Xuyên thành người vợ vượng phu của nam phụ

 
CHƯƠNG 45
 
Nguyễn Du Du sắp xếp ổn thỏa cho A Phúc rồi mới đi lên lầu vào phòng ngủ và cố ý khóa cửa lại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mộc Bạch ngẩng đầu liếc nhìn cô, Nguyễn Du Du đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, ánh mắt thất thường không dám nhìn anh, thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi, tôi đi tắm. "
 
Thẩm Mộc Bạch cảm thấy cô có vẻ hơi kỳ lạ nhưng trong nhà này không có người ngoài. Vì vậy, sẽ không ai nói gì với cô.
 
Ánh mắt né tránh của cô bé khiến anh cảnh giác. Nhắc mới nói, anh đã lâu không nhìn thấy cô như thế này, thường là do cô nhìn lén anh khi bị anh phát hiện mới tỏ vẻ ngượng ngùng.
 
Nguyễn Du Du đứng bên cạnh tủ quần áo, cả dãy đồ ngủ cô cứ chọn đi chọn lại, càng nhìn nó khuôn mặt cô càng trở nên đỏ hơn và cuối cùng cô nghiến răng chọn một cái, cuộn nó thành một quả bóng, ôm nó trong tay và lao vào phòng tắm.
 
Thẩm Mộc Bạch: "......" Cô nhất định phải có chuyện gì!
 
Bây giờ anh không thể tập trung xem sách nữa, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào từ phòng tắm, anh cảm thấy khô khan một cách khó hiểu.
 
Cô bé tắm có vẻ hơi lâu, Thẩm Mộc Bạch nghe được tiếng cô từ trong bồn tắm bước ra, một lát sau cũng không nghe động tĩnh, không có trở về phòng ngủ, cũng không sấy khô tóc.
 
Lông mày nhíu lại, Thẩm Mộc Bạch có chút lo lắng, vừa nghĩ muốn hỏi có nên hỏi không, cửa phòng tắm mở ra, Nguyễn Du Du đi ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hơi thở của Thẩm Mộc Bạch rõ ràng đã ngừng lại trong giây lát.
 
Cô đang mặc một chiếc váy ngủ màu đen với hai dây mảnh buông thõng trên bờ vai trắng như tuyết, chiếc cổ chữ V khoét sâu không thể che giấu được vẻ đẹp của cô, chiếc váy hơi ngắn một chút, đôi chân trắng nõn và thẳng tắp, bàn chân vẫn còn ướt những vệt nước, những đầu ngón chân là những hạt đậu phộng chưa bóc vỏ, mập mạp rất dễ thương.
 
Yết hầu của Thẩm Mộc Bạch lăn vài cái, đôi mắt đen càng thêm sâu thẳm.
 
Nguyễn Du Du cầm máy sấy tóc đi đến chỗ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng gần như bật máu, giọng như muỗi kêu: "Chà, cánh tay tôi hơi mỏi. Anh có thể sấy tóc dùm tôi được không?"
 
Thẩm Mộc Bạch ậm ừ.
 
Anh biết cô bé sẽ làm gì, anh nên từ chối hoặc thậm chí đến phòng khách ngay lập tức và đừng quay lại trong đêm nay.
 
Tuy nhiên, cô nói rằng cánh tay của cô mỏi và muốn anh giúp, anh không thể từ chối. Trong tận đáy lòng dường như có một người khác đang điên cuồng gào thét: “Cứ buông thả đi! Mặc sức mà bất chấp tất cả! Bất kể cô muốn làm gì thì tất cả đều hợp lý và hợp pháp! Hai người đã kết hôn rồi! Làm gì cũng được!"
 
Thẩm Mộc Bạch cầm lấy máy sấy tóc, Nguyễn Du Du ý thức được đi tới ghế sofa nhỏ ngồi xuống, tóc vẫn còn đang chảy nước cũng không muốn làm ướt ga trải giường. Hơn nữa ghế sofa rất nhỏ, hai người sẽ phải ngồi gần nhau hơn.
 
Cô không dám ngẩng đầu, chỉ nhìn hai chân dài kia đi tới bên cạnh mình, chiếc ghế sofa bên cạnh đột nhiên nhún xuống, hơi thở nam tính của Thẩm Mộc Bạch phả vào.
 
Cả hai người đều không lên tiếng, chỉ có tiếng máy sấy tóc "vù vù."
 
Nguyễn Du Du yên lặng ngồi đó, để gió nóng tùy ý thổi qua lại giữa tóc mình, ngón tay mảnh khảnh của anh cũng đan vào tóc, phối hợp với máy sấy tóc.
 
Bề ngoài cô thờ ơ nhưng bên trong đã rối bời, tim đập rất nhanh, dường như sắp bật ra khỏi lồng ngực, cả lưng đều cứng đờ.
 
Nhất là khi anh sấy tóc dưới gáy, rõ ràng là luồng gió nóng thoảng qua trên da thịt nhưng lại khiến cho cô nổi da gà.
 
“Anh thật bình tĩnh.” Nguyễn Du Du có chút bực bội, “Tôi đã ăn mặc thế này nhưng anh dường như không nhìn ra. Anh thật sự không có chút hứng thú nào với tôi sao?”
 
Làm sao cô biết được rằng Thẩm Mộc Bạch bề ngoài có vẻ bình tĩnh, chưa chắc rằng anh có thể bình tĩnh hơn cô.
 

Trong khi đang sấy tóc cho cô thì bên trong con người anh cũng đang xảy ra giao chiến.
 
Một mặt anh nghĩ: Không, cô vẫn còn trẻ nhưng mình là một người đàn ông trưởng thành, mình phải tự chủ.
 
Một mặt khác nghĩ: Tự chủ làm cái quái gì, đây là vợ của mình, sao lại khách sáo?!
 
Một mặt lại phủ nhận: Không, không, vẫn chưa đến lúc, nhỡ đâu không thể sống sót sau tai nạn, chạm vào cô lúc này sẽ chỉ khiến cô lún sâu hơn và lúc đó sẽ khó thoát ra hơn.
 
Mặt còn lại thì giễu cợt: Nếu bây giờ không chạm vào cô, chẳng phải sẽ để lại nhiều tiếc nuối hơn cho hai người sao? Anh có mù không, chả nhẽ không nhìn thấy bộ đồ ngủ trên người cô? Hay trái tim anh mù mịt không nhìn ra được ý định của cô bé?
 
Thẩm Mộc Bạch đương nhiên không hề bị mù, anh có thể nhìn rõ ràng, chiếc váy ngủ hai dây mỏng tang màu đen, là màu anh yêu thích, rất hợp với làn da trắng nõn của cô bé. Chiếc váy ngủ được làm từ lụa, một chất liệu mỏng, mịn và mềm mại, vừa vặn với cơ thể mỏng manh lung linh của người thiếu nữ.
 
Mái tóc bồng bềnh và suôn mượt, cơ thể ngập tràn hương hoa tươi mới vừa tắm xong, rõ ràng là một cô thiếu nữ dịu dàng và quyến rũ nhưng Thẩm Mộc Bạch lại cảm thấy như mình đang bị trừng phạt.
 
Anh thậm chí còn không biết làm thế nào để sấy khô mái tóc dài từng inch một nhưng cuối cùng cũng đã sấy khô đến phía đuôi tóc. Nguyễn Du Du vặn vẹo, "Hahaha, đừng, đừng sấy nữa, nhột quá——"
 
Tay Thẩm Mộc Bạch dừng lại và anh nhớ rằng cô bé đang nhột nhột. Lần trước giúp cô sấy tóc cũng vậy và ngừng sấy khi chạm đến thắt lưng.
 
Tay trái nhấc đuôi tóc, tay phải cầm máy sấy tóc sấy vài lần, cảm thấy đã khô đến bảy tám phần nên mới tắt bỏ chiếc máy sấy.
 
“Sấy khô rồi.” Nguyễn Du Du vuốt tóc cô, “Tiểu Bạch, cám ơn anh.”
 
Giọng cô vẫn nhẹ nhàng như thường lệ nhưng nếu lắng nghe cẩn thận, có thể cảm thấy một chút bất an trong đó.
 
Thẩm Mộc Bạch đáp lại một tiếng rồi đứng dậy, đặt máy sấy tóc vào lại phòng tắm, quay lại tủ lấy một bộ đồ ngủ dài tay khác.
 
Nguyễn Du Du nhìn anh bước đến bên cô và choàng bộ đồ ngủ qua vai cô.
 
Thẩm Mộc Bạch thúc giục, "Mặc dù trong nhà rất nóng nhưng dù sao cũng là mùa đông, Du Du nên mặc đồ ngủ dài tay, đừng cảm lạnh."
 
Nguyễn Du Du: "......"
 
Thật tức, tại sao anh lại có thể bình tĩnh như vậy?!
 
Thẩm Mộc Bạch quay lại giường ngồi xuống, dựa vào đầu giường nhặt quyển sách vừa đọc lên, chữ trên đó như ẩn như hiện, không đọc nổi một dấu câu và khóe mắt anh đều dồn hết vào người cô bé.
 
Nguyễn Du Du từ trên ghế sofa chậm rãi đi tới, cô không mặc bộ đồ ngủ dài tay, khoác hờ hững trên vai, không ngăn được cái cổ chữ V khoét sâu của chiếc váy ngủ màu đen, huống chi là ngăn chiếc váy ngắn cũn cỡn.
 
Cô quỳ một gối bên cạnh giường và leo lên giường, cổ áo mở rộng hơn khi cô cúi xuống.
 
Thẩm Mộc Bạch gần như nhảy lên khỏi giường, anh không biết mình nên nhảy lên hay chạy trốn về phòng khách.
 
Cũng may, chỉ trong chốc lát, Nguyễn Du Du cũng đã tựa vào đầu giường giống anh, lấy điện thoại trên tủ phía đầu giường ra.
 
Thẩm Mộc Bạch thở phào nhẹ nhõm, cô bé bắt đầu nghịch điện thoại, đêm nay có lẽ không gặp nguy hiểm gì mà trôi qua.
 
Chỉ là cô bé không cao hứng nên không cười thành tiếng nhìn điện thoại như mọi khi, hai má trắng nõn mềm mại hơi phồng lên, rõ ràng là đang hờn dỗi.
 
Tuy nhiên, chuyện này là bình thường, dù sao hai người cũng không nói rõ ràng nhưng thật ra, anh đã từ chối lời "ám chỉ”của cô bé.
 
Nguyễn Du Du sắp bùng nổ vì tức giận.
 
Cái quái gì thế? Các chiêu được đề cập trong cuốn sách rõ ràng là không hiệu quả! Đi đến chỗ anh trong bộ đồ ngủ gợi cảm để khiến anh bị cuốn hút? Lừa gạt! Cô mặc bộ đồ ngủ gợi cảm và nằm trên giường với anh nhưng không có chuyện gì xảy ra!

 
Trong sách còn những chiêu nào khác không?
 
Nguyễn Du Du vừa tìm vừa gãi bụng không nghĩ ra cách tiếp tục quyến rũ Thẩm Mộc Bạch nên không thể cứ lao vào vòng tay của người ta, đúng không? Sẽ thực sự xấu hổ nếu bị đẩy ra đấy.
 
Đợi chút!
 
Ai nói cô không thể chủ động lao vào trong vòng tay anh, nếu cô đã ngủ say, trở mình quay sang bên anh, không trách cô được!
 
Cho dù bị đẩy ra, cô vẫn là "đang ngủ", dù sao cô cũng không biết, cho nên có thể cho rằng không có chuyện đó, cũng không cần xấu hổ.
 
Tuyệt quá!
 
Nguyễn Du Du mím môi cười, ngáp một cái rồi cởi bộ đồ ngủ dài tay, "Chà——tôi buồn ngủ."
 
Thẩm Mộc Bạch không biết cô bé còn có dự định khác nữa, còn tưởng rằng đêm nay đã kết thúc, anh nhẹ nhàng nói: "Vậy cô ngủ đi, tôi đi tắt đèn."
 
Thẩm Mộc Bạch ra khỏi giường và tắt đèn pha rồi trở lại giường và nằm xuống, cũng tắt đèn đầu giường.
 
Trong bóng tối, hai người nằm yên lặng, trong không khí thoang thoảng hương hoa mận cắm ở đầu giường.
 
Hoa trong bình trên tủ.
 
Thẩm Mộc Bạch đã chú ý đến hơi thở của Nguyễn Du Du, cô ấy ngủ rất ngon và ngủ rất nhanh, thường chỉ trong vòng mười phút nhưng hôm nay đã nửa giờ trôi qua, nhịp thở của cô bé cũng không dài mà trở nên gấp gáp hơn.
 
Đột nhiên, Nguyễn Du Du lăn người và quay thẳng về phía anh.
 
Trán cô tựa vào vai anh, má cô áp vào cánh tay anh, bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực anh.
 
Thẩm Mộc Bạch toàn thân căng thẳng, đôi bàn tay to lớn có khớp buông lỏng ra, muốn ôm chặt cô vào lòng rồi lại muốn bình tĩnh đẩy cô ra.
 
Nguyễn Du Du ngáy một cách đàng hoàng.
 
Thẩm Mộc Bạch sửng sốt một chút, khóe môi mỏng gợi lên một nụ cười nhẹ.
 
Cô bé ngớ ngẩn.
 
Giả vờ ngủ cũng trông không giống.
 
Anh chỉ đơn giản là không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế đó.
 
Nguyễn Du Du thì thầm trong lòng, hai người đã chạm vào nhau rồi, bởi vì anh đang nằm thẳng, còn cơ thể cô chạm vào cánh tay anh. Điều này…... không được xem là lao vào vòng tay anh nhưng vì giới hạn tư thế, cô không thể lăn vào vòng tay anh.
 
Trừ khi cô ấy rướn người lên để có thể áp vào ngực anh. Điều đó quá cố ý và nhất định sẽ bị lộ ngay lập tức.
 
Bực mình, cô chỉ muốn xoay anh thành tư thế nằm nghiêng, để cô lăn vào vòng tay anh.
 
Chao ôi, Nguyễn Du Du thầm thở dài, đợi lát nữa, anh không thể ở tư thế ngủ cả đêm, anh nhất định sẽ trở mình, chỉ cần anh trở mình, cô có thể lăn vào trong vòng tay anh.
 
 Chờ đợi……

 
 Chờ đợi……
 
Thẩm Mộc Bạch cuối cùng cũng đợi được đến khi Nguyễn Du Du chìm vào giấc ngủ, hơi thở của cô ấy đều và dài, cô ngủ một cách ngon lành và ngọt ngào.
 
Anh di chuyển cơ thể vốn đã cứng ngắc của mình, chậm rãi lật người, nằm nghiêng đối mặt với cô, cẩn thận ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô rồi thở dài: "Cô bé ngớ ngẩn."
……
 
Khi Nguyễn Du Du tỉnh dậy, Thẩm Mộc Bạch đã thức dậy, cô có thể nghe thấy tiếng giặt giũ từ phòng tắm.
 
Cô đờ đẫn nằm trên giường một hồi, chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua, cô chợt ngồi dậy, cúi đầu nhìn xuống, bộ đồ ngủ bằng lụa đen tuy đã nhăn nhúm nhưng chúng đang mặc trên người cô vẫn nguyên vẹn, trên người cô không có gì khác thường. 
 
"Aaaaaa——” Nguyễn Du Du thất vọng nằm đó, im lặng hét lên, đá tung chân trên giường một cách loạn xạ.
 
Đột nhiên, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Nguyễn Du Du giật mình, vô thức nhảy ra khỏi giường, cầm lấy bộ đồ ngủ dài tay màu hồng khói bên cạnh mặc vào, cài chặt từ dưới lên trên.
 
Hành động táo bạo của đêm qua đã rút hết can đảm của cô. Trời vừa sáng, dì Phương đang nấu ăn ở dưới bếp, có người đang dọn dẹp phòng khách. Cô không còn can đảm đi lại trong bộ đồ ngủ lụa khoét sâu cổ chữ V hở hang nữa.
 
Thẩm Mộc Bạch bước ra khỏi phòng tắm và nói lời chào một cách điềm tĩnh, "Du Du thức rồi."
 
“Thức, thức rồi.” Nguyễn Du Du không biết hôm qua có để ý ý tứ của mình hay không, dù sao lúc này cô cũng không dám nhìn mặt anh mà lao thẳng vào phòng tắm.
 
Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ, lắc đầu và đi xuống lầu.
……
 
Sau khi ăn sáng với ông lão, hai chiếc xe lần lượt chạy vào sân, chỉ cần liếc mắt một cái là Nguyễn Du Du đã biết ai sẽ đến,Chiếc xe thể thao lộng gió và bắt mắt phía trước hẳn là của Thẩm Mộc Dương, chiếc xe phía sau chắc chắn là Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương.
 
Ngay khi ba người bước vào, họ chào hỏi ông lão trước, Nguyễn Du Du đứng lên nhưng không nói.
 
Thẩm Vinh Hưng liếc nhìn Nguyễn Du Du với vẻ mặt không vui.
 
Nguyễn Du Du cau mày, cô cùng Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương chưa bao giờ chào hỏi nhau, lần đầu tiên gặp mặt, họ đã có xung đột với Thẩm Mộc Bạch và sau đó họ không bao giờ thân thiết với nhau. 
 
Thẩm Mộc Bạch không đối phó với hai người bọn họ, cho nên cô đương nhiên sẽ không chủ động tham gia cùng, chưa kể, theo lệ thường, hai người bọn họ cũng không thèm cho quà gặp mặt. Mặc dù cô không quan tâm đến phép xã giao nhưng nó thể hiện thái độ của họ. Trong mắt họ, họ không hề công nhận thân phận nàng dâu của cô.
 
Cho nên, khi gặp lại ở đây thì cũng chỉ là duy trì vẻ hòa bình bề ngoài, hai bên coi nhau như không tồn tại.
 
Nhưng ánh mắt của Thẩm Vinh Hưng là có ý gì, chẳng lẽ là trách cô không biết điều không lễ phép sao?
 
“Chị dâu nhỏ.” Thẩm Mộc Dương ngồi bên cạnh Nguyễn Du Du, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện đó……đã xử lý thế nào rồi? Nếu cần chứng cứ, tôi có thể giúp.” Mặc dù cậu ấy không có quyền can thiệp vào trường học nhưng cậu ấy có thể điều tra địa chỉ IP hoặc một cái gì đó.
 
Nguyễn Du Du cười lắc đầu, "Cám ơn nhưng không cần đâu, mọi việc đã được chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ đợi sang năm mở phiên tòa thôi."
 
Thẩm Mộc Dương gật đầu, "Chị dâu làm rất đúng, có những loại người không thể nhân nhượng được mãi. Chúng ta đã nhượng bộ trong lần xung đột vừa rồi. Cô ta rõ ràng là không biết tự kiềm chế, thay vào đó lại trở nên tồi tệ hơn. Nếu lần này để cô ta đạt thành. Bây giờ đây có thể người bị đuổi học là cô."
 
“Ừm.” Nguyễn Du Du nói, “Lần này tôi sẽ không nhượng bộ đâu. Dù sao thì vụ kiện đã chính thức được nộp đơn. Dù người khác có nói gì đi nữa, tôi cũng sẽ không rút đơn kiện.”
 
Thẩm Mộc Dương: "Đúng vậy!"
 
“Mọi người đang nói gì vậy?” Thẩm Vinh Hưng đột nhiên nói.
 
Nguyễn Du Du sững sờ một lúc và khi nhìn thấy ánh mắt của ông ta, cô nhận ra rằng ông ta thực sự đang nói chuyện với chính mình.
 
Cô không nói chuyện và Thẩm Mộc Dương nói, "Chị dâu nhỏ và con đang nói về chuyện ở trường học."
 
“Là chuyện của trường học?” Thẩm Vinh Hưng vẻ mặt ủ rũ nói, “Có phải là muốn kiện con gái nhà họ Trần?”
 
Thẩm Mộc Dương kinh ngạc nhướng mày: “Bố, làm sao bố biết?” Chẳng lẽ cuối cùng bố tôi cũng phát hiện ra và muốn cải thiện mối quan hệ với anh hai nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Vì vậy, quyết định bắt đầu từ chị dâu nhỏ?
 
Thẩm Vinh Hưng hừ một tiếng lạnh lùng, "Là nhà họ Trần đã đến cầu xin nên mới biết sự việc này."
 

Ông ta nhìn Nguyễn Du Du với vẻ mặt u ám, "Có chuyện gì lớn lao, không phải vẫn thường xuyên xảy ra mâu thuẫn giữa các bạn học với nhau, có cần phải làm cho to chuyện đến mức kiện nhau ra tòa?! Họ Trần và Họ Thẩm của chúng ta cũng có chút thân tình. Con cái hai nhà có chút mâu thuẫn, chẳng lẽ không nên nói với phụ huynh để ngồi lại nói chuyện sao? Các người làm như thế này thật không hiểu chuyện, không biết đối nhân xử thế!”
 
Nguyễn Du Du sững sờ, đôi mắt hạnh xinh đẹp mở to tròn, hàng mi dài chớp chớp hai cái, người này là ai? Sao lại còn mặt mũi để nói đến chữ phụ huynh như thế chứ?
 
“Bố!” Thẩm Mộc Dương mặt đỏ bừng tức giận, “Cái gì mâu thuẫn nhỏ, xung đột nhỏ? Việc Trần Mai làm, nó có thể trực tiếp hủy diệt chị dâu nhỏ, còn gọi là mâu thuẫn nhỏ?! Họ Trần làm chuyện như vậy, còn mặt mũi nào nói đến giao tình gì? Còn gì để ngồi xuống mà nói? Lần trước Trần Mai đã đánh chị dâu nhỏ ngay trước mặt con. Lúc đó tại sao bọn họ lại không nghĩ đến việc ngồi xuống mà nói?”
 
"Trẻ con đánh nhau không phải là chuyện thường sao? Con đã từng thấy một đứa trẻ bị kiện ra tòa sau khi đánh nhau chưa?" Thẩm Vinh Hưng tức giận, "Mau rút đơn kiện trước khi tòa nghỉ lễ!"
 
Đường Tùng Phương tiếp lời "Đúng vậy, các con không hiểu chuyện chỉ thích làm ầm ĩ lên. Một chút uất ức cũng gây ra chuyện động trời."
 
“Một chút ấm ức sao?” Nguyễn Du Du không biết phải biểu hiện như thế nào, tò mò nhìn Đường Tùng Phương, “Cô Đường, nếu ai đó đăng một bài trên mạng nói rằng cô ngoại tình và bị bao nuôi. Hằng ngày, cô ở cùng ông chủ thần bí và công khai cắm sừng trên đầu của Thẩm Đổng. Bài đăng ấy còn trở thành tin nóng ngày nào cũng có trên hàng chục ngàn lượt truy cập xem, có phải một chút cũng không tức giận không? "
 
”Cô——" Đường Tùng Phương tức giận đến mức suýt chút nữa không giữ được phong thái, "Cô nói ai ngoại tình?!"
 
Nguyễn Du Du bàn tay trắng nõn mềm mại vươn ra, "Nhìn xem, tôi chỉ vừa giả dụ nói rằng có người đăng loại bài này, thật sự không phải có chuyện như vậy, cô đã tức giận rồi không phải vừa mới nói chỉ là chút uất ức thôi sao?"
 
Đường Tùng Phương lúng túng nhìn Thẩm Vinh Hưng, bà ta chỉ biết Nguyễn Du Du và Trần Mai có mâu thuẫn nhưng lại thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra.
 
Thẩm Vinh Hưng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy Trần Đổng ngày xưa ngang hàng ngang vế, giờ đang van xin ông ta với thái độ hạ thấp mình. Một lúc cao hứng ông ta đã đồng ý giúp, vỗ ngực hứa Nguyễn Du Du sẽ rút đơn kiện.
 
Vốn dĩ nghĩ chỉ là một câu nói của ông ta là được, vì không định nói gì thêm với Nguyễn Du Du, chỉ là dặn dò một câu và cô phải làm theo, không ngờ cô con dâu này trông mềm mỏng vô hại nhưng tính tình cứng rắn đến thế.
 
Nhưng ông ta đã hứa với người khác rồi, nếu bây giờ rút lại thì thật mất mặt. Truyền ra bên ngoài nhất định sẽ nói ông ta không có uy nghiêm gì ở trong cái nhà này. Ngay cả cô gái quê mùa đáng thương cũng không nghe lời ông ta.
 
Nghĩ đến đây, sắc mặt Thẩm Vinh Hưng trở nên ảm đạm hơn, giọng nói nghiêm nghị: "Dù vậy, nhà họ Trần đã thừa nhận lỗi lầm của mình rồi, cô phải tha thứ cho người khác đi chứ." Trần Đổng nói rằng nếu Trần Mai thua kiện có thể sẽ bị đuổi học. Con gái ông ta còn nhỏ và thiếu hiểu biết, nếu ông ta đã xin lỗi cô thì hãy bỏ qua đi, cô cứ phải đẩy người khác đến bước đường cùng như vậy sao?”
 
“Tôi không ép buộc cô ta.” Nguyễn Du Du giơ ngón tay trắng nõn mỏng manh lên lắc nhẹ, “Tôi không ép cô ta làm gì, tất cả hậu quả đều do cô ta tự làm tự chịu. Ngược lại, nếu không có nhận thức kịp thời về âm mưu của cô ta. Bây giờ, người bị đuổi học chính là tôi đây. Ông nói, họ sẽ xin lỗi rồi nói rằng tôi là vô tội và họ là chủ mưu đằng sau để cho nhà trường rút lại quyết định đuổi học tôi?"
 
Nguyễn Du Du cười và nhìn Thẩm Vinh Hưng với khuôn mặt tái nhợt “Thẩm Đổng, ông nghĩ họ sẽ làm như thế sao?”
 
Thẩm Vinh Hưng bị cô bé hỏi lại, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ nhưng không muốn mất tôn nghiêm của bậc phụ huynh, ông ta đập mạnh xuống bàn, "Chuyện này tôi đã quyết định rồi, rút ​​đơn kiện!"
 
"Hơ——" Thẩm Mộc Bạch cười giễu cợt, "Ông quyết định? Ông có thể quyết định những gì mình thích và chúng tôi vẫn sẽ không rút đơn kiện."
 
“Mày——” Thẩm Vinh Hưng quay đầu nhìn chằm chằm Thẩm Mộc Bạch, vừa nhấc lòng bàn tay liền nhớ tới ông lão vẫn đang ngồi đấy, vội vàng nhìn ông lão, xấu hổ bỏ tay xuống, tức giận chửi rủa, “Đồ bất hiếu! "
 
“Nói người khác bất hiếu, còn con thì rất hiếu thảo sao?” Mi mắt của ông lão nhướng lên. “Cháu trai và cháu dâu của ta là tốt nhất nhưng khi con vừa đến cứ như vạch lá tìm sâu. Nếu đã không muốn đến thì đừng đến. Dù sao ở đây cũng không có gì để con không đành lòng mà buông bỏ."
 
“Bố, bố nói cái gì?” Thẩm Vinh Hưng đối với ông lão vẫn có chút tôn kính, từ nhỏ đã có tâm lý sợ hãi. Khi mới sinh ra, bố của ông ta đã quản cả Thẩm Thị, cả nhà họ Thẩm đều nghe theo bố. Nếu không phải vì sức khỏe của bố ông ta không tốt, thì đến giờ này Thẩm Thị sẽ không nằm trong tay ông ta. Theo như lời ông lão nói có thể nhận ra ông lão yêu thương Thẩm Mộc Bạch đến mức nào, không chừng sẽ trực tiếp giao Thẩm Thị cho Thẩm Mộc Bạch.
 
Đường Tùng Phương thực ra không muốn đến chỗ ông lão một chút nào, tuy mất cổ phần nhưng trong tay vẫn còn nắm rất nhiều tiền, nhà cửa, tiền tiết kiệm, đồ cổ đều rất đáng giá, ông lão đều sẽ giao lại cho Thẩm Mộc Bạch, cho nên bà ta vẫn là có chút không cam tâm.
 
Bên cạnh đó, Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du vẫn có mười phần trăm cổ phần của Thẩm Thị, thật tuyệt nếu có thể mượn tay ông lão để ép bọn họ giao ra.
 
Cho nên, bà ta không chỉ phải lui tới, mà còn phải thiết lập tốt mối quan hệ với ông lão. Nhưng mỗi lần đến đây đều xảy ra xung đột với Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du và ông lão thiên vị thì luôn bảo vệ hai người đó.
 
Nhìn thấy Thẩm Vinh Hưng lại làm cho ông lão tức giận, Đường Tùng Phương vội vàng xoa dịu: "Đừng nóng giận, Vinh Hưng cũng lo lắng cho bọn trẻ, bọn trẻ không hiểu chuyện, xử lý mọi việc cứng nhắc không đủ uyển chuyển và mọi thứ đều được biểu hiện lên mặt, ai cũng nhìn thấu tâm tư của mình như thế, sau này rất dễ bị thiệt thòi.”
 
"Nếu thật sự muốn tốt cho Du Du thì càng nên bảo vệ cô. Thế nào mà lại để con cái của chính mình bị bắt nạt và phải ngậm đắng nuốt cay như thế?" 
 
Ông lão đưa ra quyết định cuối cùng, "Đều nghe theo Du Du. Nếu bảo không rút đơn kiện là không được rút, không ai có thể can thiệp được.”
 
“Bố, chuyện này không ổn?” Thẩm Vinh Hưng lo lắng nói, “Nhà họ Trần và gia đình chúng ta cũng có giao tình, nếu là như vậy——”
 
“Giao tình?” Ông lão Thẩm khịt mũi, “Lúc con gái nhà họ Trần đánh Du Du, tại sao họ không nói về giao tình? Lúc đó, tại sao họ không ngồi xuống nói về việc bồi thường xin lỗi? Con gái nhà họ Trần đăng tin trên mạng đồn cháu dâu ngoại tình và bị bao nuôi, tại sao không nhớ rằng vẫn còn cái gọi là giao tình?"
 
“Hơ.” Ông lão nhìn Thẩm Vinh Hưng bằng một cái nhìn lạnh lùng, “Nhà họ Trần chỉ là một gia tộc lụi bại phải đối mặt với phá sản, một gia tộc như vậy lại dám tùy ý giẫm lên đầu nhà họ Thẩm. Ta thật sự rất tò mò, nhà họ Thẩm của chúng ta……bây giờ đang trong tình trạng sa sút đến mức độ nào?"
 
Thẩm Vinh Hưng sau khi bị ông lão quở trách vài câu đã không dám ngẩng đầu, ông ta vô cùng hối hận vì đã vỗ ngực cam đoan với nhà họ Trần chỉ cần một câu nói. Đáng tiếc, lời nói đã nói ra, nước đã tát đi thì không cách nào thu hồi lại được. Chỉ cảm thấy lần này sẽ lại rất mất mặt.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận