Xuyên thành người vợ vượng phu của nam phụ

CHƯƠNG 17
 
Những người đến tất cả đều là người nhà họ Thẩm, nghe nói ông lão xuất viện nên đặc biệt đến thăm ông.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mộc Bạch lần lượt giới thiệu Nguyễn Du Du , "Đây là chú thím họ.”
 
Nguyễn Du Du ngoan ngoãn gọi một tiếng, "Chào chú họ, chào thím họ."
 
Thím họ mỉm cười lấy ra hai cái phong bì lớn màu đỏ nhét vào người Nguyễn Du Du , "Là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, đây là quà của chú thím họ, Du Du đừng chê nhé."
 
Nguyễn Du Du  không ngờ chuyện này lại xảy ra, cô quay lại nhìn Thẩm Mộc Bạch, Thẩm Mộc Bạch gật đầu, cô nhận lấy, "Cảm ơn chú họ, thím họ."
 
Sau khi chào hỏi một vòng những người xung quanh, Nguyễn Du Du nhận được hơn một chục phong bao lì xì lớn. Cô chỉ nhớ rằng lần đầu tiên gặp mặt ông lão, cô cũng được nhận quà gặp mặt, có lẽ đây là tục lệ.
 
Nói về điều này, Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương không hề có động thái cho phong bao lì xì.
 
Nguyễn Du Du  không quan tâm đến những phong bao lì xì, cũng như không quan tâm đến thái độ của họ đối với mình.
 
 Thẩm Vinh Hưng không biết mặt mũi phải để ở đâu, thậm chí còn không nghĩ tới quà gặp mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đương nhiên ông ta không nghĩ là lỗi của mình, ông ta là đại nam nhân, là chủ tịch của Thẩm Thị, còn phải lo lắng nhiều chuyện quan trọng như vậy, làm sao có thể nhớ tới những chuyện vặt vãnh này.
 
Đáng trách chính là Thẩm Mộc Bạch và Đường Tùng Phương, không nhắc nhở trước khiến ông ta xấu hổ trước mặt nhiều người thân như vậy.
 
Thẩm Vinh Hưng liếc nhìn Thẩm Mộc Bạch với vẻ mặt không hề thiện cảm nhưng Thẩm Mộc Bạch phớt lờ ông ta như không thấy.
 
Ông ta lại trừng mắt nhìn Đường Tùng Phương. Trước mặt nhiều người thân như vậy, Đường Tùng Phương cũng có chút ngượng ngùng, không chuẩn bị trước phong bao lì xì, trên người cũng không có bao nhiêu tiền mặt. Trong tay bà ta có một đôi vòng ngọc nhưng vòng tay bằng ngọc rất có giá trị, bà ta đặc biệt đeo để đi khoe trước mặt người thân, sao có thể đưa cho Nguyễn Du Du?

 
Ông lão ung dung ngồi trên ghế sofa và không bận tâm đến những việc cỏn con xung quanh.
 
Họ hàng đều giống như đang xem một buổi diễn kịch hay, mặc dù đang tản ra khắp phòng khách, một số giả vờ say mê ngắm nhìn những bức tranh trên tường, một số thì thào với những người xung quanh nhưng ánh mắt họ cứ như vậy không ngừng nhìn đến.
 
Sau vài giây lúng túng bế tắc, Thẩm Mộc Bạch đã đưa Nguyễn Du Du đi.
 
Nguyễn Du Du rất vui khi không nhận lấy bao lì xì của Đường Tùng Phương, cô ngồi ngay ngắn bên cạnh Thẩm Mộc Bạch, từ từ nhấm nháp ly trà Mao Tiêm.
 
“Nhìn tình huống này, xem ra không có ý định nhận con dâu.” Ai đó đang thì thầm với những người xung quanh, giọng nói rất trầm nhưng thính giác của Nguyễn Du Du rất nhạy bén như chính thiên phú vẽ bùa của cô. Dù cuộc trò chuyện trong phòng khách nhỏ đến mức nào cô cũng có thể nghe rõ.
 
"Có thể chê cô là gái quê. Tuy có vẻ ngoài ưa nhìn nhưng xét cho cùng, chẳng phải là đứa bé được nuôi dưỡng trong gia đình nề nếp, được dạy dỗ từ nhỏ nên sẽ dễ mắc lỗi về phép tắc, lời nói hay hành động khi đến một bữa tiệc hay gì đó, e rằng cũng sẽ trở thành trò cười."
 
"Thật ra thì cũng được, Mộc Bạch xem như cũng đã phế rồi, anh chỉ sở hữu 5% cổ phần, những sự vụ trên công ty cũng không liên quan gì đến anh. Đời này, anh chỉ có thể dựa vào số cổ tức ít ỏi đó mà sống một cuộc sống eo hẹp thôi. Kết hôn với một cô gái quê mùa có thể sẽ chân thực hơn, ít nhất là không chê bai anh."
 
"Tiếc công thay, khi còn nhỏ đối với anh khá tốt. Nếu biết anh không có nhiều cổ phần như thế thì đã không cần phải bận tâm vậy. Sau này, Thẩm Thị nhất định sẽ thuộc về Mộc Dương, dù sao thì Mộc Dương đã gia nhập công ty rồi. Trên danh nghĩa là thực tập sinh nhưng nhiều quyết định đều do Mộc Dương đưa ra. Này, sao hôm nay Mộc Dương không đến?"

"Nghe nói ra nước ngoài  thực tập khảo sát, mấy ngày nữa mới về."
 
Nguyễn Du Du quay đầu lại và liếc nhìn Thẩm Mộc Bạch, hóa ra đó là lý do tại sao nói rằng anh phế rồi.
 
Con trai lớn của một gia đình giàu có bị mất quyền thừa kế, không có gia sản cũng như không được tham gia vào việc ra quyết định của công ty và hoàn toàn trở thành nhân vật ngoài rìa, chỉ lấy được một chút cổ tức ít ỏi để trang trải qua ngày.
 
Là con gái duy nhất của nhà họ Chu, Chu Dung Dung sẽ được thừa kế mọi thứ của nhà họ Chu, tài sản trong tay còn gấp nhiều lần Thẩm Mộc Bạch, làm sao có thể bằng lòng gả cho anh được.
 
Nếu cổ phần của gia tộc họ Thẩm vẫn nằm trong tay của ông lão, Thẩm Mộc Bạch vẫn còn cơ hội nhưng Thẩm Vinh Hưng đã nắm trong tay cổ phần của ông lão rồi nên hiển nhiên ông ta không cần phải đối phó với Thẩm Mộc Bạch nữa. Chưa kể đến mẹ ruột của Thẩm Mộc Dương là Đường Tùng Phương.
 
Nguyễn Du Du nhìn xuống những sợi Mao Tiêm  trôi lềnh bềnh trong tách trà, hơi nóng bốc lên làm ướt hàng mi mảnh mai của cô.

 
Hoàn cảnh của anh khó khăn đến mức như vậy, thế mà vẫn mua đồng hồ, đồ trang sức, quần áo, mỹ phẩm cho cô, đã thế hàng tháng đều cho cô 100.000 tệ tiền tiêu vặt.
 
Nguyễn Du Du đột nhiên cảm thấy hơi buồn cho anh.
 
Không ai thích một người tốt như vậy, nguyên chủ không yêu anh, Chu Dung Dung không chịu gả cho anh dù hai người đã có hôn ước từ trước đó, bố anh luôn hạch sách, mẹ kế của anh thì càng không cần bàn đến.
 
Chỉ có ông lão đối xử tốt với anh nhưng theo cốt truyện ban đầu trong sách thì lần này ông không xuất viện.
 
Anh ở một mình và vì một tai nạn mà qua đời khi còn xuân xanh.
 
Ý tưởng ban đầu của Nguyễn Du Du là tránh xa nhân vật nữ chính trong sách, không chọc tức nam chính trong sách, đối với Thẩm Mộc Bạch, chỉ cần ngoan ngoãn và chờ ngày góa bụa của mình.
 
Nhưng sau những ngày chung sống cùng nhau, cô đã thay đổi quyết định và một trong bốn miếng ngọc bội mà cô chọn để làm bùa bình an cho Thẩm Mộc Bạch.
 
Chỉ không biết bùa bình an có thể giúp anh tránh được tai họa hay không? Khi có cơ hội, cô vẫn phải tìm một miếng ngọc tốt hơn và khắc lại một chiếc bùa bình an khác cho anh.
 
Nguyễn Du Du lặng lẽ nắm chặt những phong bao lì xì trên tay, cô không biết bao nhiêu nhưng chắc là hàng chục nghìn tệ cho một đống lớn như vậy, thêm 100.000 trong thẻ thì tổng cộng là hơn 100.000 tệ.
 
Cô cũng đã tính qua, nếu không mua những món đồ xa xỉ, một trăm nghìn tệ cũng đủ cho cô học xong đại học. Sau khi ra trường, cô sẽ có thể tự lực cánh sinh để lo cho cuộc sống bản thân.
 
Thật tiếc, ở thế giới này và cuộc sống của cô hoàn toàn không giống nhau, những người ở đây không tin bùa chú có thể phát huy tác dụng. Nếu có cơ hội lặng lẽ bán một ít bùa, cô sẽ không phải lo lắng về tiền bạc.
 
Nguyễn Du Du không định quảng cáo rằng cô có thể vẽ bùa, cô không muốn trở thành một kẻ dị hợm khác người.
……
 

Thẩm Mộc Bạch cảm thấy cô bé nhìn mình kỳ quặc, có chút thương cảm, có chút nuối tiếc, có chút lo lắng, lại có chút……xót xa?
 
Với đôi mắt hạnh xinh đẹp của Nguyễn Du Du trong veo đen láy, cô nghiêm túc nhìn Thẩm Mộc Bạch “Anh Thẩm, sau này anh không cần đưa tiền tiêu vặt cho tôi.”
 
Thẩm Mộc Bạch cảm thấy có chút kỳ quái hỏi "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" 
 
Nguyễn Du Du đưa cho anh xem chiếc phong bao lì xì đỏ, "Bây giờ tôi có rất nhiều tiền, trong thẻ tôi có tận 100.000 tệ. Cộng lại hết những số này, đã đủ để tôi học xong đại học."
 
Thẩm Mộc Bạch nhớ tới cách cô đi mua sắm trong trung tâm thương mại như thể gọi đồ ăn, lại càng cảm thấy kỳ lạ, "Một trăm nghìn là đủ để cô dùng bốn năm?"
 
Nguyễn Du Du gật đầu, "Tiết kiệm một chút chắc chắn sẽ đủ, tôi có thể kiếm thêm chút tiền hay gì đó. Anh cũng không dễ dàng gì nên đừng cho thêm tiền tôi nữa." Cô đã hạ quyết tâm vì đã biết tình hình Thẩm Mộc Bạch vất vả đi làm ở nhà hàng Dược Hoa. Ban đầu cô nghĩ rằng nhà hàng Dược Hoa này là của anh ấy nhưng bây giờ có vẻ anh thực sự chỉ là một người quản lý.
 
Thẩm Mộc Bạch nhướng mày, "Cô không cần tiết kiệm, cũng không cần kiếm thêm tiền, tôi vẫn có đủ khả năng nuôi cô."
 
"Lỡ không may trong tương lai anh xảy ra......" Nguyễn Du Du ước tính rằng bùa bình an của mình có thể cứu sống anh nhưng nếu như chỉ có thể cứu mạng, anh vẫn bị thương thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu anh bị thương quá nặng và bùa chữa bệnh của cô không thể chữa lành cho anh? "Hãy luôn chuẩn bị cho những điều bất ngờ. Đừng tiêu hết tiền cho tôi, hãy tiết kiệm một ít để phòng những trường hợp khẩn cấp. Tất nhiên, dù anh có gặp nạn, tôi cũng sẽ giúp đỡ anh."
 
Nguyễn Du Du vỗ nhẹ lên cánh tay anh, "Anh Thẩm, anh đừng sợ, có tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu."
 
Thẩm Mộc Bạch hai mắt híp lại, đôi mắt đen thuần khiết sâu thẳm, mang theo chút dò hỏi.
 
Nguyễn Du Du nói, "Vậy thì, tôi sẽ tiêu số tiền này trước và khi nào hết, tôi sẽ hỏi anh, được không?"
 
"Tùy cô."
……
 
Một đám bà con rời đi sau bữa trưa, Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du đợi khi ông lão chợp mắt nghỉ trưa cũng lái xe trở về thành phố.
 
Thẩm Mộc Bạch đưa Nguyễn Du Du về nhà, rồi trực tiếp đến thẳng công ty.
 
Nguyễn Du Du ngồi học hơn một tiếng đồng hồ, đứng dậy đi lại một lúc, lấy trong balo ra bốn miếng ngọc bội và một con dao khắc. Cô sẽ khắc một chiếc bùa dưỡng thân cho ông nội trước và chiếc bùa bình an sẽ được xếp sau bùa dưỡng thân. Theo cốt truyện trong sách, dù sao ông nội cũng không ra ngoài, tai nạn của Thẩm Mộc Bạch xảy ra sau khi nguyên chủ gặp nam chính, hiện tại nam chính vẫn chưa xuất hiện trước mặt cô nên Thẩm Mộc Bạch hẳn không gặp nguy hiểm.
 
Khắc chiếc bùa lên miếng ngọc bội là một công việc thủ công tinh xảo, Nguyễn Du Du trước đây không có sức khỏe tốt nên hiếm khi làm những việc phức tạp như khắc một chiếc bùa vì không thành thục.
 

Cô rất cẩn thận, buổi chiều chỉ khắc một chút, cứ theo tiến độ này, e rằng phải mất mấy ngày mới khắc xong.
 
Trời chập tối lúc nào không hay, Nguyễn Du Du cất chiếc ngọc bội và con dao khắc, muốn gọi cho nhà hàng Dược Hoa giao đồ ăn nhưng rồi cô nghĩ, Thẩm Mộc Bạch chỉ là quản lý, cô luôn gọi đồ ăn ở Dược Hoa như thế e rằng cũng làm khó anh.
 
Cô cũng không biết nấu ăn, nghĩ xong liền xuống nhà mua vài gói mì ăn liền.
 
Thẩm Mộc Bạch vừa vào cửa liền cảm thấy trong phòng có mùi không đúng, "Du Du, bữa tối cô ăn món gì?"
 
"...... Gà tiềm nấm."
 
Thẩm Mộc Bạch: "......"
 
Anh không biết cô bé đã xảy ra chuyện gì, sau khi gặp gia đình họ hàng thì bắt đầu có gì đó không ổn. Cô bé tham ăn như vậy chỉ ăn mì gói cho no bụng thôi, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn có gì đó sai sai.
 
"Du Du, sao không để Dược Hoa giao đồ ăn?"
 
Quả nhiên, ánh mắt của cô bé đột nhiên trở nên phức tạp khó tả, vừa cảm thông vừa có chút thương hại, nhẹ giọng nói: "Tôi vốn tưởng rằng nhà hàng Dược Hoa là tài sản của anh, cho nên mới gọi đồ ăn một cách vô tội vạ như thế. Tôi xin lỗi, vì đã khiến anh khó xử rồi? "
 
Thẩm Mộc Bạch giờ đã hiểu.
 
Người bên ngoài coi anh là đồ vô dụng bị nhà họ Thẩm ruồng bỏ, bà con trong họ Thẩm cũng nghĩ như vậy. Chắc khi nghe bà con nhận xét về anh, cô bé cảm thấy thật tội nghiệp và đáng thương nên mới nghĩ đến tiết kiệm tiền cho anh, thậm chí không lấy tiền tiêu vặt từ anh.
 
“Du Du, Dược Hoa thực sự là tài sản của tôi, nó hoàn toàn thuộc về tôi, cô có thể gọi bao nhiêu món tùy ý.” Ngón tay mảnh khảnh xoa trán, Thẩm Mộc Bạch cảm thấy có chút bất lực.
 
“Thật sao?” Đôi mắt hạnh tròn xoe của Nguyễn Du Du chớp chớp, có lẽ là một nhà hàng tư nhân không có giá trị lắm và anh có thể mua nó bằng tiền tiết kiệm của mình.
 
"Thật. Nhà hàng đấy chỉ là một phần nhỏ trong sản nghiệp của tôi và chúng không là gì trong tập đoàn Dược Hoa. Tôi thích các món ăn từ nhà hàng đó nên đã thâu tóm vào tập đoàn." Thẩm Mộc Bạch nhìn chằm chằm Nguyễn Du Du với đôi mắt đen láy. Anh chỉ khiêm tốn và giữ kẽ nên chưa bao giờ nhận lời phỏng vấn của truyền thông chứ không cố tình giấu giếm, không ngờ cô bé lại nghĩ đến việc tiết kiệm tiền cho anh và ăn mì gói như thế. "Du Du, tôi giàu hơn cô nghĩ nên không cần phải tiết kiệm tiền, cứ mua bất cứ thứ gì cô muốn."
 
Tập đoàn? Nghe có vẻ như rất lợi hại.
 
Nguyễn Du Du cau mày nghi ngờ, không biết anh đang khoác lác hay thực sự là như thế.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận