Tần lão phu nhân chết đả kích không nhỏ đối với Tần Tứ.
Ở nhà một tuần liên tiếp tìm kiếm an ủi từ Nguyễn Ninh.
Nguyễn Ninh đau lòng hắn nên hắn muốn gì cô đều cho, đặc biệt là buổi tối, Tần Tứ nhiều lần không muốn lui ra ngoài, cô cũng thuận theo hắn.
“Ninh Ninh, trước kia anh có một giấc mơ kỳ quái.” Tần Tứ nói.
Nguyễn Ninh nói: “Anh mơ thấy gì?”
Tần Tứ nhắm mắt nói: “Trong mơ, anh thấy trong yến hội bà ngoại bị Tần Phóng đẩy xuống lầu, sau đó đứng dậy không nổi, phải ngồi xe lăn, thân thể ngày càng sa sút, nhưng vẫn sống tới 72 tuổi…… so với hiện tại còn cách hai năm.”
Nguyễn Ninh cả người cứng đờ: “……”
Tần Tứ không chú ý tới cô có phản ứng khác thường.
Hắn nhắm mắt lại, ôm eo cô, chóp mũi đều là hơi thở của cô, mau chóng đi ngủ.
Tần Tứ nói làm Nguyễn Ninh bồn chồn một lúc lâu, cuối cùng cô chỉ còn cách tự an ủi bản thân.
Tần Tứ nằm mơ thôi, cô không cần quá nhạy cảm.
Mấy ngày nay Tần Tứ ăn uống không được tốt, cũng may Nguyễn Ninh nấu gì hắn cũng ăn.
Nguyễn Ninh tự mình giúp Tần Tứ làm chén hoành thánh, nhìn hắn ăn cảm thấy mỹ mãn, trong lòng ấm áp.
“Hôm nay anh muốn về nhà họ Tần.” Tần Tứ đột nhiên nói.
Nguyễn Ninh ngẩn ra: “Về nhà họ Tần?”
Tần Tứ gật đầu: “Anh muốn đem về một ít đồ bà nội để lại.”
Nguyễn Ninh nói: “Em đi với anh.”
Tần Tứ trầm mặc một chút, ôn nhu nói: “Ninh Ninh ngoan, em ở nhà chờ anh được không? Anh sẽ nhanh chóng trở lại.”
Hắn không muốn cô nhìn thấy chính mình cùng Tần Hải Minh giương cung bạt kiếm.
Hắn muốn đi về lấy đồ của Tần lão phu nhân, không thể không xảy ra một chút tình huống tranh chấp.
Nguyễn Ninh nghĩ nghĩ liền biết hắn băn khoăn cái gì, không miễn cưỡng, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện gật đầu nói: “Vâng.”
Tần Tứ nhìn Nguyễn Ninh như vậy, trong lòng mềm mại tới cực điểm.
Hắn từng để tay lên ngực tự hỏi chính mình sao có thể cứ như vậy ngã vào trong tay của Nguyễn Ninh, không chừa đường lui cho mình.
Hắn không lý giải được dục vọng chiếm hữu của mình đối với cô.
Lần đầu tiên trong đời vì một người, năm lần bảy lượt vi phạm nguyên tắc chính mình, lặp đi lặp lại nhiều lần thỏa hiệp nhưng hắn không biết mệt, ngược lại còn thích thú.
Nguyễn Ninh nhìn hắn cười một chút, hắn hận không thể đem sinh mệnh giao hết cho cô.
Thích nhìn cô cười, thích nhìn cô khóc.
Tần Tứ tự cảm thấy mình biến thái.
Nguyễn Ninh nhìn hắn, có lẽ cảm thấy không khí thích hợp, cô đem những vấn đề áp lực trong lòng mấy ngày này ra hỏi, nếu còn không hỏi, cô sẽ hỏng mất.
“Tần Tứ.
Nếu … em nói là nếu, lúc trước em không rời khỏi thôn nhỏ kia, không đi vào thế giới của anh, anh cũng không biết em…… Nếu như vậy có thể đổi lại bà nội sống lâu hai năm.
Em biết giả thiết như vậy rất kỳ quái, nhưng nếu thật là như vậy, anh sẽ……”
Tần Tứ nói: “Anh sẽ chết.”
Nguyễn Ninh: “……”
Tần Tứ ôm lấy cô: “Không cần giả thiết.
Ninh Ninh, đổi lại bà nội sống lâu trăm tuổi, anh cũng tình nguyện dùng sinh mệnh của mình đi đổi, cũng không muốn em không xuất hiện trong cuộc đời của anh.
Ninh Ninh, em là người quan trọng nhất trong đời anh, không ai có thể thay thế được.”
Nguyễn Ninh trong lòng chua xót, cô không nghĩ tới Tần Tứ lại có thái độ kiên quyết nói mình là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn.
Tần Tứ yêu cô như vậy.
——
“Tần lão phu nhân đột nhiên chết, không cần chúng ta động thủ, về sau nếu muốn đối phó Tần Tứ, có thể xuống tay từ Nguyễn Ninh.”
Nhà cũ Lục gia, Lục Chí Thành ngồi trên sô pha, búng búng tàn thuốc nói.
Trần Xu bĩu môi, không cho là đúng.
“Tần Tứ xem cô ta như bảo bối, cả ngày để trong mắt, ôm trong lòng.
Sao chúng ta có thể dễ dàng đắc thủ?”
Lục Chí Thành nói: “Chuyện này anh sẽ giao cho Lục Cảnh đi làm.
Hắn có tâm tư với cô gái kia.
Giết chết Tần Tứ, cô gái kia sẽ thuộc về hắn, không có lý gì hắn không đi làm.
Con trai anh, anh rất hiểu.”
Nhắc tới Lục Cảnh, Trần Xu biểu tình có chút đình trệ, oán hận nói: “Dựa vào con trai anh? Ha hả, lần trước hắn còn chỉa vào em kêu em cút đi đấy.”
Lục Chí Thành cười dỗ cô: “Em so đo với hắn làm gì? Lục gia còn không tới phiên hắn làm chủ.
Em ở hay không do anh quyết định.”
Trần Xu trong lòng ngọt ngào, lúc này mới vừa lòng, thò lại gần hôn cằm hắn.
Ai ngờ đúng lúc này, Lục Cảnh đột nhiên đẩy cửa vào, phát ra tiếng vang loảng xoảng lớn, dọa hai người nhảy dựng.
Lục Cảnh hai mắt đỏ đậm, nhìn Lục Chí Thành, trong tay cầm một khẩu súng nhắm ngay Trần Xu.
“Cút đi.”
Trần Xu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.
Lục Chí Thành nhíu mày, sắc mặt lại rất bình tĩnh.
“Lục Cảnh, để súng xuống.”
Lục Cảnh mắt điếc tai ngơ, nhìn Trần Xu nói một chữ: “Cút!”
Lục Chí Thành thở dài, trấn an Trần Xu nói: “Em ra ngoài trước đi.”
Trần Xu sợ tới mức một giây cũng không dám ở lâu, lập tức rời khỏi phòng.
Lục Chí Thành nói: “Có thể buông khẩu súng xuống không?”
Lục Cảnh lúc này mới thả tay xuống.
Lục Chí Thành lạnh lùng nói: “Con phát điên cái gì đấy?”
Lục Cảnh hốc mắt đỏ bừng nhìn hắn nói: “Ba, người đàn bà kia, ba lại cùng người đàn bà kia! Trên đời này phụ nữ chết hết rồi sao? Sao ba lại cùng bà ta dây dưa không rõ?”
Lục Chí Thành đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Hắn giơ tay xoa ấn huyệt thái dương.
“Nếu lấy được bí mật kinh doanh của tập đoàn Tần Thị, ba còn làm điều thừa? Một bà thím trung niên, ba lại không thiếu phụ nữ.”
Lục Cảnh lạnh lùng cười nhạo, cười so với khóc còn khó coi hơn, thái độ trào phúng nói: “Ba không tiếc vận dụng sắc đẹp?”
Lục Chí Thành mày nhíu càng sâu, ánh mắt lộ ra không vui.
Lục Cảnh hét lên: “Ba làm như vậy không phải làm mẹ thất vọng sao?!”
Lục Chí Thành sắc mặt khó coi, bị chính con trai mình sinh ra chỉ trích làm hắn bốc lên lửa giận, thái độ nghiêm khắc nói: “Đây là lý do con lớn tiếng với ba?”
Lục Cảnh gục đầu, nước mắt chảy xuống.
Từ nhỏ hắn đã không có mẫu thân.
Lục Chí Thành không cưới ai khác, nhưng hắn biết bên cạnh Lục Chí Thành không thiếu phụ nữ.
Hắn quản không được cũng không dám quản, nhưng Lục Chí Thành không nên cùng Trần Xu.
Trần Xu là dì của hắn – em gái của mẹ hắn!
Người ngoài không biết, ngay cả Tần Hải Minh và Tần Phóng cũng không biết, chỉ có người Lục gia cùng Trần Xu biết.
Trần Xu ngay từ đầu là Lục gia đưa đến bên cạnh Tần Hải Minh nằm vùng.
Sau đó, Trần Xu sinh Tần Phóng, Tần gia thế lực lớn, người đàn bà này dần dần bành trướng, không nghe theo Lục gia an bài, hoàn toàn thoát khỏi khống chế của Lục gia.
Lúc này bại lộ chân tướng là bà ta hại chết mẹ Tần Tứ, Tần Hải Minh muốn cùng bà ta ly hôn, muốn đem bà ta đưa lên toà án, bà ta mới bất đắc dĩ dùng bí mật kinh doanh của tập đoàn Tần Thị trao đổi, xin Lục Chí Thành bảo hộ cho bà ta.
Trần Xu làm việc ghê tởm, Lục Cảnh đều biết.
Hắn đối với người đàn bà này chán ghét tới cực điểm, cũng không cảm thấy bà ta cùng mẹ có gì giống nhau.
Không ngờ cha hắn, lại ở bên cạnh người đàn bà ghê tởm như vậy.
Lục Cảnh muốn ói.
“Bà ta nếu còn ăn vạ không đi, con sẽ giết bà ta.”
Lục Chí Thành không muốn cùng hắn khắc khẩu, hòa hoãn thái độ nói: “Chờ ba có được bí mật kinh doanh của tập đoàn Tần Thị, con muốn như thế nào cũng được.
Hiện tại, con không được đụng đến Trần Xu.”
Lục Cảnh trầm mặc không nói, hiển nhiên không nghe vào.
Lục Chí Thành không muốn dây dưa việc này, nói sang chuyện khác: “Chuyện của Trần Xu về sau lại nói.
Ba có một chuyện muốn con làm.
Ba biết con có tâm tư với nhị tiểu thư của Nguyễn gia.
Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe theo ba an bài, bảo đảm ôm được mỹ nhân về.”
Nhắc tới Nguyễn Ninh, Lục Cảnh quả nhiên dời đi lực chú ý, tưởng tượng bây giờ Nguyễn Ninh đã trở thành Tần phu nhân, tim anh đau một chút, lẩm bẩm nói: “Cô ấy đã gả cho Tần Tứ, trong lòng cô ấy không có con……”
Lục Chí Thành nói: “Cô ấy không thích con? Sao con biết cô ấy thích Tần Tứ?”
Lục Cảnh ngẩn ra, nói: “Chính tai con nghe thấy cô ấy nói, cô ấy yêu Tần Tứ.”
Lục Chí Thành khinh thường nhìn lại, ha hả cười lạnh: “Trần Xu mỗi ngày nói yêu Tần Hải Minh, bây giờ không phải cũng lên giường với ba? Loại lời nói này chỉ có con mới tin.
Chờ có được cô ấy, thỏa mãn mọi thứ, cô ấy cũng sẽ nói yêu con thôi.”
Lục Cảnh nhăn mày: “Cô ấy sẽ không như vậy, cô…… cô ấy không phải là người như vậy.”
Hắn đã từng cho rằng cô thích vinh hoa phú quý, sau này hắn không chứng minh cũng biết, cô không phải người phụ nữ như vậy.
Lục Chí Thành đối với đứa con trai này hận không thể mài giũa được, nói: “Cô ấy yêu hay không yêu con không bàn cãi nữa.
Nhưng cơ hội có được cô ấy, con muốn buông tha sao?”
Lục Cảnh đôi mắt đen bóng, nóng bỏng: “Con muốn có được cô ấy!”
Nếu chỉ có được cơ thể cô, hắn cũng muốn.
Lục Chí Thành cong môi khen ngợi nói: “Như vậy mới đúng là con trai ba.” Hắn từ trong ngăn kéo lấy ra một thứ đưa qua đi: “Đây là thiết bị nghe lén di động của Nguyễn Lẫm.
Con cầm đi.”
“Nguyễn Lẫm?”
“Ngoài Tần Tứ, người duy nhất có liên hệ chặt chẽ với Nguyễn nhị tiểu thư cũng chỉ có hắn.”
Lục Cảnh cầm thiết bị nghe lén, gắt gao nắm chặt lòng bàn tay.
——
“Ninh Ninh, ngày mai anh xuất ngoại, có khả năng sau này sẽ không trở về.
Trước khi đi, anh muốn gặp em một hôm.”
Nhận được tin nhắn của Nguyễn Lẫm, Nguyễn Ninh đang ở phòng đọc sách của Tần Tứ, còn Tần Tứ đang ở bên cạnh xử lý công việc tồn đọng mấy ngày nay ở công ty.
Nguyễn Ninh ngẩng đầu nhìn Tần Tứ, thấy hắn đang chuyên chú xem tài liệu, cô chuyển điện thoại sang chế độ rung để tránh quấy rầy hắn, sau đó trả lời tin nhắn Nguyễn Lẫm.
“Được ạ, khi nào anh rảnh?”
Mấy hôm trước Nguyễn Lẫm gọi điện thoại cô thông báo xuất ngoại, không nghĩ tới đi nhanh như vậy.
Trong nguyên tác sau khi Nguyễn Lẫm cắt hai chân, hắn xuất ngoại không quay trở về nữa.
Hiện tại Nguyễn gia phá sản, trong nước Nguyễn gia không có chỗ dừng chân, Nguyễn Lẫm vẫn lựa chọn như cốt truyện.
Tin nhắn một lát sau có hồi âm.
“Tối nay 5 giờ rưỡi, anh mời em ăn bữa cơm ở Xuân Tình, xem như bữa ăn cuối cùng tiễn anh.”
Nguyễn Ninh nhìn tên quán ăn “Xuân Tình” có chút hoảng hốt.
Xuân Tình là một quán ăn tại nhà, cô nhớ rõ nguyên chủ từng lấy danh nghĩa Nguyễn Lẫm lừa Nguyễn Trân đi ra ngoài, sau đó mượn cơ hội hạ dược, cuối cùng bị Lục Cảnh lợi dụng.
Lúc ấy nguyên chủ lừa Nguyễn Trân đi đến Xuân Tình.
Nguyên chủ không biết, chủ của Xuân Tình là bạn của Lâm Duệ.
Hắn đem kế hoạch của cô tiết lộ cho Lục Cảnh.
Nguyễn Ninh đối với địa phương này cực kì bài xích.
“Được ạ, nhưng chúng ta có thể đi đến tiệm cơm Tây lần trước được không anh? Nếu đưa tiễn anh, em nên là người mời cơm.”
Lần này sau mười mấy phút đối phương mới trả lời.
“Ừ, được.
5 rưỡi không gặp không về.”
Nguyễn Ninh buông di động, trong lòng có cảm giác quái dị không tên, mà lúc này thanh âm trầm thấp của Tần Tứ vang lên, đánh gãy trầm tư của cô.
“Em đang nói chuyện phiếm với ai?”
Nguyễn Ninh nói: “Anh trai em.
Anh ấy bảo ngày mai xuất ngoại nên tối nay muốn hẹn em ra ngoài ăn cơm, xem như bữa cơm tiễn anh ấy.”
Tần Tứ vừa nghe liền nói: “Em không thể đi.”
Nguyễn Ninh ngốc: “…… Vì sao?”
Tần Tứ gây rối vô cớ, lại đương nhiên nói: “Anh không muốn cho em đi.”
Nguyễn Ninh: “……”
Tần Tứ rũ mắt, lông mi hắn thực dài, nhìn có vẻ đáng thương vô cùng, thanh âm cũng có chút ủy khuất nói: “Em đi ăn cơm với người khác để lại anh một mình, anh ăn không vào.
Em đừng đi.”
Nguyễn Ninh: “……”
Nguyễn Ninh ổn định tinh thần, không bị sắc đẹp của hắn mê hoặc, giảng đạo lý: “Anh em ngày mai xuất ngoại, có khả năng sẽ không trở lại.
Em muốn tiễn anh ấy.
Anh đi với em được không?”
Nghe vậy, Tần Tứ do dự.
Nguyễn gia phá sản do một tay hắn tạo thành.
Nguyễn Tuấn Đào cùng Hàn Mẫn hận hắn thấu xương.
Nguyễn Lẫm cũng sẽ không muốn gặp hắn.
Hắn đi theo sẽ gây xấu hổ cho đôi bên.
Nguyễn Ninh biết hắn sẽ không đi, buông tin nhắn trong tay, đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, sau đó hôn lên mặt hắn.
Tần Tứ có đôi khi giống như trẻ con, đặc biệt thích ăn dấm chua, lại thích giận dỗi, muốn cô dỗ dành.
Tần Tứ ôm cô vào lồng ngực: “Ninh Ninh, em dỗ anh cao hứng, anh đồng ý cho em đi.”
Nguyễn Ninh đối với tính tình trẻ con lại phát tác của Tần Tứ không thể không theo hắn nói: “Anh muốn em dỗ anh như thế nào?”
Tần Tứ ánh mắt thâm trầm: “Anh thích cùng em lăn trên giường, em có thể dỗ anh ở đó.”
Nguyễn Ninh: “!!!”
?!?
Sau khi kết hôn, Tần Tứ nói chuyện càng thẳng thừng, thẳng đến mức thường làm Nguyễn Ninh đỏ mặt.
“Tối về, em cùng anh tập hai tư thế mới nhé.” Nguyễn Ninh ghé vào tai hắn nhả khí.
Tần Tứ mất khống chế, véo eo cô.
Nguyễn Ninh nhịn không được thở dốc kinh ngạc.
Tần Tứ cuối cùng thỏa hiệp: “Ninh Ninh, tối về sớm một chút, sau 7 giờ, anh trực tiếp lái xe đón em.”
Nguyễn Ninh cười nhéo chóp mũi hắn, nói: “Quỷ hẹp hòi, em đến nơi phát định vị cho anh.”
Tần Tứ đáp ứng, đôi mắt phát sáng, lôi kéo cô ở thư phòng làm xằng bậy.
4 giờ 50 xuất phát, Tần Tứ tự mình lái xe đưa Nguyễn Ninh.
Nửa giờ sau, tới nhà ăn đã hẹn, sớm hơn thời gian hẹn với Nguyễn Lẫm mười phút.
Tần Tứ thở dài, nói: “Làm sao bây giờ? Anh luyến tiếc em.
Hay là anh ở bên ngoài nhà hàng đợi em?”
Nguyễn Ninh cực thích Tần Tứ dính mình nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, sợ hắn biết chính mình cũng luyến tiếc hắn, sẽ thay đổi ý định.
“Anh về trước đợi em, em về nhanh thôi.”
Tần Tứ: “Được, anh chờ em ở trên giường.”
Nguyễn Ninh: “……”
——
“Nguyễn Trân, cô chọn quán cơm Tây có nhiều người qua lại như vậy, sao tôi có thể xuống tay đây?”
Thanh âm của Lâm Duệ từ trong điện thoại truyền đến, tức muốn hộc máu.
Nguyễn Trân bực bội nói: “Tôi lừa cô ta rời khỏi Tần Tứ đã không dễ dàng.
Anh còn muốn tôi làm như thế nào? Nếu không phải tôi trộm điện thoại của anh trai tôi, Nguyễn Ninh thậm chí sẽ không ra.
Bây giờ chúng ta tùy cơ ứng biến.”
Lâm Duệ cười lạnh nói: “Dù sao tôi cũng sẽ không lộ diện ở tiệm cơm Tây.
Tôi chỉ đợi cô ở Xuân Tình, một giờ sau nếu cô không đem Nguyễn Ninh qua đây, tôi đành phải bỏ của chạy lấy người.”
Ông chủ của Xuân Tình là bạn tốt nhất của Lâm Duệ, sẽ không xảy ra bất luận sai sót gì.
Nguyễn Trân tức giận nói: “Lâm Duệ! Anh còn biết xấu hổ hay không? Anh đáp ứng tôi làm xấu mặt Nguyễn Ninh, sao có thể lật lọng như vậy?”
“Phải không? Tôi chỉ đồng ý giúp cô, chứ không thể lộ diện ở nơi có nhiều người như vậy.
Nếu Tần Tứ biết tôi là người gây ra, hắn sẽ không bỏ qua cho tôi.
Tôi không muốn chết.”
Nguyễn Trân không nghĩ tới Lâm Duệ có thể đê tiện vô sỉ như vậy.
Ngay từ đầu hắn đối với cô ta có tình cảm, cô ta có thể cảm giác được.
Nhưng hai người phát sinh quan hệ ngày càng nhiều, cảm giác của Lâm Duệ với cô ta dần mờ nhạt.
Khi chưa có được, hắn theo đuổi không rời.
Còn nằm trong lòng hắn rồi, hắn nhanh chóng nhàm chán.
Đàn ông ai cũng như vậy.
Thật không đáng tin.
Chuyện tới giờ phút này, Nguyễn Trân cũng không thể xé rách mặt với Lâm Duệ.
Cô ta áp xuống tức giận trong lòng nói: “Tôi sẽ đem cô ta đi Xuân Tình.
Anh ở đó đợi tôi.”
Lâm Duệ nghe xong không nói, ‘bang’ một tiếng cắt đứt điện thoại.
Mẹ nó! Nguyễn Trân mắng một câu.
Trong lòng cô ta tràn đầy ủy khuất.
Cô ta vẫn không rõ, tại sao cô ta lại có ngày hôm nay.
Nếu cho cô ta một lần nữa lựa chọn, cô ta nhất định phải làm Nguyễn Ninh chết già ở nơi cô bị thất lạc, sẽ không cướp đoạt cơ hội chính mình.
Nguyễn Trân nhanh chóng thu thập cảm xúc, cô ta tới trước Nguyễn Ninh một lúc, định ngồi ở vị trí không hấp dẫn chú ý của người khác.
Trước khi Nguyễn Ninh đến, cô ta rót sẵn rượu vang đỏ, sau đó lấy một viên thuốc màu trắng để vào chén rượu đối diện.
Thuốc viên tan ra hợp nhất cùng rượu vang đỏ, lặng yên không một tiếng động.
Lục Cảnh ẩn nấp trong một góc cách đó không xa, cười như không cười nhìn hết thảy mọi chuyện, quơ quơ ly rượu, ánh mắt thâm trầm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...