Xuyên thành người vợ vượng phu của nam phụ

 
CHƯƠNG 47
 
“Hừ——” Khi Nguyễn Du Du tỉnh lại, trán co giật vì đau, cô đưa tay lên xoa xoa, từ từ mở mắt ra.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn ánh sáng xuyên qua rèm cửa, bầu trời đã hừng sáng, có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói của Thẩm Mộc Bạch trong phòng khách.
 
Nguyễn Du Du lăn lộn, cô nhớ rằng mình đã đến câu lạc bộ ngày hôm qua nhưng cô không nhớ mình đã về nhà bằng cách nào.
 
Cô chợt nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên kéo chăn bông ra xem xét, quần áo trên người vẫn còn nguyên, chính là chiếc áo len cô mặc ngày hôm qua.
 
“Chao ôi——” Nguyễn Du Du thở dài, không biết là may mắn hay đáng tiếc.
 
Sau khi lăn qua lăn lại trên giường vài lần, cô từ từ đứng dậy, thay quần áo rồi mở cửa phòng ngủ.
 
Thẩm Mộc Bạch ngồi trên sofa đợi cô, mỉm cười chào, "Du Du, ngủ ngon chứ?"
 
“Ừm, ngủ ngon.” Nguyễn Du Du cảm thấy mình hoàn toàn không biết gì, cô ngủ rất ngon cho đến rạng sáng nhưng thật đáng tiếc là cô bị đau đầu.
 
“Đi tắm rửa đi, xong lại đây ăn sáng, chắc là đói bụng rồi?” Thẩm Mộc Bạch đi tới, xoa xoa mái tóc bù xù của cô, vuốt lại búi tóc trên đỉnh đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khi anh nói điều này, Nguyễn Du Du đột nhiên cảm thấy rất đói, nói về điều này, cô đã ngủ thiếp đi sau khi uống rượu lúc bữa trưa ở câu lạc bộ ngày hôm qua và không hề ăn bữa tối.
 
Nhìn món cháo hải sản đã bày sẵn trên bàn, Nguyễn Du Du nuốt nước bọt rồi vội vàng vào phòng tắm.
 
Cô buộc tóc lên đỉnh đầu, Nguyễn Du Du đeo một chiếc băng đô tai thỏ và bắt đầu đánh răng, cô cứ thế vừa chải vừa chải rồi đột nhiên cúi người trước gương nhíu mày, nhấn nhấn bọng mắt sau đó cô nhận ra rằng đôi mắt của cô có phần hơi sưng lên.
 
Hậu quả của cơn say?
 
Nguyễn Du Du lắc đầu nguầy nguậy, cô đã quên mất chuyện hôm qua cô đã khóc trong vòng tay của Thẩm Mộc Bạch nên cô không để tâm nhưng cô mơ hồ nhớ ra có một chuyện còn quan trọng hơn, đó là cái gì?
 
Trong lúc đánh răng, Nguyễn Du Du cố nhớ lại, cô đến câu lạc bộ, gọi đồ ăn và rượu, và sau đó……
 
Tống Cẩm Minh đang ở đây.
 
Đúng, điều quan trọng là liên quan đến Tống Cẩm Minh.
 
Nhưng cô đang nghĩ đến món cháo hải sản nên không tập trung được, sau khi tắm xong cô cũng không nhớ cuối cùng đã đã xảy ra chuyện gì.
 
Sau khi từ phòng tắm đi ra, Nguyễn Du Du liếc nhìn thời gian, "Ồ, đã chín giờ rồi! Anh Thẩm, anh đã trễ giờ làm rồi!”
 
Thẩm Mộc Bạch chậm rãi đưa thìa cho cô, khóe môi mỏng nhếch lên như cười, "Đúng vậy, Du Du định phạt tôi như thế nào?"
 
"Tôi? Tại sao tôi phải phạt anh?" Nguyễn Du Du hớp một ngụm lớn, cháo dẻo, đặc và mịn, con tôm tươi mềm được cắn vào giữa hai hàm răng, cô cong mắt hài lòng.
 
“Bởi vì tôi là ông chủ của Dược Hoa, ai dám phạt tôi nếu tôi đến muộn?” Đôi mắt đen láy của Thẩm Mộc Bạch ngưng lại trên khóe môi cô một lúc, mang theo một nụ cười nhẹ: “Chỉ có bà chủ của Dược Hoa đủ tư cách trừng phạt tôi."
 
"Khụ, khụ, khụ——" Nguyễn Du Du gần như mắc nghẹn sau khi hiểu được anh đang nói gì.
 
Thẩm Mộc Bạch vội vàng đi tới, vỗ vỗ lưng cô một cái, "Sao lại bất cẩn như vậy?"
 
“Không, không sao đâu.” Nguyễn Du Du cố gắng bình tĩnh lại, xua tay rồi thản nhiên đổi chủ đề, “Chà, hôm qua Ngụy Vĩnh đưa tôi về?”
 
Thẩm Mộc Bạch cầm lấy một túi bánh trứng sữa đưa cho cô, mi mắt chớp một cái, "Là tôi, Du Du không nhớ sao?"
 
Nguyễn Du Du chậm rãi lắc đầu, chẳng lẽ cô say rượu trong câu lạc bộ nên gây chuyện và Tống Cẩm Minh đã gọi điện cho Thẩm Mộc Bạch? Không phải chứ, như thế thì quá là xấu hổ!

 
Sau đó Thẩm Mộc Bạch thản nhiên tiếp tục, "Tôi đến câu lạc bộ đón Du Du, tôi bế Du Du từ câu lạc bộ lên ô tô, khi về đến nhà, tôi bế Du Du từ ôtô vào thang máy. Đúng rồi, hàng xóm ở thang máy đều khen ngợi Du Du, cô vợ bé bỏng vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn.”
 
Cô vợ bé bỏng à?!
 
Nguyễn Du Du đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng ran. Hôm qua bị anh bế lên, trong thang máy còn gặp phải hàng xóm...?!
 
Cô quá xấu hổ không dám nhìn lên và quyết định không ra ngoài những ngày này!
 
Thẩm Mộc Bạch ngước lên nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô giống như một cô gái rụt rè. Trong lòng cười thầm, nhút nhát như thế này, cô lấy đâu ra can đảm để quyến rũ anh trong chiếc váy ngủ bằng lụa đen vào đêm đó?
……
 
Sau bữa sáng, Thẩm Mộc Bạch đến công ty, tuy rằng rất muốn ở cùng cô nhưng cuối năm có rất nhiều việc, liên quan đến chuyện của anh và cô bé cũng phải thu xếp.
 
Nguyễn Du Du nép mình trên ghế sofa, mở một túi khoai tây chiên để ăn và xem một chương trình tạp kỹ trên TiVi.
 
Đột nhiên, cô nhớ ra.
 
Tống Cẩm Minh rõ ràng không thích Chu Dung Dung và hơn nữa Chu Dung Dung từng là hôn thê của Thẩm Mộc Bạch. Bởi vì các mối quan hệ chồng chéo này, hơn hết thảy là cả tình bạn giữa Tống Cẩm Minh và Thẩm Mộc Bạch, anh ấy không nên kết hôn với Chu Dung Dung. Và anh ấy cũng đã từng khẳng định chỉ tuân theo sự sắp xếp của gia đình đi gặp mặt theo thủ tục.
 
Vậy thì tại sao trong quyển sách, Tống Cẩm Minh là nam chính, Chu Dung Dung là nữ chính và hai người cuối cùng đã kết hôn?
 
Nguyễn Du Du cắn miếng khoai tây chiên một cách vô thức, cố gắng nhớ lại cốt truyện trong quyển sách.
 
Bởi vì trùng tên với nữ phụ hung ác, khi đọc sách cô càng chú ý đến nguyên chủ, khi đọc đến phần của Chu Dung Dung, cô như đọc lướt qua mười hàng một lúc nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc cô cố nhớ lại từng chút một.
 
Nhân tiện, cốt lõi của quyển sách là có mang trước khi kết hôn. Có vẻ như Chu Dung Dung đã mang thai và kết hôn với Tống Cẩm Minh vì đứa bé. 
 
Vì con mà kết hôn……
 
Nguyễn Du Du chạm vào chiếc cằm nhỏ của mình, cô lướt qua để xem. Cô không chắc về quá trình diễn biến của hai người trước khi kết hôn. Dù sao cũng là một sự trùng hợp. 
 
Chu Dung Dung mang thai đứa con của Tống Cẩm Minh, bố mẹ họ Tống mong Tống Cẩm Minh kết hôn càng sớm càng tốt để có cháu bồng bế. Sau khi “tình cờ biết tin” thì đám cưới bắt đầu được chuẩn bị ngay.
 
Nguyễn Du Du nhớ lại những gì cô ấy đã hỏi Tống Cẩm Minh ngày hôm qua, "Anh sẽ kết hôn với người mà anh không thích chứ?"
 
Chẳng lẽ đây là tình huống "bất  đắc dĩ" mà anh ấy nói? Sau cùng, anh ấy nói rằng bố mẹ anh ấy rất cứng đầu và vì để anh ấy sớm kết hôn sớm có cháu bồng bế nên từ khi Tống Cẩm Minh trở về nước đã không ngừng sắp xếp các cuộc xem mắt với những cô gái, cứ theo cái đà này có lẽ những cô gái chưa lãnh giấy kết hôn ở Yến Thành này đều đã xem qua một lượt. 
 
"Rột roạt rột roạt", Nguyễn Du Du cắn khoai tây chiên, cau mày nói: "Lấy vợ sinh con là chuyện bình thường, nhưng "vì con mà kết hôn" điều này quá không bình thường!
 
Tống Cẩm Minh không phải là loại người sống buông thả, huống hồ là người mà anh ấy không thích, người đó còn từng là vợ sắp cưới của anh em tốt của anh ấy.
 
Chu Dung Dung kiêu ngạo và hư vinh nên sẽ không dễ dàng buông bỏ bản thân.
 
Để một người không cam tâm mà miễn cưỡng buông thả, trừ khi——
 
Tâm trí của Nguyễn Du Du quay vòng nhanh chóng và đưa ra một kết luận đáng kinh ngạc: trừ khi Tống Cẩm Minh bị bỏ thuốc!
 
Về phần Chu Dung Dung, có hai khả năng, một cô ta là nữ chính, ắt sẽ có nữ phụ muốn hãm hại hoặc có người nào đó muốn hãm hại cô ta và bất đắc dĩ xảy ra với Tống Cẩm Minh, đây cũng là một tình tiết âm mưu thường xuất hiện.
 
Cái còn lại, đó là Chu Dung Dung tự tay sắp đặt, đương nhiên cô ta là nữ chính, tác giả nhất định sẽ không trực tiếp thẳng thừng miêu tả.
 
Dù là ai bỏ thuốc đi chăng nữa thì Tống Cẩm Minh mới là người không may.
 
Nguyễn Du Du âm thầm rơi nước mắt thương cảm Tống Cẩm Minh, cô đã xuyên vào sách, cốt truyện ban đầu có chút thay đổi, hoàn cảnh nhà họ Chu từ một gia đình giàu có mới nổi chuyển sang bấp bênh, không biết Chu Dung Dung và Tống Cẩm Minh vẫn có thể đến với nhau theo cốt truyện ban đầu trong sách?
 
Nguyễn Du Du tắt TiVi và nằm trên ghế sofa để suy nghĩ một lúc.

 
Mặc dù cô đã cố gắng hết sức để tránh tình huống "si mê nam chính" trong sách, cô không muốn có mối liên hệ gì với Tống Cẩm Minh nhưng dù sao Tống Cẩm Minh cũng là anh em của Thẩm Mộc Bạch, cả hai cùng chơi với nhau từ thuở bé. Nếu quả thật bị người khác hãm hại, cô cũng không thể đứng yên mặc kệ như thế.
 
Trong thế giới của cô, đúng là có tình trạng bỏ thuốc, rất nhiều người quyền thế và nổi tiếng đã đến chỗ bố mua bùa để đảm bảo an toàn cho bản thân. Do đó, cô đã vẽ nhiều bùa giải thuốc như thế.
 
Không biết ở thế giới này có loại thuốc nào có thể khiến con người mất đi bản chất?
 
Nguyễn Du Du nghĩ ngợi lung tung, định hỏi thử nhưng cô lại do dự khi nhấc máy.
 
Hỏi ai? Hỏi Thẩm Mộc Bạch, cô vừa mới ở chỗ ông nội dàn dựng một trò hề “cám dỗ thất bại”, nếu hỏi anh về loại thuốc này, chắc chắn sẽ hiểu lầm rằng cô sắp bỏ thuốc anh? 
 
Nguyễn Du Du do dự một lúc trước khi quyết định đi tìm Triệu Húc Phong.
 
Gọi điện thoại trực tiếp hơi khó nói, cô nhắn tin "Có loại thuốc nào có thể khiến người ta đánh mất bản chất, vui vẻ với người mình không thích không?"
 
Triệu Húc Phong đang họp, anh ấy ngồi bên cạnh bố, bên dưới có các giám đốc điều hành đang ngồi thành vòng tròn, anh ấy nhìn thấy thông báo do Nguyễn Du Du gửi tin nhắn trên điện thoại di động, liền mở ra xem.
 
Nhìn thấy "đánh mất bản chất, vui vẻ nhất thời", Triệu Húc Phong suýt chút nữa đã từ trên ghế nhảy dựng lên, điện thoại cũng không vững vàng mà rơi xuống bàn một tiếng "bốp——"
 
Bố Triệu cau mày liếc anh ấy một cái, từ khi con trai khỏi bệnh, so với trước kia càng thêm vững chãi. Tại sao lại tay chân lóng ngóng như thế.
 
Triệu Húc Phong không quan tâm đến chuyện khác, cầm điện thoại nghĩ ngợi lung tung, cô định bỏ thuốc cho ai uống?
 
Nghĩ đến việc hôm qua Nguyễn Du Du uống một cách đau buồn trong câu lạc bộ, Triệu Húc Phong bắt đầu tự hỏi, chẳng lẽ là Anh Thẩm?
 
Theo góc độ đánh giá của người ngoài thì Thẩm Mộc Bạch chắc chắn thích Nguyễn Du Du và Nguyễn Du Du cũng thích Thẩm Mộc Bạch nhưng chuyện vợ chồng rất khó nói và đôi khi hai người rõ ràng thích nhau lại có nhiều hiểu lầm nhau.
 
Bất kể là Nguyễn Du Du bỏ thuốc cho Thẩm Mộc Bạch hay người khác, Triệu Húc Phong cảm thấy vấn đề này không thể giấu được Thẩm Mộc Bạch, vì vậy anh ấy trả lời Nguyễn Du Du: Tôi không chắc chắn, tôi sẽ hỏi giúp cô.
 
Triệu Húc Phong chụp ảnh màn hình tin nhắn do Nguyễn Du Du gửi, chuyển cho Thẩm Mộc Bạch và hỏi: Anh Thẩm, tôi nên trả lời như thế nào?
 
Thẩm Mộc Bạch đang mắng bốn năm giám đốc điều hành, khuôn mặt đẹp trai của anh căng thẳng, đôi mắt đen sâu, lạnh lùng và một trong những đôi chân của giám đốc điều hành đã bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.
 
Trên bàn làm việc lớn, tiếng tin nhắn vang lên, Thẩm Mộc Bạch cầm lên xem.
Một số giám đốc điều hành nhìn biểu hiện của đại BOSS thay đổi, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là trầm ngâm và cuối cùng lộ ra vẻ mong chờ, những người tinh mắt thậm chí còn phát hiện tai của đại BOSS có chút ửng đỏ.
……
 
Nguyễn Du Du nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời của Triệu Húc Phong: Có loại thuốc này, Du Du có cần không? Tôi có thể giúp cô mua nó.
 
Nguyễn Du Du không suy nghĩ nhiều liền nhắn lại: Tôi không cần, chỉ hỏi vậy thôi.
 
Triệu Húc Phong đoán rằng cô bé đang xấu hổ khi nhờ mua nó, vì vậy cô có thể sẽ lấy nó qua các phương tiện khác. Anh đặt điện thoại sang một bên, bên tai nghe giọng nói của các giám đốc điều hành nhưng trong đầu anh không thể ngưng nghĩ đến tình huống Thẩm Mộc Bạch uống thứ nước do Nguyễn Du Du bỏ vào…...
 
Hì hì——, Anh Thẩm, người luôn bình tĩnh, đoan trang và tao nhã, không có khả năng chống chọi phản kháng với thứ thuốc đó, anh ấy càng nghĩ càng cảm thấy ác độc?
 
Dừng lại!!! Triệu Húc Phong lắc đầu nguầy nguậy, xua đuổi cảnh tượng không thể nói ra.
 
Nguyễn Du Du không biết rằng những lời cô hỏi Triệu Húc Phong đã gây ra vô số liên tưởng, khi biết được loại thuốc này thực sự tồn tại trên thế giới này, cô lập tức vẽ ra loại bùa để giải thuốc. Nghĩ rồi nghĩ, cô lại vẽ thêm một vài chiếc bùa và quyết định đưa nó cho nhóm bốn người để đề phòng bất trắc.
……
 
Vốn dĩ cô muốn gửi ngay cho Tống Cẩm Minh nhưng lại cảm thấy hơi xấu hổ khi nhớ ra hôm qua mình đã say khướt ở câu lạc bộ, hơn nữa cuối năm là thời điểm bận rộn nhất, nhóm bốn người cũng đã lâu không tổ chức bữa tiệc tụ tập nào, nếu muốn gặp Tống Cẩm Minh, cô phải hẹn trước.
 
Nguyễn Du Du đã gửi một tin nhắn cho Tống Cẩm Minh: Tôi có chút việc muốn gặp anh. Việc này không khẩn cấp, nếu tiện thì chúng ta có thể gặp nhau ở câu lạc bộ được không?
 

Đây là lần đầu tiên cô gửi tin nhắn cho Tống Cẩm Minh, sau khi nhìn thấy Tống Cẩm Minh, anh ấy ngạc nhiên đẩy gọng kính của mình nhưng hôm nay anh ấy thực sự có việc không thể rời đi. Thấy Nguyễn Du Du nói "chuyện nhỏ không gấp", anh ấy trả lời lại: Vào buổi trưa ngày mai?
 
“Không vấn đề gì!"
 
Sau khi vẽ xong chiếc bùa giải thuốc và rồi hẹn gặp Tống Cẩm Minh, Nguyễn Du Du đoán rằng tình tiết trong nguyên tác đã bị cô bẻ lái theo một hướng hoàn toàn. Nam chính, nữ chính không thể buông thả nhất thời, tự khắc sẽ không thể vì con cái mà kết hôn.
 
A, không biết Chu Dung Dung rốt cuộc sẽ gả cho ai? Nguyễn Du Du chống cằm nhỏ nhắn suy nghĩ một chút, bất kể gả cho ai, chỉ cần không làm hại nhóm bốn người. Vì sau này cô không muốn thường xuyên nhìn thấy Chu Dung Dung.
……
 
Thẩm Mộc Bạch hôm nay về rất sớm và vào nhà trước năm giờ.
 
Nguyễn Du Du kinh ngạc đứng dậy khỏi ghế sofa, "Sao hôm nay anh Thẩm về sớm vậy? Tôi còn chưa gọi bữa tối? Anh Thẩm muốn ra ngoài ăn sao?"
 
“Không, vẫn ăn ở nhà.” Thẩm Mộc Bạch phủ nhận không chút do dự, tuy rằng bên ngoài có phòng VIP riêng cũng khá riêng tư nhưng vẫn có một số việc làm ở nhà thì tốt hơn, chưa kể đây là lần đầu tiên của cô, chắc chắn trong lòng cô bé rất lo lắng, ở nhà vẫn thư giãn hơn. 
 
Nguyễn Du Du nhấc máy, "Vậy tôi gọi đồ ăn ngay, anh Thẩm muốn ăn gì?"
 
Thẩm Mộc Bạch: "Món gì cũng được, Du Du có thể gọi món mình thích. Nhân tiện, đừng quên gọi một ít soup." Không dễ để trộn đều thuốc khi được thêm vào món ăn, chưa kể đó món trộn sẽ có vết. Bỏ vào trong soup dễ hơn nhiều.
 
Nguyễn Du Du lật xem menu lưu trong điện thoại, Thẩm Mộc Bạch nhìn cô thật sâu, "Du Du, tôi đi tắm trước."
 
Nguyễn Du Du cảm thấy biểu hiện của anh có chút kỳ lạ, giọng nói trầm hơn bình thường, lại khàn khàn, có phần gợi cảm.
 
Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng gật đầu, "Còn sớm, anh Thẩm cứ từ từ tắm rửa." Anh thường thích tắm sau bữa tối, bởi vì khi anh trở về, bữa tối thường đã chuẩn bị xong. Hôm nay có thể hơi sớm. Vì vậy, anh muốn đi tắm trước khi ăn tối.
 
Yết hầu của Thẩm Mộc Bạch động vài cái, bóp nhẹ bàn tay to trên vai cô vài cái, xoay người đi vào phòng ngủ.
 
Nguyễn Du Du luôn cảm thấy anh dường như có chuyện gì đó, mấy lần véo cô đều mang ý nghĩa khó tả nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thì không phát hiện ra được điều gì.
……
 
Thẩm Mộc Bạch tắm cẩn thận, từ trên xuống dưới rất kỹ lưỡng, thời gian lâu gấp đôi bình thường.
 
Hôm nay anh đã đến căn biệt thự do anh đứng tên, đây là căn siêu biệt thự hiếm có nằm trong trung tâm thành phố, có 3 tầng, sân vườn trước và sau rất rộng.
 
Căn biệt thự đã được sửa sang từ lâu nhưng sống ở đó một mình luôn cảm thấy có chút cô đơn, hơn nữa thân phận của anh cũng chưa từng được tiết lộ, với khả năng tài chính của tên thiếu gia vô dụng nhà họ Thẩm, anh không thể mua được một căn biệt thự khan hiếm như vậy ở trung tâm thành phố.
 
Nhưng bây giờ thì khác, anh và cô bé của anh muốn sống cùng nhau và có thể có con trong tương lai, nếu cô bé bằng lòng thì anh muốn sinh hai đứa để các con có người bầu bạn.
 
Trong trường hợp đó, căn hộ nhỏ này sẽ không đủ để sinh hoạt, anh không muốn để Du Du làm việc quá sức. Anh sẽ thuê bảo mẫu chăm sóc bọn trẻ và có đầu bếp nấu ăn ở nhà, không thể để bọn trẻ cứ ăn thức ăn gọi từ bên ngoài……
 
Có quá nhiều thứ phải chuẩn bị, căn biệt thự ban đầu được bố trí theo sở thích của anh, bây giờ cô bé sẽ ở trong đó, anh phải sửa sang một chút.
 
Vì vậy, chiều nay, anh đến biệt thự, yêu cầu mọi thứ phải thay đổi. Sau khi ở bên ngoài, anh phải đi tắm để cảm thấy sạch sẽ, hơn nữa sau khi uống thuốc do cô gái nhỏ chuẩn bị, hai người sẽ đối mặt với nhau một cách thẳng thắn.
 
Nghĩ đến những gì sẽ xảy ra tối nay, Thẩm Mộc Bạch đã không kiềm chế được mà trở nên phấn khích……
 
Nguyễn Du Du cảm thấy tối nay Thẩm Mộc Bạch tắm rất lâu, bữa tối đã giao đến một lúc anh mới ra khỏi phòng ngủ.
 
Anh đang mặc một bộ đồ ngủ màu đen với dây đai buộc lỏng lẻo, vì cổ áo vắt chéo nên một phần da nhỏ dưới cổ anh ta lộ ra, trông rất đẹp và cơ bắp rắn chắc.
 
Mái tóc đen ngắn cũn cỡn của anh đã được sấy khô xõa dài trên xương lông mày, không biết có phải do hơi nóng của bồn tắm hay không mà khuôn mặt anh ấy có chút đỏ lên, đôi môi mỏng trông rất ẩm ướt.
 
Nguyễn Du Du chưa bao giờ thấy Thẩm Mộc Bạch mặc bộ đồ ngủ như thế. Thông thường, bộ đồ ngủ ở nhà của anh là kiểu cài cúc hoặc áo chui đầu. Những chiếc áo thắt đai như thế này rất dễ nới lỏng và luôn tạo cảm giác rằng chúng sẽ bị xé ra bất cứ lúc nào.
 
Thẩm Mộc Bạch tối nay……hơi lạ.
 
Nguyễn Du Du yên lặng nhìn anh, Thẩm Mộc Bạch nhìn cô cười nửa miệng, đưa cho cô một bát canh nhỏ, thấp giọng nói: "Du Du, cũng uống một chút đi."
 
Nếu quả thật trong đó có bỏ thuốc kích dục thì cô bé cũng nên uống một tí, dù sao cũng là lần đầu tiên nên không tránh khỏi hồi hộp, uống chút canh soup kích dục có thể khiến cô thoải mái hơn.
 
Nguyễn Du Du đáp lại sự ưu ái và dọn cho Thẩm Mộc Bạch một bát, "Anh Thẩm, anh cũng đến đây, uống chút canh soup nóng cho ấm bụng."
 
Thẩm Mộc Bạch dùng ngón tay bướng bỉnh cầm bát canh, đôi mắt đen như ẩn chứa vô vàn cảm xúc, môi mỏng khẽ nhếch lên, "Du Du, chúng ta giống như đang cùng nhau uống rượu giao bôi."
 
Thời xưa, sau khi cô dâu chú rể bái đường họ sẽ phải cùng nhau uống một chén rượu hay còn gọi là rượu giao bôi, rượu này cũng được đổ một chút thuốc kích dục để giúp cô dâu chú rể trải qua đêm tân hôn suôn sẻ hơn.
 

Bây giờ anh cùng cô bé uống canh soup đã bỏ thuốc, so với rượu giao bôi cũng không khác biệt lắm.
 
Anh đang mong chờ đêm đầu tiên ở bên cô bé, là đêm tân hôn thuộc về anh và cô bé của anh.
 
Nguyễn Du Du hoàn toàn không hiểu, cô ngây người chớp mắt, "Rượu giao bôi, đó là gì vậy? Tôi chưa bao giờ uống."
 
Thẩm Mộc Bạch thấp giọng cười, "Không sao, chúng ta sẽ bù sau, chính thức bù sau."
 
Cầm bát canh soup, anh chạm nhẹ vào bát soup nhỏ trước mặt Nguyễn Du Du, ánh mắt nặng nề nhìn cô, "Du Du, cạn ly."
 
Nguyễn Du Du không thể giải thích được nhưng soup rất ngon, cô cầm chiếc thìa nhỏ và uống từng ngụm một.
 
Thẩm Mộc Bạch nhìn bát canh uống vào trong bụng cô bé với đôi mắt chăm chăm, khóe môi cong lên hài lòng.
 
Sau bữa tối, Nguyễn Du Du đang nghĩ đến việc dọn dẹp bàn ăn nhưng Thẩm Mộc Bạch đã ngăn anh lại, "Du Du, cô nghỉ ngơi đi, cứ để tôi dọn."
 
“Tôi cũng sẽ giúp.” Nguyễn Du Du kéo tay áo lên.
 
"Không, tối nay……Du Du có nhiều việc vất vả phải làm hơn trong tối nay."
 
"Vất vả hơn? Là chuyện gì vậy?"
 
Thẩm Mộc Bạch trìu mến véo chiếc mũi nhỏ của cô, trầm giọng nói: "Cô bé ngớ ngẩn."
 
Bằng chính đôi tay của mình, anh dọn dẹp bàn ăn và đống rác, quay trở lại ghế sofa và ngồi bên cạnh Nguyễn Du Du, đặt ngón tay lên vai cô, nửa ôm cô vào lòng.
 
Khi Nguyễn Du Du đang xem TiVi, anh thường làm hành động như vậy, cô nghiêng đầu mím môi cười, không lên tiếng, quay đầu tiếp tục xem chương trình trên TiVi.
 
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Mộc Bạch vuốt một lọn tóc dài của cô và xoắn những lọn tóc mềm qua lại giữa các ngón tay. Tóc của cô thật khỏe, tuy mỏng và mềm nhưng đủ đen bóng, chưa uốn hay nhuộm, có độ bóng khỏe tự nhiên.
 
Anh bình tĩnh vuốt một sợi tóc lên chóp mũi hít một hơi thật sâu, cô bé rõ ràng là vừa mới tắm xong, những sợi tóc còn có mùi dầu gội thường ngày của cô, phảng phất hương hoa tươi mát.
 
“Anh Thẩm, chúng ta có cần chuẩn bị đồ Tết không?” Nguyễn Du Du đột nhiên quay đầu lại hỏi anh.
 
"Đồ Tết? Du Du muốn mua gì?" Thẩm Mộc Bạch thản nhiên hỏi, hai chân dài lười biếng buông thõng xuống.
 
"Chà, tôi không biết. Pháo hoa? Liễn đối? Đậu phộng và hạt dưa?" Nguyễn Du Du nghiêng đầu và suy nghĩ nghiêm túc, "Nhà hàng sẽ không mở cửa trong dịp Tết Nguyên Đán, chúng ta có nên chuẩn bị một ít đồ ăn đóng hộp, mì ăn liền?”
 
Đang nói chuyện bỗng thấy áy náy, giọng nhỏ dần, đã lâu như thế cô vẫn chưa học biết cách nấu ăn, quán ăn đóng cửa thì hai người sẽ phải sống nhờ mì gói.
 
Khi nghĩ đến việc để Thẩm Mộc Bạch ăn mì gói trong Tết Nguyên Đán, Nguyễn Du Du luôn cảm thấy mình thật không đảm đang chút nào.
 
Thẩm Mộc Bạch nhéo nhéo vai cô, đầu ngón tay xoa nhẹ trên bộ đồ ngủ của cô, "Không cần chuẩn bị, Du Du không cần chuẩn bị cái gì, tôi sẽ tự mình sắp xếp."
 
Nhất định cô sẽ ở cùng ông nội trong hai ngày Tết Nguyên Đán. Sau đó, anh sẽ đưa cô trở về biệt thự mới, đương nhiên mọi thứ ắt sẽ được chuẩn bị ổn thỏa.
 
“Ồ.” Nguyễn Du Du gật đầu và không nói gì thêm.
 
Thẩm Mộc Bạch đợi rất lâu, cũng không đợi được thuốc phát huy tác dụng, anh có chút xung sức nhưng chắc chắn không phải do thuốc gây ra, mà là vì anh đang mong đợi những sự việc sẽ phát sinh trong tối nay. Đó là ham muốn tự nhiên của anh đối với cô bé, không phải do thuốc.
 
Anh nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận, quả nhiên trong người không có cảm giác gì khác thường.
 
Thẩm Mộc Bạch nghiêng đầu nhìn Nguyễn Du Du bối rối, cô đang xem TiVi với nụ cười rạng rỡ trên môi, làn da trắng nõn, không bị ửng đỏ và nóng sau khi dùng thuốc.
 
Chẳng lẽ nào……cô
 
Không hề bỏ thuốc?
 
Thẩm Mộc Bạch hơi híp mắt lại, chả lẽ cô bé còn chưa có mua thuốc sao? Dù sao đi chăng nữa, những loại thuốc như vậy cũng không dễ dàng gì để mua được từ các hiệu thuốc bên ngoài.
 
Cũng không thể nói là thất vọng hay chán nản, Thẩm Mộc Bạch chỉ là đang cảm thấy mình giống như một chiếc tàu lượn siêu tốc, bị thả từ trên cao nhưng lại rơi xuống nhưng không nhẹ cũng không nặng mà chạm đất.
 
Anh đang nghĩ, liệu anh có nên âm thầm giúp đỡ để cô mua được thuốc càng sớm càng tốt?
 
Tác giả có chuyện muốn nói: Tiểu Bạch: rửa sạch sạch, chờ bị bỏ thuốc ~
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận