Tần Tứ ôm Nguyễn Ninh trở về phòng ở lầu hai, bắt được mắt cá chân yếu ớt của cô, tự mình giúp cô bôi thuốc.
Nguyễn Ninh sợ hãi.
Bàn tay của hắn to lớn, vừa nóng lại vừa bá đạo, giống như thiết bị khóa y đúc, làm cô chẳng thể nào trốn thoát.
Tần Tứ cởi bỏ băng gạc ở cổ chân của cô, hiện ra mắt cá chân trắng nõn mềm mại.
Chân của cô uyển chuyển nhỏ nhắn, làn da hiện ra sáng bóng khỏe mạnh, tầm mắt của hắn dừng lại thật lâu ở mặt trên của chân, không có cách nào để di chuyển.
Nguyễn Ninh không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng hành động im lặng của hắn làm cô cảm thấy không ổn.
Nếu như cô nhớ không lầm thì, vai ác Tần Tứ có một loại bệnh không muốn cho người khác biết đó là đam mê chân.
Phụ nữ lớn lên xinh đẹp, đều chẳng có lấy một đôi chân hoàn mỹ tinh xảo để hắn cảm thấy hấp dẫn.
Nhưng mà không khéo, chân của Nguyễn Ninh trời sinh hoàn mỹ tinh xảo, làm cho Tần Tứ thoả mãn đam mê.
Ở bệnh viện, Tần Tứ đã từng sờ qua chân của cô.
Theo bản năng Nguyễn Ninh muốn đem chân lùi về sau, trên tay Tần Tứ dùng chút sức lực, sau đó chiếc đầu cao quý chậm rãi cúi xuống, muốn hôn môi vào mu bàn chân của cô.
Nguyễn Ninh nhìn hành động khó lòng kiềm chế của hắn, tim đập thình thịch, buột miệng nói ra: “Tần Tứ.”
Đôi môi mỏng của Tần Tứ cách 5cm so với mu bàn chân của cô, Nguyễn Ninh có thể cảm nhận được hô hấp của hắn phun ở mặt trên chân, lông tơ nổi lên, sởn hết cả gai ốc.
“Anh……Anh có thể cho tôi tự mình làm được không?” Giọng nói của Nguyễn Ninh run rẩy, đôi mắt ướt át, giống như một con nai tơ bị dọa sợ.
Tần Tứ rời khỏi cô, lại không buông cô ra, động tác thành thạo giúp cô thay thuốc.
“Ngày mai tôi phải đi xa một chuyến, đến buổi sáng ngày mốt mới có thể trở về.” Tần Tứ giống như không có việc gì, chuyển chủ đề nói chuyện.
Mặt không hồng, tim không đập, giống như là một màn vừa nãy không có gì xảy ra:” Cô có thể lựa chọn ở lại đây, chú Vương và Dì Trương sẽ chăm sóc cô tốt.
Cô cũng có thể về Nguyễn Gia một ngày.”
Nguyễn Ninh cũng chỉ coi như không có việc gì, nói: “Tôi muốn về Nguyễn gia.”
So sánh với Tần Tứ, cái ổ sói Nguyễn Gia kia có vẻ không còn đáng sợ như vậy nữa.
Tần Tứ gật đầu, khuôn mặt lạnh lùng trong trẻo vẫn kiêu ngạo: “Ừ, tôi sẽ kêu chú Vương đưa cô đi.”
Việc này cứ như vậy mà kết thúc.
Trải qua chuyện đổi thuốc, tâm trí của Nguyễn Ninh không yên tĩnh nổi, buổi tối thì mất ngủ.
Rõ ràng nói thanh tâm quả dục, không gần phụ nữ, vừa rồi lại lại không khống chế được mà muốn hôn chân của cô.
Nguyễn Ninh không dám xác định hiện tại, nếu thật sự kết hôn, hắn ta lại có thể làm được việc gì.
Đến lúc đó hắn nghĩ muốn làm gì với chân của cô, đều là quyền lợi chân chính của hắn, cô còn không có lý do để từ chối.
Biến thái, quá biến thái rồi!
Nguyễn Ninh kéo chăn qua, che lại khuôn mặt tức giận của mình, càng nghĩ càng giận, càng tức càng khó chịu, phải đến lúc nửa đêm mới có thể mơ màng ngủ.
Ngày hôm sau, trên bầu trời mưa nhỏ, không khí nhiệt độ lại thấp xuống vài độ.
Nguyễn Ninh rời giường, ở bên trong áo khoác mặc thêm một cái áo lông.
Cô là thể hàn nên luôn sợ lạnh, độ ấm thấp một chút, tay chân của cô đều lạnh tới run người, trên người giống như không có chút độ ấm.
Dì Trương đến giúp cô dọn dẹp phòng, nói cho cô là lúc rạng sáng 5 giờ Tần Tứ đã đi rồi.
“Trước khi thiếu gia đi đã tới xem con.” Dì Trương Nghiêm túc suy nghĩ nói: “Chắc là nửa tiếng rồi mới rời đi.”
Nguyễn Ninh: “……”
Vậy đi, coi như không có việc gì xảy ra.
Ăn xong bữa sáng, Nguyễn Ninh thu dọn hành lý, chờ chú Vương đưa mình về Nguyễn gia.
Cô nói chuyện với Dì Trương xong, mới vừa đi ra khỏi biệt thự, một chiếc xe màu đen chạy băng băng từ nơi xa lại, cho đến khi tới cửa của biệt thự mới dừng lại.
Cửa xe mở ra, một thân nhàn trang – Nguyễn Lẫm từ ghế điều khiển đi xuống.
Anh đi đến trước mặt Nguyễn Ninh, đón lấy rương hành lý trong tay chú Vương, nói: “Tần thiếu đã đồng ý cho tôi tới đón Trân Trân về nhà.”
Chú Vương lấy điện thoại gọi cho Tần Tứ, sau khi xác nhận, mỉm cười gật đầu.
Nguyễn Lẫm cúi đầu nhìn Nguyễn Ninh: “Vậy chúng ta về nhà thôi.”
Nguyễn Ninh cười hiện ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu: “Được.”
Nguyễn Lẫm có thể tự mình lại đây đón cô, trong lòng cô có chút vui vẻ.
Người nào cũng đều khát khao được người kia chú ý, cô cũng không có khát khao gì, nhưng không bị bài xích.
Hành động của Nguyễn Ninh không tiện, dưới sự trợ giúp của dì Trương, ngồi ở ghế sau xe.
Nguyễn Lẫm cũng ngồi ở ghế điều khiển xe, lúc đang chuẩn bị khởi động xe, Dì Trương lại đặt mông ngồi ở bên cạnh Nguyễn Ninh, rồi đóng cửa xe.
Nguyễn Ninh: “……”
Nguyễn Lẫm: “……”
Thấy hai người đều kinh ngạc nhìn mình, Dì Trương xoa tóc cười nói: “Tần thiếu lo lắng Nguyễn tiểu thư không chăm sóc tốt bản thân, bảo tôi một tấc cũng không được rời người Nguyễn tiểu thư, một tấc cũng không được rời! À, ý nghĩa của một tấc không rời là, làm tôi một bước đều không thể rời khỏi Nguyễn tiểu thư.
Nguyễn tiểu thư đi đâu, tôi đi đó!”
“Nếu là ý kiến của Tần Thiếu, vậy dì liền làm theo đi.” Nguyễn Lẫm nói.
Dì Trương: “Aiz! Tôi khẳng định một tấc cũng không rời khỏi.”
“……”
Sau một tiếng, xe đi qua hơn nửa nội thành, trở lại Nguyễn gia.
Tuy rằng Nguyễn gia so sánh thì kém nhiều so với Tần Gia giàu sang, nhưng mà điều kiện gia đình cũng không tệ.
Trong nhà rất lớn, có thư phòng riêng, phòng tập thể thao cùng hoa viên.
Phòng của Nguyễn Ninh ở cách vách phòng của Nguyễn Trân, lúc trước dùng để đựng đống đồ lộn xộn.
Sau khi rước cô về, mới qua loa thu dọn đồ đạc.
Dì Trương đem hành lý của Nguyễn Ninh xách vào trong phòng, vừa nhìn thấy phòng nhỏ hẹp không có ánh sáng, còn không có phòng vệ sinh riêng và ban công liền lập tức nhíu mày.
Trong lòng suy nghĩ vẫn là Tần thiếu đối với Nguyễn tiểu thư tốt, chuẩn bị cho cô căn phòng lớn gấp hai phòng này, còn có phòng vệ sinh riêng và ban công, hơn nữa còn có ánh sáng sảng khoái chiếu vào khiến cho đông ấm hạ mát.
Dì Trương cũng không nói gì, chỉ ở trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Lúc trở về bà phải báo cáo cho Tần Tứ, bà đem hết toàn lực chăm sóc Nguyễn tiểu thư là được.
“Ba cùng mẹ đều đi công ty, anh xin nghỉ.
Hôm nay không cần đi công ty, có thể ở nhà chăm sóc em.” Nguyễn Lẫm đem Nguyễn Ninh đặt ngồi ở sô pha trong phòng khách, tìm ra một cái ly mới tinh đổ nước cho cô.
Dì Trương từ trong phòng Nguyễn Ninh đi ra, oán hận mãnh liệt liếc nhìn Nguyễn Lẫm một cái, một phen đoạt ly nước trong tay của anh, đưa cho Nguyễn Ninh, không cần ý tốt của anh.
Nguyễn Lẫm kinh ngạc, tức giận đến nói không nên lời: “……”
Dì Trương cảm thấy thực hả giận, ở dưới chân của Nguyễn Ninh lót một cái gối mềm mại, che chở đầy đủ, xen miệng nói: “Cậu không cần tốt như vậy, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Nguyễn tiểu thư.
”
Nguyễn Lẫm: “……”
Nguyễn Ninh cảm nhận được cảm xúc của Dì Trương thay đổi, thấy cô từ trong phòng ra ngoài lúc sau mới biến thành như vậy, trong lòng hiểu rõ, cười nói: “Dì Trương, con giữa trưa muốn ăn gạo nếp viên, dì giúp con làm được không?”
Dì Trương vui vẻ nói: “Được rồi, Nguyễn tiểu thư muốn ăn cái gì chẳng được.” Sau đó đi hỏi Nguyễn Lẫm, giọng nói không tốt lắm: “Nhà cậu có nguyên liệu nấu ăn không? Không có phải đi mua đấy.”
Nguyễn Lẫm khuôn mặt âm u: “Hình như không có, có yêu cầu nguyên liệu nấu ăn gì không? Tôi hiện tại đi mua.”
Dì Trương vẫy tay, đứng dậy ra hướng cửa, bắt đầu đổi giày: “Tôi đi mua đây, vừa rồi ở trên đường đi tôi thấy một chợ bán thức ăn cách đây không xa, cậu cũng không biết mua đồ ăn.”
Nguyễn Lẫm đè nặng tức giận nói: “Cũng đúng.”
Dì Trương kêu Nguyễn Lẫm kiếm cho bà một cái túi lớn, xách theo rồi đi.
Nguyễn Lẫm nhìn Dì Trương đóng cửa lớn tiếng, nói: “Xem ra Tần tứ đối với em giống như rất quan tâm.”
Nguyễn Ninh ngẩn người, nói: “Tần Tứ cho dì ấy tiền.” Thấy Nguyễn Lẫm chưa hiểu, giải thích: “Có thể nghĩ rằng không muốn mất tiền.”
Nguyễn Lẫm: “……”
Nguyễn Lẫm thở dài, không muốn so đo chuyện vừa rồi: “Không biết Tần Tứ vì cái gì đột nhiên thay đổi chủ ý, nhưng mà có thể hai tháng nữa mới kết hôn cũng thật sự rất tốt.”
Nguyễn Lẫm kỳ quái nói: “Em không biết sao? Sáng sớm hôm nay Tần Tứ gọi điện thoại tới đây, đem lễ kết hôn chậm lại tới 7 tuần 5 ngày rồi.
Nhưng mà hắn có hai điều kiện, trước khi kết hôn, em đặc biệt phải ở chỗ của hắn, một tuần có thể về nhà một lần, nhưng buổi tối cần phải trở về.”
Cái gì, Tần Tứ đồng ý yêu cầu cô? Tâm tình Nguyễn Ninh đang phức tạp.
Theo lý thuyết Tần Tứ không phải dễ nói chuyện.
Hắn từ trước đến nay đều là người độc đoán, luôn nắm thế, không giống người sẽ vì người khác thay đổi chủ ý.
Nguyễn Ninh: “Vậy điều kiện còn lại là gì?”
“Việc này anh không biết.” Nguyễn Lẫm nói: “Hắn nói em trở về hỏi hắn, hắn sẽ tự mình nói với em.”
Nguyễn Ninh tay trái bẻ tay phải, tay phải bẻ tay trái, tích tụ nói: “Vậy …… trước buổi tối hôm nay, phải cần tới chỗ của Tần Tứ sao?”
Cách hôn lễ chỉ còn thời gian hai tháng, ngắn như vậy, khiến cô sáng chiều đều phải ở với Tần Tứ…… Nghĩ lại đáng sợ.
Nguyễn Lẫm nhìn bộ dáng uỷ khuất của Nguyễn Ninh nhưng không thể làm gì, trong lòng đau xót.
Anh suy nghĩ phải bảo vệ người em gái từ nhỏ đến lớn đều phải chịu đau khổ này, nhưng mà đối mặt với Tần Tứ, anh chỉ có thể bất lực đứng nhìn.
Nguyễn Lẫm trầm giọng nói: “Ninh Ninh, em chịu ủy khuất rồi.
Thời gian hai tháng này, anh sẽ tận lực thuyết phục ba mẹ, làm cho bọn họ phải hủy bỏ hôn ước.
Nếu đến lúc đó hôn ước thật sự không thể hủy bỏ, anh sẽ…”
Nguyễn Ninh ngẩng đầu nhìn mắt của anh, nghiêm túc chuyên chú nói: “Anh sẽ làm như thế nào?”
Nguyễn Lẫm đối với đôi mắt không nhiễm bụi trần này, trong nháy mắt bị đánh cho tơi bời, hứa hẹn to lớn nói: “Anh sẽ làm cho Trân Trân đi lễ kết hôn của chính mình.
Em có cuộc sống của em.
Em không nên, cũng không thể trở thành thế thân của em ấy.
Em nên có hạnh phúc thuộc về chính mình.”
Bình thường chân sẽ đau một chút, đặc biệt là thời gian nửa đêm, vừa ngứa lại vừa đau.
Hiện tại Nguyễn Ninh vẫn không hối hận vì đã cứu Nguyễn Lẫm, bởi vì từ nay về sau cô đã có một anh trai yêu thương mình từ trong xương tuỷ.
Đôi mắt Nguyễn Ninh ướt át, bên miệng lại nở rộ mỉm cười, nhẹ giọng kêu: “Anh trai.”
Nguyễn Lẫm dừng một chút, sau đó xoay người, khuôn mặt xưa nay luôn lạnh lùng run rẩy, trong mắt một mảnh ấm áp.
Lúc đó, anh đã khiến cho cô không thể kêu mình là anh trai, anh từng nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ gọi anh là anh trai nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...