Nguyễn Ninh đã sốt cao gần như cả đêm, ý thức của cô luôn trong trạng thái mơ hồ, nửa mê nửa tỉnh.
Cô có thể cảm nhận được có một người ngồi xuống bên cạnh giường, người nọ đầu ngón tay hơi lạnh khẽ vuốt ve gò má cô cùng tóc.
Khi trời tờ mờ sáng, cơn sốt cuối cùng cũng hạ.
Nguyễn Ninh không còn cảm thấy khó chịu như trước, lúc này mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nguyễn Ninh tỉnh lại đã là hai giờ chiều ngày hôm sau, cả người vô lực, hiện đang trong trạng thái mệt mỏi.
Cô tỉnh lại không bao lâu, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi gõ cửa bước vào phòng, tay bưng một cái khay, trong khay xuất hiện một chén thanh đạm.
“Nguyễn tiểu thư, tôi là bảo mẫu do Tần thiếu thuê tới để chuyên chăm sóc cô.
Cô cứ gọi tôi là dì Trương.
Từ hôm nay trở đi, các bữa ăn hàng ngày của cô đều do tôi phụ trách.”
Dì Trương có một gương mặt hiền từ, mặt tròn, hơi mập, cao to, lông mày bên phải có một nốt ruồi đen.
Nguyễn Ninh từ ngày hôm qua đến giờ cũng chẳng ăn gì nhiều, dạ dày trống rỗng, nhưng cũng không có cảm giác đói lắm.
“Dì Trương, Tần Tứ đâu?” Nguyễn Ninh cất giọng yếu ớt hỏi.
Dì Trương đem khay đặt ở trên bàn, nói: “Tần thiếu sáng sớm đã đi tới công ty, nghe lão Vương nói, có thể buổi tối mới có thể trở về.”
Nguyễn Ninh nga một tiếng, trong đầu mờ mịt.
Ngẫm lại cảm thấy chính mình đói đến mức xuất hiện tật xấu, tư duy cũng thành chậm.
Đêm qua có ai đó cả đêm không ngủ thức canh cô, cô cả đêm qua đều ngủ không an ổn, vẫn luôn cảm giác người đó là người khác giới, người mà suốt đêm canh cô chỉ có thể là Tần Tứ.
Cô cảm giác được người nọ vuốt ve mặt mình, nếu là người khác thì tuyệt đối sẽ không dám có hành động như thế đối với vị hôn thê của Tần Tứ.
Nguyễn Ninh hỏi: “Dì có biết Tần thiếu buổi sáng mấy giờ rời giường không?”
Dì Trương nói: “Cái này tôi không biết.
Lúc tôi tới đây thiếu gia cũng đã rời giường.
Nguyễn tiểu thư có thể đi hỏi lão Vương một chút.
Ông ấy chắc sẽ biết.
Cô vẫn nên ăn chút gì đó đi, nếu không cơ thể quá yếu, nói chuyện cũng chẳng có sức lực.”
Nguyễn Ninh nói chuyện xác thật phải cố sức, cảm giác sắp không phát ra nổi âm thanh.
Chân cô bị thương còn chưa lành, đi đứng không tiện, được dì Trương đỡ xuống giường, dìu cô đi tới phòng vệ sinh rửa mặt một chút.
Sau khi rửa mặt sạch sẽ, dì Trương thấy cô đi đường thật sự phải cố sức, liền thô lỗ đem cô bế lên.
Nguyễn Ninh cũng chưa kịp nói cự tuyệt, dì Trương đã ba bước bế cô đi tới cái sô pha ở phía ngoài.
Nguyễn Ninh nói: “Cảm ơn.”
Dì Trương khoát tay: “Không cần khách sáo, Tần thiếu cho tôi tiền.”
Nguyễn Ninh: “……” Tốt đi.
Thật không biết là Tần Tứ tìm được người như vậy từ chỗ nào…… Giản dị tự nhiên mà thẳng thắn.
Nguyễn Ninh cầm lấy cái muỗng, từ từ múc từng muỗng cháo.
Cách ăn của cô lịch sự văn nhã, không hề phát ra âm thanh, đặc biệt tinh tế, còn khiến người khác nhìn thấy thật đẹp mắt.
Dì Trương nhìn cô ăn cơm, toàn bộ quá trình dì đều cười, thầm nghĩ cô gái nhỏ này lớn lên thật đẹp mắt, thật là làm người ta thích.
Nguyễn Ninh sức ăn thật sự rất ít, chỉ ăn có nửa chén cháo, chỗ còn dư lại thật sự ăn không nổi nữa, nhưng dạ dày cũng đỡ hơn nhiều rồi, thân thể cũng đã hồi phục một chút sức lực.
“Dì Trương, dì đỡ con xuống lầu đi.” Nguyễn Ninh nói.
Dì Trương đem khay đặt ở trên bàn, vén tay áo: “Tôi tới bế cô.”
Nguyễn Ninh lập tức lắc đầu, cự tuyệt: “Không cần.”
Dì Trương thấy Nguyễn Ninh thái độ kiên quyết, liền không có biện pháp, chỉ có thể từ bỏ.
Bà làm việc vì tiền, tự nhiên hết thảy mọi chuyện đều nghe theo chủ.
Cậu chủ Tần thiếu nói, Nguyễn tiểu thư bất luận có yêu cầu gì đều cứ làm theo lời cô ấy.
Nguyễn Ninh được dì Trương đỡ đi xuống lầu một.
Tần Tứ không có ở nhà, nhìn căn biệt thự có vẻ trống rỗng, không có hơi thở của người.
Nàng bảo dì Trương lấy cái băng ghế nhỏ để ở trong sân, ngồi trong vườn phơi nắng.
Hoa Tường vi nở trông cực kì sáng chói và bắt mắt, điểm xuyến cho toàn bộ khung cảnh trong sân tràn ngập hương vị lãng mạn, Nguyễn Ninh tay chống cằm, nhịn không được mà mỉm cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền trông có vẻ nhợt nhạt.
Chú Vương đang ở trong vườn chăm sóc mấy cành cây, nhìn thấy Nguyễn Ninh, liền đi tới nói: “Nguyễn tiểu thư, thiếu gia lúc sắp đi làm có dặn không được để cô đi lại quá thường xuyên.”
Nguyễn Ninh ngồi thẳng thân mình, cười cong cong đôi mắt, tâm trạng thật tốt nói: “Được rồi, cháu đã biết.
Chú Vương, chú có biết thiếu gia của chú buổi sáng mấy giờ rời giường không?”
Vương Bá ngẩn ra, chẳng có ý gì giấu giếm, trả lời theo đúng sự thật: “Nguyễn tiểu thư đã phát sốt cả một đêm, đêm qua thiếu gia vẫn luôn ở bên cạnh cô, cả đêm không ngủ.”
Nguyễn Ninh: “……”
Hắn vì cái gì phải đối với mình tốt như vậy? Điều này cũng không quá phù hợp với tình cảnh của một đại vai ác rồi! Hôm qua vừa mới tàn nhẫn bóp chết một con mèo con, buổi tối liền trông chừng cô một đêm, hắn không phải là có bệnh đi?
“Chú Vương, nếu cháu và thiếu gia của chú đề nghị làm hôn lễ chậm lại, hắn có khả năng sẽ đồng ý không?” Nguyễn Ninh nói.
Chú Vương ngẩn ra một lúc nói: “Nguyễn tiểu thư vì sao lại muốn hôn lễ chậm lại?”
Khác với Tần Tứ, chú Vương dễ nói chuyện hơn nhiều.
Nguyễn Ninh không cần phải sợ lời mình nói có gì không ổn, nàng có chút ủy khuất mà nói: “Chân cháu bị thương chưa có tốt, cháu không muốn phải ngồi xe lăn kết hôn.”
Chú Vương nghe vậy cười: “Kết hôn là chuyện lớn cả đời, Nguyễn tiểu thư chân bị thương cũng là chuyện lớn.
Cô hãy cùng thảo luận với thiếu gia, ngài tự nhiên sẽ thông tình đạt lý.”
Nghe chú Vương nói như vậy, Nguyễn Ninh trong lòng đã có chủ ý, nhẹ nhàng thở ra, nhìn chú Vương mỉm cười xán lạn.
Chú Vương nói: “Nguyễn tiểu thư, chuyện ngày hôm qua phát sinh mong cô không cần để ở trong lòng.”
Nguyễn Ninh vì chuyện ngày hôm qua sự mà sợ tới mức phát sốt, hiện giờ ở trong lòng để lại vô số bóng ma.
Cô cúi đầu, đùa nghịch cánh hoa rơi trên đầu gối, cánh hoa phấn nộn chạm đến ngón tay trắng nõn của cô, lại phá lệ đẹp mắt.
Chú Vương thấy cô không nói lời nào, đành phải tự mình nói tiếp: “Thiếu gia cùng cô Trần quan hệ bất hòa.
Cô Trần biết rõ thiếu gia từ nhỏ sợ mèo, lần này lại mang mèo đến đây, mục đích chính là chọc giận thiếu gia, làm Nguyễn tiểu thư sợ hãi muốn tránh xa thiếu gia, làm cô cùng thiếu gia tình cảm xa cách.”
Nguyễn Ninh ngẩng đầu, ánh mắt trong veo chứa đầy nghi hoặc cùng mê mang, nói: “Hắn sợ mèo?”
Trong nguyên tác căn bản không có viết đến chuyện Tần Tứ sợ mèo.
Chú Vương nói: “Thiếu gia từ nhỏ sợ mèo, cô Trần vẫn luôn biết.
Năm thiếu gia năm tuổi, cô Trần từng sai người tìm tới mười mấy con mèo hoang điên, đem chúng nó cùng thiếu gia nhốt ở trong một căn phòng tối đen, nhốt suốt một đêm, không có ánh đèn.
Cho đến sáng cửa được mở ra, thiếu gia mình đầy thương tích, đã mất đi ý thức, sau đó bị bệnh một tháng.”
Nguyễn Ninh tiếng nói khô khốc, ngón tay nhẹ nhàng run rẩy, nàng cố gắng làm cho giọng của chính mình có vẻ bình thường: “Vậy mười mấy con mèo kia đâu?”
Chú Vương trầm mặc chớp mắt một cái, không biết phải trả lời như thế nào, phía sau truyền đến một âm thanh từ tính trầm thấp.
“Toàn bộ đều đã chết.”
Nguyễn Ninh lướt nhìn qua thân mình cứng đờ của chú Vương, thấy Tần Tứ từ bên ngoài đi vào, gương mặt kia tuấn mỹ đến mức không thể tưởng tượng, nhưng lại phát ra khí thế áp bức, chỉ làm cho người ta sợ hãi.
Tần Tứ lập tức đi đến trước mặt Nguyễn Ninh, những người khác dường như đều không được hắn đặt trong mắt.
“Cô trước đó đã định nói cái gì?”
Nguyễn Ninh bắt đầu lúng túng, cô đối Tần Tứ là sự sợ hãi đã thâm nhập vào xương cốt, cô thật sự không muốn kết hôn bây giờ.
Cố lấy dũng khí, cô căng da đầu nói: “Tôi…… Tôi dự định lùi lại hôn lễ một chút, nhưng…… Có thể chứ?”
Tần Tứ không có kinh ngạc, âm thanh cứng nhắc, không hề phập phồng nói: “Nguyên nhân.”
Nguyễn Ninh trong âm thanh không tự chủ được xuất hiện một tia run rẩy, căn bản không thể khống chế được: “Kết hôn cả đời chỉ có một lần, tôi…… Tôi không nghĩ mình sẽ ngồi xe lăn mà kết hôn.”
Tần Tứ trầm mặc xuống, đôi mắt sâu không lường được nhìn cô, một lúc lâu sau cũng không có đáp lại.
Hắn tầm mắt giống như thần, phảng phất có thể nhìn thấu được suy nghĩ của người khác.
Nguyễn Ninh bị hắn nhìn đến da đầu tê dại, lắp bắp nói: “Không…… Không chậm lại cũng được, tôi…… Tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút.”
Tần Tứ nói: “Về sau không cần tùy tiện hỏi loại vấn đề này.”
Nguyễn Ninh: “…… Được.”
Tần Tứ vươn tay ra, vuốt ve gò má trắng nõn mềm mại của nàng, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng ở trên mặt cô mà vuốt ve.
Nếu Nguyễn Ninh ngẩng đầu xem một cái thì đã có thể phát hiện trong mắt Tần Tứ xuất hiện một ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt, mang theo ý muốn chiếm hữu đáng sợ cỡ nào.
Nguyễn Ninh cúi đầu, cả người cứng đờ, trong lòng dâng lên một cảm xúc mãnh liệt muốn né tránh sự xúc động này.
Nhưng cô chỉ có thể không nhúc nhích mà ngồi ở tại chỗ, tùy ý để tay Tần Tứ ở trên mặt mình vuốt ve qua lại, cảm giác đó quả thực tựa như một con rắn độc bò lên mặt mình đang dao động qua lại.
Bà nó…… Thật là đáng sợ mà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...