Xuyên Thành Người Vợ Bị Bỏ Rơi Không Sao Đã Có Không Gian Linh Tuyền


Cắt xong càng cua, cô liền cắt toàn bộ thân cua thành từng miếng.

Gạch cua béo ngậy cũng theo đó chảy ra.

Trình An cảm thấy nước miếng của mình cũng giống như gạch cua, không ngừng chảy ra ngoài.

Hắn không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Tống Lăng cười gắp cho Phỉ Dẫn Chu và Trình An mỗi người một miếng: "Phỉ tổng, giám đốc Trình, nhân lúc còn nóng mau ăn đi!"
Thấy Tiểu Hi Hi cũng nhìn chằm chằm vào cua siêu gạch, ngửi thấy mùi thơm nồng của cua mà nuốt nước miếng.

Cô liền cười nói với Tiểu Hi Hi: "Hi Hi, con đừng vội, mami đút cho con ăn.

"
Vỏ cua siêu gạch rất cứng, cũng rất sắc, Tống Lăng không dám để cô bé tự ăn, sợ cô bé tự ăn sẽ bị cắt vào miệng.

Tống Lăng dùng thìa múc một miếng gạch cua lớn, đút đến bên miệng Tiểu Hi Hi.

Gạch cua ngọt thanh mềm mịn, hương vị đậm đà, Tiểu Hi Hi ăn một miếng, lại há miệng với Tống Lăng: "Mami, con còn muốn ăn nữa~"
Tống Lăng cũng ăn một miếng, hương vị vẫn ngon như mọi khi.

Cô vừa đút cho Tiểu Hi Hi, vừa tự mình ăn, rất nhanh đã ăn hết một miếng gạch cua lớn.


Cô lại gỡ cho Tiểu Hi Hi một chiếc càng cua.

Chiếc càng cua to như đùi gà, toàn là thịt, Tống Lăng để cô bé tự cầm ăn.

Trình An đang cắm đầu ăn, đến nói cũng không kịp.

Phỉ Dẫn Chu vẫn tao nhã ung dung như vậy, dường như dù có ăn thứ gì ngon đến mấy, cũng không thể khiến hắn mất bình tĩnh.

Tống Lăng chỉ có thể thông qua thái độ ăn của hắn để tìm hiểu xem liệu hắn có cảm thấy hài lòng với những món ăn này hay không?
Cha Tống nấu ăn rất ngon, khẩu phần lại siêu nhiều.

Mặc dù bốn người bọn họ đều ăn thả ga nhưng vẫn còn thừa rất nhiều thức ăn.

Thấy ánh mắt lưu luyến muốn ăn mà không ăn được của Trình An, Tống Lăng cười nói với hắn: "Giám đốc Trình, nếu anh không ngại thì gói những món ăn này về nhà ăn.

"
Trình An vội vàng lắc đầu: "Không cần, không cần, chú dì còn chưa ăn mà.

"
Dù hắn có thích ăn những món ăn này đến mấy, cũng không tiện ăn không hết rồi còn gói mang về trước mặt ông chủ lớn.

Tống Lăng còn khuyên hắn thêm một câu: "Không sao đâu, nhà chúng tôi thường xuyên ăn những món ăn này, nếu anh thực sự thích ăn thì cứ mang về nhà ăn.

"

Trình An vẫn lắc đầu: "Thực sự không cần, thực sự không cần.

"
Tống Lăng biết hắn đang e ngại cái nhìn của Phỉ Dẫn Chu nên cũng không khuyên hắn nữa.

"Vậy các anh uống thêm chút nước ép đi.

"
"Được.

"
Ngay lúc này, điện thoại của Tống Lăng reo lên.

Cô thấy là trưởng thôn Tống Đại Siêu gọi đến, vội vàng nghe máy: "Alo, chú Siêu, có phải giấy tờ của cháu đã làm xong rồi không?"
Tống Đại Siêu cười nói: "Đúng đúng đúng, hôm nay mới làm xong, chú vừa mới lấy về, lúc nào cháu sẽ đến lấy?"
Tống Lăng hỏi lại ông ấy: "Chú Siêu, chú đã ăn cơm chưa? Nếu chưa thì đến nhà cháu ăn, vừa hay vẫn còn cơm và thức ăn.

"
Tống Đại Siêu cũng không khách sáo với cô: "Được, vậy chú đến nhà cháu ăn chực một bữa, tiện thể đưa giấy tờ cho cháu luôn.

"
"Cảm ơn chú Siêu.

"
Tống Lăng cúp điện thoại, sau đó nói với Phỉ Dẫn Chu và Trình An: "Đây là trưởng thôn của chúng tôi, Tống Đại Siêu, giấy chứng nhận quyền sử dụng đất tập thể của trang trại của tôi là do ông ấy đi làm giúp tôi.

"
"Bây giờ đã có giấy chứng nhận, cộng thêm bản vẽ thiết kế quy hoạch của các anh, chúng tôi sẽ có thể đi xin giấy phép quy hoạch.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui