Xuyên Thành Người Vợ Thời Kỳ Dân Quốc


Đại thái thái nhà họ Tống mới chỉ ngoài bốn mươi nhưng tóc đã điểm khá nhiều sợi bạc, nếp nhăn ở khóe mắt, khóe môi hằn rất sâu, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.Tần Du tiến lên phía trước hành lễ: “Mẹ.”Nhị di thái và Tam di thái thay phiên nhau chào: “ Chị cả.”Mợ hai cũng hành lễ: “Mẹ cả.”Mọi người cùng nhau tiến vào nhà chính, Đại thái thái ngồi ở chủ vị, Tần Du đi qua đứng sát bên cạnh Đại thái thái, đây chính là quy tắc trong nhà.Đại thái thái nhìn về phía mợ hai nói: “Nhà lão nhị, thân thể cô đang mang bầu nặng nhọc, hãy ngồi xuống đi.”Mợ hai không dám ngồi, Đại thái thái nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tần Du: “Nhã Vận, con cũng ngồi xuống đi, đều là người một nhà cả.”Tần Du ngồi xuống trước, lúc này mợ hai mới ôm bụng ngồi xuống cạnh Tần Du.Đại thái thái nói với người hầu bên cạnh: “Ngươi đi xem Tứ di thái sao còn chưa tới.”Vừa nói xong, mọi người liền thấy Tứ di thái đang ưỡn bụng, bước qua bậc cửa đi vào, tới nơi cô ta cất tiếng: “Chị cả, chị hai, chị ba, xin lỗi em đến muộn.” Vị Tứ di thái này trước kia là nha đầu mà lão gia mua cho Tam di thái, là con người thông minh lanh lợi, đặc biệt rất thân thiết với Tam di thái, có điều thân thiết thế nào mà lại dính lên người lão gia.Nhìn thấy cô ta một bụng giả vờ thành thật, Tam di thái trở giọng khinh bỉ: “Em tư à, mặc dù em đang mang thai, chị có chờ em một ngày một đêm cũng không sao, có điều để trưởng tôn của lão gia chờ, cũng không biết con trai út với trưởng tôn, bên nào quý hơn.”Nghe thái độ nói chuyện của Tam di thái, Đại thái thái quét mắt liếc nhìn một cái rồi nói: “Con cháu trong nhà đều quý cả.”Lại một lần nữa bị Đại thái thái nhìn như vậy, Tam di thái song cũng dừng lại.Đại thái thái cầm tờ giấy trên bàn rồi nói: “Lão gia ở Thanh Đảo gửi thư về, nói em năm có thai rồi, qua vài ngày nữa sẽ đưa cô ấy về.”Bởi vì Thanh Đảo bị quân Đức chiếm đóng, ở đó có ngành công nghiệp dệt bông tơ lụa, hai năm trước nhà họ Tống sở hữu hai nhà máy bông ở đó, một năm Tống lão gia có vài tháng đi Thanh Đảo, lão gia đến nơi đó tất nhiên sẽ cần một người biết nóng biết lạnh, chính vì vậy mới có sự xuất hiện của Ngũ di thái.Tần Du rất khâm phục lão gia, đúng là gừng càng già càng cay, năng lực sinh đẻ không giới hạn, cũng khâm phục sự bình tĩnh của Đại thái thái khi có thể chấp nhận từng người một vào nhà.Mợ hai có thai, Tứ di thái sắp lâm bồn, Ngũ di thái cũng có thai rồi, trong phòng của mợ hai vẫn còn một người đang mang bầu.Ở cái thời điểm này, giá trị lớn nhất của người phụ nữ là sinh con, niềm kiêu hãnh lớn nhất của họ cũng chính là tiền đồ của đứa trẻ.

Giống như Đại thái thái vậy, từ trước tới nay bà ấy chưa bao giờ cảm thấy có bất kỳ vấn đề nào trong cuộc sống của mình, kể cả tiền đồ của con trai, cho nên bà ấy luôn lấy đó làm tự hào.Năm đó, Tống lão gia cùng Đại thái thái lấy nhau nhờ vào lời mai mối, đây chính là một cuộc hôn nhân sắp đặt, có điều nghe người ta nói trong lòng Tống lão gia đã có người khác.Sau khi Đại thái thái gả qua đây, lần mang thai đầu đã là con trai, Tống lão gia dựa theo truyền thống, đối với Đại thái thái rất kính trọng.

Kính trọng thì kính trọng nhưng cũng không bao giờ bước chân vào phòng Đại thái thái dù chỉ là một bước, di thái thái thì lần lượt từng phòng từng phòng tiến vào, những đứa trẻ cũng lần lượt nối tiếp nhau ra đời.Niềm vui duy nhất của Đại thái thái chính là đứa con trai thông minh từ nhỏ.

Khi còn bé đã được thầy dạy học khen có năng lực giỏi, chưa đầy hai năm đại Thanh diệt vong, nền giáo dục phương Tây bắt đầu phát triển, sau khi học xong cấp hai ở Thượng Hải con trai bà liền sang Mỹ du học.Các di thái thái sinh rất nhiều con trai, không ai có triển vọng như con trai bà ấy, có con trai để nương tựa, lão gia cũng tôn trọng bà ấy, ở quê nhà Ninh Ba bà ấy cũng làm chủ.Tần Du đang phân tâm bởi suy nghĩ khác thì thì chợt nghe thấy Tam di thái nói: “Chị cả, chị cũng biết đó, chúng ta bên này cũng không còn dư chỗ cho em năm.

Hơn nữa, mọi người đều sống ở chỗ rộng rãi, nếu để em năm tủi thân sống ở một nơi hẻo lánh, đừng nói đến việc em năm không đồng ý, chính lão gia cũng không nỡ.


Ngược lại, nhà của đại thiếu gia cũng đã hoàn thành xong một khoảng thời gian rồi phải không?”Nhà họ Tống không thiếu phòng ở, theo lý mà nói người hầu trong cung của nương nương đều có thể xếp hai nương nương ở chung một chỗ, đến các di nương nhà họ Tống thì lại không thành, mỗi người đều chiếm một mảnh, bây giờ Đại thái thái ở đây chiếm gian nhà chính, Đại thiếu gia còn chiếm một mình một khu.

Huống chi ban đầu lão gia là làm theo sở thích của Đại thiếu gia, mời hẳn nhà thiết kế nước ngoài, bên cạnh bức tường ngăn cách của đại trạch xây lên một căn nhà đơn độc cùng thông với đại trạch, có chung một sân vườn ở phía sau.Một là thời gian xây dựng vật liệu bị chậm trễ, hai là vốn dĩ cũng không nghĩ rằng Đại thiếu gia vừa trở về liền kết hôn, vì vậy thời điểm Đại thiếu gia trở về, ngôi nhà đó vẫn chưa hoàn thành.

Bây giờ ngôi nhà đã được hoàn thành trong hơn một tháng rồi.Ở phương diện này Nhị di thái và Tam di thái đều nhất trí, Nhị di thái nhìn về phía Tần Du: “Mợ cả, căn nhà mới đó là của hai người, cô vẫn chưa xem qua nó phải không? căn nhà đó là dựa theo phong cách phương Tây của người Pháp mà xây dựng đó…”Đời này Tần Du chưa nhìn qua căn nhà đó, có điều kiếp trước cô đã tham quan qua, đó là một căn nhà mang phong cách văn hóa thời kỳ phục hưng của kiến trúc Pháp, nghe nói bên trong lát nền gạch, tranh sơn dầu đều được nhập khẩu từ Châu Âu, mà vài nét điêu khắc trên cửa càng là xuất phát từ bàn tay của nhà điêu khắc bậc thầy trong thời kì này của nước Pháp.Tần Du ngược lại vui vẻ sẵn lòng dọn qua, khỏi phải ở trong đại trạch, tính kế như vậy muốn rời khỏi nhà họ Tống cũng dễ dàng.Đại thái thái cân nhắc một hồi: “ Để một mình Nhã Vận dọn qua đó rất không thỏa đáng.

Dù sao cũng phải đợi Thư Ngạn trở về, thờ cúng ông công ông táo, bày rượu sau đó dọn qua mới thích hợp.

Chuyện này để ta suy nghĩ đã.


Các cô về trước đi!”Từng người một đứng dậy rời khỏi, Tần Du vừa mới quay người định rời đi liền nghe thấy Đại thái thái ở phía sau nói: “Nhã Vận, con ở lại một chút, mẹ có chuyện muốn nói với con.”Tần Du xoay người, Đại thái thái tiến đến nắm lấy tay cô, cùng cô ngồi xuống: “Nhã Vận, hai mẹ con chúng ta nói vài lời riêng tư một chút.”Hai người ngồi xuống, Đại thái thái nhìn cô một cách rất yêu thương: “Nhã Vận, mẹ biết ủy khuất cho con.

thực sự cũng là do Thư Ngạn sai.

Nhưng suy cho cùng, nó đã là một con người tiếp nhận những tư tưởng mới bên ngoài, bây giờ bên ngoài đều đề cao việc tự do yêu đương, thậm chí còn có cả ly hôn.

Nó không muốn trở về cùng con chịu tang, quả thật không hợp lý, nhưng nó cũng có lý do riêng của mình.

Giữa vợ chồng con vẫn nên cần hiểu biết, thông cảm cho nhau nhiều hơn.”Tần Du không biết nguyên chủ có nguyện ý tha thứ hay không, theo qua điểm cá nhân của cô, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, lại muốn không chút khúc mắc mà ở bên nhau sinh con, cô chỉ có thể trừng lớn đôi mắt mà hỏi một câu: “Cái này cũng có thể sao mẹ?”Tuy nói thanh quan liêm khó chia việc nhà, nhưng mỗi người đều có lập trường riêng, với tư cách là Tần Du, người đã xuyên không và kế thừa thân phận nguyên chủ, cô phải đặt mình vào vị trí của nguyên chủ để nhìn nhận vấn đề.Vì vậy từ góc nhìn thứ ba, Tần Du có thể hiểu cách làm của Tống Thư Ngạn.


Nếu đổi thành chính mình, cô đã ba lần bốn lượt nói không muốn bị sắp đặt hôn nhân, cha mẹ thậm chí lừa anh ấy trở về, ép buộc bái đường, chính bản thân anh ấy cũng không đồng ý.

Cho dù cha mẹ nguyên chủ có chết, Tống Thư Ngạn không về chịu tang, việc này cũng không thể trách đối phương, người trong nhà này dựa vào cái gì mà muốn mình cùng họ chơi trò này?Có thể thông cảm cho nhau nhưng không có nghĩa là có thể hòa thuận với nhau, sau tất cả mặc dù bên kia không moi tim móc thận nguyên chủ nhưng trong lúc nguyên chủ cần sự ủng hộ nhất, anh ấy lại không xuất hiện.

Nếu đã như thế, theo một câu danh ngôn nổi tiếng của kiếp trước “Phụ nữ mà không có đàn ông thì cũng giống như một chú cá mà không có xe đạp.”- ý chỉ hai thứ không có liên quan gì đến nhau.Nghĩ đến đây, Tần Du nói với Đại thái thái: “Con hiểu rồi, con không trách anh ta.”“Đứa con ngoan, con hiểu chuyện như thế này, trái lại khiến lòng mẹ rất áy náy.”“Mẹ, mẹ không cần nói như vậy.

Con với mẹ con đã nói không biết bao nhiêu lần.

Nói mẹ và cha đều giữ lời hứa, không bởi vì nhà họ Tần suy tàn mà hủy hôn, đó đã là điều rất khó có được.”Cho dù mấy ngày nay, cũng xem như là đã thấy rõ, trong lòng của Tống lão gia, chắc chắn cho rằng con trai chuyện bé xé ra to, vợ là dùng để thích hay sao? Vợ là dùng để lo chuyện trong nhà.

Bên ngoài gặp được cô gái mình thích, lấy từng người từng người một, mập ốm cao thấp, muốn hình dáng gì chẳng lẽ không có?Nhưng đúng là hai vợ chồng nhà họ Tống đã giữ lời hứa.Đại thái thái nhìn cô rồi nói: “Nhã Vận, mặc kệ nói thế nào, con luôn luôn là vợ của Thư Ngạn, nam nhân là thép, nữ nhân là nước, nó không chịu trở về là không biết con tốt thế nào.


Mẹ đang nghĩ về việc đưa con đi Thượng Hải, con với nó trở thành vợ chồng thực sự, có con cái, thì đó mới chính là chỗ dựa suốt đời.

Bây giờ có thể so với các con, lão nhị đã sinh trước trưởng tôn, chỉ cần có mẹ ở đây, chuyện này cũng không thành vấn đề.

Nhưng nếu như Thư Ngạn cưới nữ nhân ở bên ngoài, lại mang thai trước con, vậy cuộc sống sau này của con sẽ càng khó khăn hơn.

Mặc kệ nói thế nào, con trai cả của Thư Ngạn bắt buộc phải do con sinh ra.”Đại thái thái dùng kinh nghiệm đã trải qua dạy cho cô, là một nữ nhân sau đại trạch, Đại thái thái sống coi như cũng là sáng suốt, có con trai ở đằng sau, lão gia một phòng, phòng bà ấy ngay bên cạnh, cho dù có như vậy thì cũng không hề gợn sóng.Là người của một trăm năm sau, Tần Du có thể hiểu quan điểm của Đại thái thái, nhưng cũng không có cách nào đồng ý với điều này, có điều những lời bà ấy nói có chút lay động nội tâm cô, đó chính là đi Thượng Hải.Đến Thượng Hải gặp mặt Tống Thư Ngạn, nếu đã không muốn ở bên nhau, thì khi chia tay sẽ không cảm thấy khó khăn.

Dù sao bản thân cũng có tiền, nếu Thượng Hải không đủ thuận tiện, cô sẽ mua vé đến Mỹ hoặc Châu Âu.“Mẹ, con nghe theo mẹ.” Tần Du ngoan ngoãn đồng ý.Khuôn mặt Đại thái thái toát lên vẻ vui mừng: “Vậy thì tốt, mẹ sẽ bố trí ổn thỏa, lập tức sai người mang thư gửi cho Thư Ngạn, báo qua vài ngày nữa con sẽ đi Thượng Hải.”“Vâng!” Tần Du trả lời Đại thái thái, chợt cô lại nhớ ra một điều gì đó, nói: “Mẹ, mấy ngày nay con để thợ may trong nhà sửa lại vài chiếc váy, hôm nay đã bị mẹ ba nói rồi.”“Mẹ ba của con là người có tính khí nóng nảy.” Thái thái có thể trấn trụ được Tam di thái, có điều phần lớn bà ấy đều nhẫn nhịn vị thiếp này của lão gia.“Con không phải nói mẹ ba, con là nói đến thợ may, có điều chỉ là ba cái eo váy, tại sao lại nói con làm tốn quá nhiều thời gian? Hoặc là thợ may lười biếng, hoặc là hầu nữ trong nhà may quá nhiều quần áo.”Đại thái thái vỗ cánh tay cô nói: “ Mẹ biết, nhưng đây đều là những chuyện nhỏ nhặt.

Con vẫn còn phải học cách rộng lượng, có một số việc mở một mắt nhắm một mắt mới được.”Tần Du biết đây là chính là cách để có thể sinh tồn của Đại thái thái, chỉ có như vậy cả nhà thái thái mới có thể cùng nhau chung sống, Tần Du lại không muốn như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận