CHƯƠNG 25
Trên đường từ câu lạc bộ về nhà, sự phấn khích của Nguyễn Du Du đã qua đi và sau đó cô nhớ đến sự việc ở trường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh Thẩm, tôi đã gặp được Thẩm Mộc Dương ở trường.” Cô dựa vào ghế phụ, quay lại nhìn Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch luôn nhìn thẳng về phía trước khi lái xe, đôi mắt bình tĩnh và không dao động, những ngón tay mảnh khảnh, mạnh mẽ giữ vững vô lăng.
Khóe môi mỏng của anh cong lên, "Mộc Dương đôi khi cũng hơi nghịch ngợm. Nếu cậu ấy chọc giận Du Du, hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cô dạy cho cậu ấy một bài học."
Nguyễn Du Du ậm ừ, "Cậu ấy lừa tôi gọi cậu ấy là 'tiền bối' vài lần và giả vờ không biết tôi là ai! Nhưng tôi không tức giận, dù sao vào ngày đầu tiên đến trường cậu ấy đã giúp tôi hoàn tất thủ tục nhập học. Trong đợt huấn luyện quân sự cũng đã mua nước cho tôi và Chử Viên."
"Anh Thẩm, nhà hàng ở trong trường…… Mộc Dương nói rằng anh đã đặt bàn. Sau này, tôi có thể đến đó ăn và hóa đơn sẽ được gửi cho anh." Nguyễn Du Du nói với Thẩm Mộc Bạch tất tần tật.
Nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, Thẩm Mộc Bạch không hề khó chịu cũng không cảm thấy cô nói lảm nhảm chút nào.
Ngược lại có một cô bé ở bên cạnh như vậy, đường về nhà cũng không đơn điệu nữa, chưa kể khi về đến nhà, cô vẫn sẽ ở bên anh.
……
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong vài ngày tới, bên cạnh sân huấn luyện quân sự của sinh viên năm nhất ngày càng có nhiều người xem, Nguyễn Du Du không hề biết rằng những người này đều ở đây để xem cô, "ứng cử viên cho ngôi vị hoa khôi của trường", nhưng cô có một thính giác nhạy bén và nghe thấy được những lời bàn tán "dáng người có vẻ hơi nhỏ một chút" và "dáng vẻ tập luyện chăm chỉ trông thật dễ thương" v.v… nhưng cô không liên kết những lời bàn tán đó với bản thân.
Sau đó, giáo quan đã nổi giận và đuổi những người đấy đi thì sân tập mới trở nên yên tĩnh.
Nguyễn Du Du thậm chí không biết rằng trường học có một diễn đàn, cũng không biết rằng cô đã trở thành chủ đề nóng trên diễn đàn gần đây. Hằng ngày đều chăm chỉ tập luyện, đến tối lại phải tận dụng thời gian để khắc bùa bình an cho Thẩm Mộc Bạch.
Cô lấy bốn tấm ngọc bội của ông lão, chỉ mới khắc xong một chiếc bùa dưỡng thân, ba tấm còn lại vẫn chưa hoàn thành. Khi nhìn thấy vết sẹo trên đầu Triệu Húc Phong ngày hôm đó, cô đột nhiên cảm thấy khẩn trương, nghĩ đến việc phải nhanh chóng khắc xong chiếc bùa bình an cho Thẩm Mộc Bạch.
Cô nhớ rằng trong quyển sách, sau khi nhân vật nam chính trở về nước không bao lâu thì Thẩm Mộc Bạch đã gặp tai nạn ngoài ý muốn. Nam chính trong sách tuy rằng vẫn chưa trở lại nhưng tốc độ khắc bùa của cô quá chậm nên cũng không dám tùy tiện chậm trễ.
Bây giờ tiến độ chuẩn bị trước bài của cô đã vượt trên khá nhiều. Thẩm Mộc Bạch cảm thấy rằng cô bận rộn cả ngày và một tiếng rưỡi vào ban đêm là hơi quá sức. Vì vậy, đã đổi thành một tiếng, nửa tiếng dành cho Toán cao cấp và nửa tiếng còn lại cho tiếng Anh. Dù sao, nếu tiến độ quá chậm, có thể điều chỉnh tăng cường bất cứ khi nào, Nguyễn Du Du không có ý kiến gì.
Việc học bổ túc được diễn ra ngay tại phòng sách, sau khi ôn tập xong, Nguyễn Du Du không vội rời đi mà kéo ghế đến một đầu khác của bàn học, ngồi đối diện với Thẩm Mộc Bạch, chỉnh lý tài liệu của môn Toán cao cấp trước. Một hồi mới lấy ngọc bội ra, dùng dao khắc nhỏ tỉ mỉ mà khắc những đường nét tinh xảo.
Thẩm Mộc Bạch đang gõ máy tính để giải quyết công việc và những ngón tay mảnh mai của anh đang lướt trên bàn phím bỗng nhiên dừng lại.
Cô bé ngồi đối diện với anh, đôi mắt hạnh tròn xoe không chớp, đôi môi hồng hào căng mọng khẽ mím lại, tay cầm con dao khắc tinh xảo, dịu dàng nhưng rất vững vàng.
Dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
Ánh nhìn ở đôi mắt của Thẩm Mộc Bạch dừng trên gương mặt cô và cứ thế yên lặng mà ngắm nhìn.
Ông lão sức khỏe càng ngày càng tốt, lúc xuất viện chỉ có thể thong thả đi một hai vòng trong phòng ngủ, bây giờ có thể đi dạo trong khu vườn nhỏ mà không cần ai dìu cả. Anh không biết đó có phải là do bùa hộ mệnh của cô hay không.
Khi còn ở bệnh viện, ông lão đã dùng cả thuốc của bệnh viện và bùa chữa bệnh của cô. Lúc trở về nhà, ông dùng những loại thuốc bổ đắt tiền và mang theo chiếc bùa hộ mệnh bên người, thật khó để nói là món nào đã phát huy tác dụng.
Nhưng dù thế nào đi nữa, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô bé, anh không thể ngăn cản cô.
Cho dù không có tác dụng gì, chỉ cần cô bé thích, có thể làm thú vui, dù sao cũng chỉ tốn mấy miếng ngọc bội.
Nguyễn Du Du khắc một lúc rồi bỏ dao xuống, di chuyển ngón tay, khi ngẩng đầu nhìn thì thấy Thẩm Mộc Bạch đang nhìn về phía màn hình máy tính.
“Anh Thẩm, đừng lo lắng, tấm này sẽ khắc xong trong vài ngày nữa.” Nguyễn Du Du cảm thấy vừa rồi anh nhất định là đã nhìn trộm cô, có chút ngượng ngùng trước khi tránh ánh mắt của cô khi cô ngẩng lên. Cô mím môi cười.
Thẩm Mộc Bạch hỏi một cách không chắc chắn, "Cái này…... nó được khắc cho tôi?"
“Ừm.” Nguyễn Du Du gật đầu, “Đây là một chiếc bùa bình an. Anh phải mang nó bên mình. Anh có thể đeo nó trên cổ, cho vào ví hoặc bỏ vào túi.”
Thẩm Mộc Bạch biết rằng cô đã lấy bốn tấm ngọc bội của ông nội nhưng anh không nghĩ rằng mình sẽ có phần và hỏi, "Du Du lấy tận bốn tấm ngọc bội để làm gì?"
Nguyễn Du Du duỗi từng ngón tay ra, "Miếng màu xanh ngọc được khắc làm bùa dưỡng thân cho ông nội, hai miếng ngọc trắng khắc thành bùa bình an cho anh và ông, tôi thích cái màu tím, tôi khắc bùa bình an cho chính mình."
Quả nhiên là đã nằm trong kế hoạch từ ban đầu của cô, một nụ cười nhạt hiện lên trong đôi mắt đen thuần khiết của Thẩm Mộc Bạch, “Như thế không phải là Du Du làm việc quá vất vả rồi sao?"
“Chuyện này có gì vất vả?” Nguyễn Du Du nghiêng đầu, “Bùa dưỡng thân đã được khắc xong, còn lại là bùa bình an của anh có chút gấp rút hơn. Hai cái kia có thể từ từ.” Thực ra cô vẫn đang suy nghĩ về vết thương trên đầu Triệu Húc Phong, muốn trị thương giúp nhưng lại sợ mọi người nghĩ cô giở trò bịp bợm nên vẫn phải nghĩ cách nào ổn thỏa hơn.
“Tại sao bùa bình an của tôi lại cần phải khắc gấp rút như vậy?” Thẩm Mộc Bạch nắm bắt ngay từ khóa.
"Bởi vì…..." Nguyễn Du Du đột nhiên bị khựng lại, đôi mắt hạnh đen láy mơ hồ lo lắng chớp chớp, khuôn mặt đỏ bừng, cuối cùng viện ra một cái cớ, "Bởi vì hôm nay tôi nhìn thấy vết sẹo của Triệu Húc Phong, anh ấy đã bị thương nặng như vậy rồi. Tôi nghĩ liệu anh có gặp phải nguy hiểm gì không?"
Nụ cười trong mắt Thẩm Mộc Bạch đột nhiên biến mất, anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, mái tóc đen xõa trên xương lông mày, ánh sáng hắt xuống từ trần nhà, mái tóc không mấy chỉnh tề đổ bóng lên mắt anh, khiến mắt anh sâu thẳm tĩnh mịch một mảng. Nó sâu đến nổi không thể nhìn rõ cảm xúc.
Anh yên lặng thật lâu không nói chuyện, Nguyễn Du Du cũng không hỏi thêm câu nào, cúi đầu tiếp tục khắc lên ngọc bội trắng bùa bình an.
……
Nguyễn Du Du không biết rằng chủ đề về cô thật nóng sốt trên diễn đàn đã được bàn tán sôi nổi.
Cuộc cạnh tranh hoa khôi của trường lần này chủ yếu là giữa Nguyễn Du Du và Chu Dung Dung, Chu Dung Dung là hoa khôi của trường ở nhiệm kỳ trước, tinh tế và thanh lịch, khuôn mặt hoàn hảo.
Nguyễn Du Du là một nữ sinh năm nhất, ngoan ngoãn, dễ thương với đôi mắt hạnh, đôi môi đỏ và làn da mềm mại.
Ngay khi cán cân dần nghiêng về Nguyễn Du Du và khi cô chuẩn bị được bầu làm tân hoa khôi của trường thì một người ẩn danh đã đăng đàn, "Cái gọi là tiểu sư muội vẻ đẹp tự nhiên dễ thương hóa ra đều là nhân tạo!"
Trên diễn đàn, xuất hiện một bức ảnh của Nguyễn Du Du, rõ ràng là một bức ảnh được chụp lén, Nguyễn Du Du đang ngồi trên chiếc ghế sofa đã được khảm mờ, có phần dè dặt với làn da ngăm đen và dáng vẻ thô kệch.
Chủ nhân bài đăng cho biết, bức ảnh này được chụp cách đây 1 tháng và ám chỉ rằng chỉ có tiêm nhiều chất kích trắng và axit hyaluronic thì làn da mới có thể cải thiện đáng kể trong thời gian ngắn, giống như bến thành một con người khác vậy.
Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng.
Ai đó đã lên tiếng, khuôn mặt có tiêm thuốc chắc chắn sẽ không thể giữ mãi được, nếu chọn là hoa khôi của trường, tương lai cô nhất định sẽ trở thành trò cười của đại học Yến Thành.
Có người lại cho rằng đây có thể là bức ảnh chụp từ rất lâu, có người cho rằng sau khi chăm sóc bản thân cẩn thận, làn da sẽ trở nên tốt hơn. Hơn nữa, Nguyễn Du Du đang ở độ tuổi xuân thì, làn da của cô cũng đang ở độ tuổi đẹp nhất.
Ngay lập tức, một người nào đó nhảy ra và nói một tháng trước đã nhìn thấy Nguyễn Du Du và cô giống hệt như trong bức ảnh.
Một người khác nói rằng dường như đã nhìn thấy Nguyễn Du Du ở cửa một thẩm mỹ viện nhỏ. Lúc đó, cô đang đeo một chiếc khẩu trang, nhìn thân hình đoán chắc là cô.
Trong bài đăng xảy ra cuộc cãi vã rối như tơ vò.
Chu Dung Dung khẩn trương xem bình luận của mọi người và liên tục làm mới bài viết, chỉ cần có câu trả lời thiên về Nguyễn Du Du, cô ta lập tức đổi thành nick phụ để bôi nhọ Nguyễn Du Du.
Nhìn thấy càng ngày càng ít người ủng hộ Nguyễn Du Du, Chu Dung Dung thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta có rất nhiều nick phụ. Năm ngoái, những chiếc nick phụ này đã đóng vai trò rất quan trọng trong cuộc bầu cử hoa khôi của trường, khiến cô ta đắc cử. Năm nay, vì giúp cô ta bảo vệ ngôi vị hoa khôi của trường thì những chiếc nick phụ này cũng như thế mà phát huy tác dụng thần kỳ.
Chu Dung Dung làm mới diễn đàn một cách hài lòng, điện thoại đột nhiên vang lên, thấy người gọi là Trần Mai nên lập tức nhấc máy: "Trần Mai?"
"Chu Dung Dung, bài đăng đó là do cô đăng đúng không?! Mặc dù ghế sofa đã bị khảm mờ đi nhưng tôi nhận ra trong nháy mắt vì đã ngồi trên chiếc ghế đấy trong phòng khách nhà cô quá nhiều lần rồi. Hahaha, chiêu này của cô hay đấy, thật hả hê! Chỉ là một con ranh quê mùa mà nghĩ đến chuyện đoạt lấy ngôi vị hoa khôi của cô, đúng là hoang đường!"
Bức ảnh đó đúng là được chụp trong phòng khách nhà họ Chu, Chu Dung Dung không ngờ dù đã khảm mờ đi vẫn bị phát hiện ra nên có chút hoảng hốt.
"Ái chà, Chu Dung Dung, cô không biết Nguyễn Du Du đó đáng ghét đến mức nào, đã thế tôi còn học cùng lớp với cô ta. Đúng thực xui xẻo…..."
Giọng nói càu nhàu của Trần Mai từ trong điện thoại phát ra khiến Chu Dung Dung nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, "Tôi cũng không muốn vạch trần cô ta nhưng cô cũng biết nếu lỡ sau này khuôn mặt của cô ta biến dạng thì thật sự sẽ trở thành trò cười ở Đại học Yến Thành của chúng ta."
"Ai dám nói không đúng nào! Cô làm rất đúng!"
Chu Dung Dung nhẹ nhàng nói, "Tôi không còn cách nào khác. Trần Mai, đừng nói với ai về chuyện này."
"Đừng lo lắng, tôi biết rồi."
……
Nguyễn Du Du ban ngày tập trung vào huấn luyện quân sự, buổi tối khi học bổ túc xong sẽ tranh thủ khắc ngọc bội. Chỉ trong vài ngày bùa bình an đã được khắc xong.
“Anh Thẩm, đây rồi.” Với miếng ngọc bội này, ít nhất anh sẽ không bị mất mạng, Nguyễn Du Du rất an tâm. Tính rằng sau này nếu có một miếng ngọc bội tốt hơn thì sẽ khắc lại một cái khác. Cái này uy lực này vẫn chưa đủ, có thể cứu mạng anh nhưng có thể vẫn sẽ bị trọng thương. Nếu có một miếng ngọc bội tốt hơn thì có thể giữ cho anh an toàn và yên vui.
Tấm ngọc bội màu trắng sáng bóng và trơn nhẵn, cầm ngọc trong lòng bàn tay mỏng manh và đưa nó cho anh.
Ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Mộc Bạch cầm tấm ngọc lên, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay Nguyễn Du Du, làn da trên lòng bàn tay đó còn mịn màng trơn nhẵn hơn cả ngọc bội.
Trên ngọc bội được chạm khắc bởi những đường nét phức tạp, Thẩm Mộc Bạch không biết là gì nhưng từ những đường nét chạm khắc trơn tru mượt mà, anh biết cô bé đã tốn rất nhiều công sức.
Ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa ngọc bội, không biết có thực sự phát huy tác dụng bảo vệ an toàn hay không thì đều là tâm ý của cô bé và đã tốn rất nhiều thời gian dày công chuẩn bị. Đây là món quà đầu tiên cô tặng cho anh.
"Du Du hãy nói cách đeo miếng ngọc bội này?”
“Đeo như thế nào cũng được.” Nguyễn Du Du cuối cùng cũng hoàn thành chiếc bùa bình an đưa cho anh, đôi mắt hạnh phúc cong thành nếp gấp, “Đeo trên cổ là tốt nhất, nhưng có người không quen, anh cũng có thể bỏ vào túi quần hoặc để trong ví, chỉ cần luôn mang theo bên người là được.”
“Nếu nó được đeo trên cổ, có phải bắt buộc bện bằng sợi dây đỏ đúng không?” Thẩm Mộc Bạch không thích sợi dây màu đỏ nhưng là món quà của cô bé nên anh muốn luôn đeo nó bên người.
“Không nhất thiết phải có màu đỏ, dây màu gì cũng được.” Nguyễn Du Du chưa bao giờ tự bện dây nhưng cô biết cách phối những tấm ngọc bội này. “Nếu dùng dây thừng thì phải bện, có thể dùng dây da.”
“Dây da?” Thẩm Mộc Bạch vẫn có thể chấp nhận cái này.
Nguyễn Du Du kiên nhẫn giải thích cho anh, “Dây da nói chung là màu nâu hoặc đen, hình tròn hoặc dẹt nên không cần bện, chỉ cần cắt một đoạn dài, dùng dây nối cố định hai đầu lại, rồi xỏ chiếc khoen qua miếng ngọc bội, kẹp và cài vào dây da là xong."
Cô suy nghĩ một hồi rồi mở điện thoại tìm vài tấm ảnh chụp dây da đưa cho anh xem.
“Tôi muốn cái này.” Thẩm Mộc Bạch chỉ vào một trong những sợi dây da màu đen, một sợi dây da đơn giản với một đầu nối màu bạc và một chiếc kẹp bạc.
"Ừm…..." Nguyễn Du Du thực sự không biết cách làm cái này và cũng không có bất kỳ nguyên liệu thô nào nhưng hiếm khi anh sẵn sàng mang theo suốt bên mình, thay vì bỏ vào túi hoặc ví, cô vẫn gật đầu, "Vậy thì tôi sẽ làm cho anh nhưng sẽ mất vài ngày, anh nên cất ngọc bội vào ví trước."
Nguyễn Du Du lưu lại những bức ảnh mà Thẩm Mộc Bạch đã chọn, nghiên cứu kỹ kiểu dáng của các khớp nối và kẹp trên đó, rồi tìm kiếm trên trang web mua sắm.
Không thể phủ nhận sức mạnh của trang web mua sắm, nó có tất cả mọi thứ. Có rất nhiều đồ thủ công tự làm. Nguyễn Du Du chọn một cửa hiệu được đánh giá tốt và có hình chụp thật. Nghĩ đến việc đã cất công mua, tốt hơn là nên mua thêm một vài kiểu dáng. Bùa bình an của ông lão và của bản thân cô vẫn chưa có dây đeo.
Có rất nhiều loại nút cài, chẳng hạn như nút ghim dài, nút cài tường vân…... Những mẫu Nguyễn Du Du nhìn ưng mắt đều chọn hai cái, sau đó lại lựa tiếp những sợi dây dùng để bện mỗi màu đều lấy một ít rồi từ từ nghiên cứu các sợi dây da.
Dây da có dạng tròn hoặc dạng dẹt, Nguyễn Du Du ban đầu chỉ nghĩ rằng nó chỉ có hai màu đen và nâu, nhưng cô không ngờ rằng dây da lại có rất nhiều màu.
Sau khi chọn những thứ cần mua, Nguyễn Du Du dạo quanh cửa hàng và mua một số hạt ngọc châu tuyệt đẹp, khi bện dây có thể sẽ sử dụng đến.
Cô ấy viết địa chỉ nhận hàng ở trường, dù sao thì phần lớn thời gian của cô đều ở trường học, chỉ có hai ngày nghỉ cuối tuần, một ngày cô ở nhà, ngày kia cô đến chỗ ông nội.
Nhưng mà huấn luyện quân sự của đại học Yến Thành là huấn luyện liên tục hai tuần, ở giữa không có ngày nghỉ ngơi nên Nguyễn Du Du cuối tuần này không thể đi gặp ông lão, chỉ có thể gọi điện thoại hỏi thăm.
"Ở trường, Du Du có gặp Mộc Dương không? Nó là em trai. Nếu Du Du có việc gì thì cứ bảo nó làm đi." Giọng ông già có chút hụt hơi.
"Đã gặp rồi, ngày đầu tiên nhập học đã gặp rồi."
"Thằng nhóc Mộc Dương này đôi khi nghịch ngợm. Nếu nó làm Du Du tức giận, Du Du cứ nói với ông, ông nội sẽ thay cháu dạy nó một bài học."
Lời của ông lão giống hệt như lời của Thẩm Mộc Bạch, Nguyễn Du Du không khỏi liếc nhìn Thẩm Mộc Bạch, điện thoại của cô bật loa ngoài được đặt trên bàn cà phê. Thẩm Mộc Bạch hiển nhiên biết cô đang nghĩ gì, ánh mắt đen láy toát lên một chút ý cười, ngón tay thon dài đặt trên đầu cô và xoa nhẹ.
"Ông ơi, đừng lo lắng. Cậu ấy rất ngoan, còn mua nước cho cháu nữa. Sức khỏe của ông nội thế nào rồi?"
“Từ khi đeo bùa dưỡng thân của Du Du, ông cảm thấy rất thoải mái. Bây giờ, ông có thể tự mình đi dạo trong khu vườn nhỏ.” Giọng ông lão nghe rất vui vẻ, “Du Du, cháu thực sự là ngôi sao may mắn của ông.”
Thẩm Mộc Bạch từ bên cạnh ho nhẹ một tiếng.
Trong chốc lát, không khí đột nhiên trở nên yên lặng.
Ông nội và cháu trai đương nhiên cũng có tâm ý tương thông, qua điện thoại, ông lão dường như hiểu ý Thẩm Mộc Bạch, bèn thay lời: “Du Du, cháu đúng là ngôi sao may mắn của Mộc Bạch.” Giọng nói của ông dường như có chút bực bội.
Nguyễn Du Du nín cười, khuôn mặt đỏ bừng, khẽ ngước mắt lên nhìn Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt của anh rất bình tĩnh như không hề có chuyện gì xảy ra.
Nguyễn Du Du tắt loa ngoài của điện thoại, cầm lên nghe và đi vào phòng ngủ nói chuyện với ông nội.
"Ông ơi, tuần tới chúng cháu sẽ tập thế đi nghiêm trang trong quân đội và cũng sẽ học đấm bốc nữa. Khi nào cháu học xong sẽ biểu diễn cho ông nội xem."
Tư thế đi nghiêm trang mệt hơn nhiều so với tư thế đi đều bước, phải đá thẳng chân, khi chân tiếp đất phải phát ra tiếng, sau một tiếng đồng hồ đi như thế thì đùi đau nhức chịu không thấu. Ngược lại, đấm bốc trong quân sự dễ dàng hơn nhiều, người hướng dẫn chỉ yêu cầu các động tác thực hiện đúng vị trí chứ không quan tâm đến sức mạnh của những cú đấm hay tốc độ xoay người.
Cả ngày như vậy, Nguyễn Du Du ngay cả đi lại cũng có phần đơ cứng, lúc nhìn thấy cô Ngụy Vĩnh tưởng cô bị thương, liền giật mình, anh ấy nhanh chóng giúp cô mở cửa sau, ngồi vào ghế lái và khóa tất cả cửa xe rồi quay lại hỏi cô: "Chuyện gì đã xảy ra với Du Du?"
“Không sao đâu.” Nguyễn Du Du không còn chút sức lực nói, “Đá chân ở tư thế nghiêm trang nên đau nhức.”
Ngụy Vĩnh là quân nhân xuất ngũ, những việc như thế anh cũng đã quen thuộc. Sau vài câu gợi ý của anh, Nguyễn Du Du suy nghĩ một chút và quyết định ngày mai sẽ thử làm theo lời anh nói.
Khi Thẩm Mộc Bạch trở về, biết rằng cô bé đã mệt lả người khi nhìn thấy vẻ mặt uể oải của cô. Sau khi ăn xong, Nguyễn Du Du thu dọn bàn ăn, thay một chiếc quần đùi bí ngô và nằm trên ghế sofa. Thẩm Mộc Bạch chuyển kênh TiVi qua chương trình yêu thích của cô và tự động tự giác ngồi cạnh massage cho cô.
"Đá chân ở tư thế nghiêm trang rất mỏi, phải duỗi thẳng chân và khi chân tiếp đất phải dặm thật mạnh. Đá đến cái đùi của tôi thật đau mỏi." Nguyễn Du Du oán trách một cách nhẹ nhàng.
Thẩm Mộc Bạch cứ xoa xoa cái chân đau của cô, "Nếu Du Du không chịu được, tôi có thể giúp cô tìm cách?"
“Ai nói tôi không chịu nổi, tôi sẽ kiên trì đến cùng!” Nguyễn Du Du nâng cằm lên, đôi mắt hạnh xinh đẹp đen tròn như một con mèo sữa nhỏ kiêu hãnh.
Thẩm Mộc Bạch cười khúc khích, "Ừm, tôi tin vào Du Du."
Với lời khuyên của Ngụy Vĩnh, Nguyễn Du Du đã bớt mệt mỏi hơn trong hai ngày tiếp theo và ngày càng trở nên thành thạo hơn trong đấm bốc nhưng không hiểu sao Thẩm Mộc Dương lại luôn quanh quẩn trong sân tập, khi hỏi đến lại bảo chỉ ghé qua xem náo nhiệt.
Nguyễn Du Du không biết rằng bản thân đã trở thành chủ đề người đẹp nhân tạo khiến mọi người bàn tán trên diễn đàn sôi nổi không ngớt cũng không biết Thẩm Mộc Dương đã xóa bao nhiêu bài đăng nhưng ai đó vẫn quyết tâm gán mác "nhân tạo" cho cô, không chỉ nói cô đã tiêm chất kích trắng và axit hyaluronic, một số người còn thề rằng họ đã nhìn thấy cô đi nâng mũi và tiêm chất làm đầy môi.
Thẩm Mộc Dương đang bận xóa bài và lo lắng Nguyễn Du Du sẽ bị ảnh hưởng, cô bé rất mỏng manh, có thể sẽ khóc. Vì vậy, cậu ấy không bận việc thì sẽ đến xem chừng cô. Nếu tâm trạng cô không tốt thì an ủi cô, chẳng may những sự việc này thật sự khiến cô rơi lệ dưới sự trông nom của cậu ấy, phỏng chừng ông nội và anh hai sẽ tẩn cho một trận.
Nguyễn Du Du phớt lờ Thẩm Mộc Dương, cô đang tập trung vào việc đấm bốc.
Với sự hướng dẫn tận tình của Ngụy Vĩnh, môn đấm bốc của Nguyễn Du Du đã khá ổn. Dù không thể nói quyền cước mang theo lực gió mạnh mẽ nhưng ít nhất tư thế của cô rất chuẩn và đúng vị trí, khiến giáo quan cũng phải dành nhiều lời khen cho cô.
Tư thế đấm bốc của các cô gái vẫn tùy ý hơn, đánh một lúc là đội hình rối tung. Trần Mai khua chân múa tay, ánh mắt chuyển sang Thẩm Mộc Dương đang vô tình đứng ngoài lan can.
Cô ta biết Thẩm Mộc Dương là em trai của Thẩm Mộc Bạch.
Theo cô ta, Chu Dung Dung có chút ngốc, tại sao cô ta lại đẩy Thẩm Mộc Bạch cho Nguyễn Du Du như thế. Vậy thì sẽ kết thúc hôn ước giữa nhà họ Chu và nhà họ Thẩm. Nếu đổi lại là cô ta, nhất định sẽ từ bỏ Thẩm Mộc Bạch mà tìm cách để kết hôn với Thẩm Mộc Dương, có như vậy thì hôn ước giữa hai gia đình vẫn sẽ được thực hiện, bản thân thì có được hạnh phúc viên mãn.
Rốt cuộc, nếu Thẩm Mộc Bạch mất đi quyền làm người thừa kế, thì gia tộc họ Thẩm sau này chắc chắn sẽ thuộc về Thẩm Mộc Dương. Hơn nữa, Thẩm Mộc Dương cao lớn đẹp trai còn là hotboy của trường Đại học Yến Thành, là nam thần trong lòng của biết bao nhiêu cô gái. Ngay chính bản thân cô ta cũng đã nghĩ thầm trong lòng không biết bao nhiêu lần.
Đương nhiên, nếu Chu Dung Dung thực sự đính hôn với Thẩm Mộc Dương thì sẽ không liên quan gì đến cô ta nữa, vì vậy Trần Mai mừng thầm.
Đáng tiếc, ánh mắt của Thẩm Mộc Dương luôn nhìn về phía Nguyễn Du Du và cậu ấy không thèm nhìn cô ta dù chỉ một cái.
Trần Mai càng nhìn thì càng trở nên tức giận.
Trong bữa tiệc sinh nhật, Nguyễn Du Du bị Thẩm Mộc Bạch dẫn đi, sau đó Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch sống cùng nhau nhưng chỉ có người nhà họ Thẩm biết rằng hai người đã đi nhận giấy đăng ký kết hôn, còn lại người ngoài đều cho rằng họ chỉ đang sống cùng nhau thôi.
Trần Mai trừng mắt nhìn Nguyễn Du Du với ánh nhìn đầy căm phẫn, cô dựa vào khuôn mặt trắng nõn non nớt ấy ngủ với Thẩm Mộc Bạch và dụ dỗ Thẩm Mộc Dương.
Nhưng tên ngốc Thẩm Mộc Dương này, rõ ràng biết Nguyễn Du Du đã sống cùng với anh trai mình rồi mà vẫn quan tâm đến cô.
Càng nghĩ đến càng tức giận, càng nghĩ càng không cam lòng.
Động tác tiếp theo là xoay người lại và đá, thấy Nguyễn Du Du đang ở trước mặt mình đang chuẩn bị xoay người lại, Trần Mai đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Cô ta giả vờ quên động tác, thay vì xoay người lại đá, cô ta lại trực tiếp ra đòn đấm, không những thế, cô ta còn tỏ vẻ bước chân không vững lảo đảo, phóng người tới trước mặt Nguyễn Du Du hai bước rồi đấm đòn thẳng vào mũi của Nguyễn Du Du.
Trước mặt Nguyễn Du Du đột nhiên nhòe đi, cô không còn không rõ chuyện gì đang xảy ra, trong nhận thức của cô như bị lệch pha, cú đấm vào má vừa đau vừa rát như lửa đốt.
Trong khoảnh khắc ấy, cô nhìn thấy nụ cười giương giương tự đắc của Trần Mai.
Động tác xoay người của Nguyễn Du Du không hề ngừng lại, hai chân cô duỗi thẳng chân đá ra và đạp xuống eo của Trần Mai.
Trần Mai hét lên, "Bùm…..." và ngã xuống như một con chó cạp đất. Những hạt cát mịn trên sân tập cọ vào mặt cô ta, cả cánh mũi bị đụng cứ như muốn gãy ra, nước mắt chảy dài.
Các sinh viên xung quanh choáng váng và giáo quan vội vã chạy đến để kiểm tra.
Thẩm Mộc Dương nhảy qua lan can, đi nhanh vài bước tới trước mặt Nguyễn Du Du, rút tay đang che mặt ra, thấy khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng đỏ bầm, làn da non nớt sưng tấy, tức đến nỗi muốn xé nát Trần Mai đang nằm bẹp trên nền đất kia, nổi máu xung thiên tức giận vô cùng, căm phẫn mà hét lên: "Cô thật là bệnh hoạn!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...