triệu muốn vệ sĩ ăn mặc như con trai mình để đến cuộc hẹn nhưng con trai nói rằng Phí Lão Tam có khả năng đã từng thấy mặt anh ấy, để tránh Phí Lão Tam nghi ngờ, anh ấy vẫn phải đích thân ra ngoài.
 
Mặc dù đã chuẩn bị xong mọi thứ, bọn họ cũng có người của mình mai phục ở Fantasy Park, nếu tình huống không ổn sẽ lao ra cứu người nhưng bố Triệu vẫn lo lắng, vết thương trên đầu của con trai mình phải mất một thời gian dài mới chữa lành.
 
Triệu Húc Phong lắc đầu, "Không sao, có tin tức gì phía bên Anh Thẩm không?"
 
Bố Triệu cho biết: "Có, bên đấy đã nhận được một cuộc gọi tống tiền từ Phí Lão Tam và đã gọi cảnh sát rồi. Chắc mẩm cảnh sát sẽ sớm đến thôi."
 
Vừa dứt lời, liền nghe thấy từ xa truyền đến tiếng còi hú, hai người nhìn nhau, Triệu Húc Phong nhanh chóng tháo miếng đệm bên trong mũ áo khoác, cởi áo chống đạn bên trong rồi mặc lại áo khoác và nằm xuống ghế sofa.
 
Ngay sau đó, xe cảnh sát dừng trước nhà họ Triệu, vài người mặc cảnh phục đi vào.
 
Bố Triệu chào hỏi, "Sĩ quan, các anh đến đúng lúc lắm, con trai tôi vừa bị tấn công, đang định báo cảnh sát!"
 
Cảnh sát đứng đầu khoảng bốn mươi tuổi, lông mày rậm, mắt to nhìn rất nghiêm túc, nhìn Triệu Húc Phong trên ghế sofa, "Xin lỗi, anh có phải là Triệu Húc Phong không?"
 
Triệu Húc Phong nhanh chóng ngồi dậy, xoa xoa đầu, "Vâng, là tôi."
 
"Hãy kể cho tôi nghe về những gì anh đã trải qua sau sáu giờ tối nay."
 
Triệu Húc Phong cau mày cẩn thận nhớ lại: "Tôi đã có hẹn với một người, vào lúc sáu giờ đưa Du Du đến Fantasy Park."
 
Bố Triệu xen vào: "Du Du là vợ của bạn thân và bọn chúng rất thân thiết với nhau."
 

Viên cảnh sát gật đầu, Triệu Húc Phong tiếp tục, "Du Du sợ lạnh, vì vậy đã từ chối đi đến một nơi xa như vậy khi trời có tuyết nhưng tôi đã nói với người ta rằng sẽ đưa một cô gái xinh đẹp đến đó, vì vậy tôi đã tìm đến Vương Quyên."
 
Bố của Triệu cũng giải thích: “Vương Quyên cũng là bạn tốt của anh ấy.” Thực tế, Vương Quyên đã được họ đặc biệt mời đến, cô ấy đã tập võ từ khi còn nhỏ, có thân thủ tuyệt vời và đôi mắt sau khi trang điểm của cô ấy thực sự rất giống với Nguyễn Du Du.
 
"Vương Quyên và tôi đến Fantasy Park, chưa đầy năm phút, tôi đã bị ai đó đập vào đầu và sau đó……" Triệu Húc Phong vò đầu bứt tóc, "Sau đó tôi ngất đi. Khi tôi tỉnh lại, tôi không tìm thấy Vương Quyên đâu cả nên đã tự mình quay về trước.”
 
Các vị cảnh sát nhìn nhau, điều này phù hợp với tình huống mà Thẩm Mộc Bạch đã báo án cho họ.
 
Thẩm Mộc Bạch đã gọi điện cho cảnh sát và cho biết: Anh nhận được một cuộc gọi tống tiền, xưng rằng vợ anh đang nằm trong tay đối phương và yêu cầu chuẩn bị 50 triệu tệ.
 
Nhưng vợ anh đang ở nhà và không hề bị bắt cóc. Bên kia có vẻ sợ điện thoại bị theo dõi, chỉ sau vài câu nói liền cúp máy.
 
Thẩm Mộc Bạch nói trong cuộc gọi của cảnh sát: Anh vốn nghĩ đó là một trò đùa nhưng vợ anh nói rằng ban đầu cô định đi chơi và đến Fantasy Park với Triệu Húc Phong.
 
Vì vậy, Thẩm Mộc Bạch không dám bất cẩn, gọi điện thoại cho bên nhà họ Triệu, phát hiện Triệu Húc Phong đã cùng cô gái khác đến Fantasy Park.
 
Thẩm Mộc Bạch “lo lắng” người bên kia bắt cóc cô gái đi cùng Triệu Húc Phong nhưng nhầm là vợ của anh nên vội vàng gọi điện báo cảnh sát.
 
Ai đó đã tống tiền người đứng đầu Dược Hoa, vừa mở miệng đã đòi 50 triệu tệ. Đây là một vụ án lớn và cảnh sát đã được điều động vào cuộc ngay lập tức.
 
Lời nói của Triệu Húc Phong khớp với cuộc gọi của Thẩm Mộc Bạch, cảnh sát hỏi, "Ai đã hẹn anh đến Fantasy Park?"
 
Triệu Húc Phong tức giận nói: "Là Chu Dung Dung!"
 
Bố Triệu nói thêm: "Chu Dung Dung là con gái của Chu Quốc Vượng và tôi từng chơi với nhà họ rất thân."
 
Triệu Húc Phong khịt mũi, "Tôi sẽ không chơi với cô ta nữa! Cô ta đã hẹn nhưng lại không xuất hiện, khiến tôi ngất xỉu trên nền đất lạnh từ lúc nào không rõ, còn Vương Quyên thì mất tích!"
 
Một cảnh sát dường như có chút ấn tượng về Fantasy Park, "Khu vực xung quanh của Fantasy Park đang bị phá bỏ, xem ra không còn ai sống ở đó nữa."
 
Bố Triệu gật đầu, "Ồ, đúng vậy, tôi chợt nhớ ra. Nhà họ Chu mua khu vực lân cận của Fantasy Park và một phần đất đã bị san lấp. Sau khi nhà họ Chu phá sản, khu đất đó không biết đã thuộc sở hữu của ai." Cảnh sát dẫn đầu cau mày ra lệnh cho hai người, "Hai người đi tìm Chu Dung Dung lập tức."
 
Triệu Húc Phong vui mừng khôn xiết, Chu Dung Dung đang ở nhà, mấy người bọn họ đã phái người đi giám sát cô ta, một khi cảnh sát đến đó nhất định sẽ bắt được cô ta. Chính vì họ biết chắc rằng Chu Dung Dung sẽ không đích thân đến hiện trường vụ bắt cóc, họ mới dám để Vương Quyên thay thế Nguyễn Du Du. 
 
Xét cho cùng, Phí Lão Tam chưa bao giờ nhìn thấy Nguyễn Du Du và trời tối đen như mực, nếu chỉ nhìn qua những bức ảnh thì không thể phân biệt được Vương Quyên sau khi trang điểm.
 
Ngay cả với Phí Lão Tam, họ cũng cử vệ sĩ theo dõi một cách lặng lẽ. Suy cho cùng, họ thực sự không thể để Vương Quyên gặp nguy hiểm gì. Nếu Phí Lão Tam có ý định giết người, kể cả khi kế hoạch thất bại, cũng phải đưa được Vương Quyên ra ngoài.
 
Viên cảnh sát hỏi: "Anh có biết số điện thoại của Vương Quyên không?"
 
Triệu Húc Phong: "Anh nói cái nào? Cô ấy có hai chiếc điện thoại di động."
 
Anh ấy lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ và đưa cho viên cảnh sát, "Vương Quyên luôn mang theo hai chiếc điện thoại di động, trong đó có một chiếc chuyên dùng cho các cuộc gọi của bố mẹ cô ấy."
 
Viên cảnh sát liếc nhìn, một trong hai số đã được bọn bắt cóc dùng để gọi vào điện thoại di động của Thẩm Mộc Bạch, hiển nhiên một trong hai chiếc điện thoại di động của Vương Quyên đã rơi vào tay kẻ bắt cóc.
 
Triệu Húc Phong hỏi: "Tôi có nên gọi Vương Quyên không?"
 
Viên cảnh sát lắc đầu, nếu con tin có hai chiếc điện thoại di động thì rất có thể bọn bắt cóc chỉ mới phát hiện ra một chiếc, con tin đang giữ một chiếc, như thế sẽ rất có lợi. Nếu bây giờ gọi và chuông reo, những kẻ bắt cóc chắc chắn sẽ biết về nó.
 
Viên cảnh sát chỉ cho hai người ở lại nhà họ Triệu, đích thân đưa vài người đến Fantasy Park, nhân tiện nhờ người trong cục điều tra theo dõi các ngã tư xung quanh Fantasy Park xem có phương tiện nào khả nghi ra vào hay không.
 
Ngay khi bọn họ chuẩn bị rời đi, điện thoại di động của Triệu Húc Phong vang lên.
 
Triệu Húc Phong liếc mắt nhìn, không nghe máy, kêu to: "Là Vương Quyên!"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận