Cô bắt mấy con cá mú sao Hải Vương, mấy con tôm hùm gấm và mấy con cua siêu gạch từ trong hồ không gian ra, thả vào bể nước lớn.
Cô mang mấy loại hải sản này đến bếp, bảo cha Tống dùng những nguyên liệu này làm mấy món ăn ngon.
Cha Tống vừa nhìn thấy mấy loại hải sản có kích thước lớn, rất hiếm có, giá trị cũng rất cao mà Tống Lăng mang đến, lập tức trợn tròn mắt: "Lăng Lăng, con lấy mấy loại hải sản này ở đâu ra vậy?"
Bây giờ biển bị ô nhiễm, cộng thêm việc đánh bắt quá mức, những loại hải sản quý hiếm có kích thước lớn như thế càng ngày càng ít.
Mỗi lần có người đánh bắt được những loại hải sản quý hiếm này, dù đắt đến mấy, những nhân viên thu mua của các khách sạn lớn cũng tranh nhau mua cho bằng được.
Tống Lăng tinh nghịch chớp mắt với cha Tống: "Người trong giang hồ, tự có cách riêng! Cha, cha làm đồ ăn nhanh lên, rau quả trong nhà mình rất ngon, cũng phải mang lên!"
Vẻ mặt cha Tống cũng trở nên bất lực với cô: "Được rồi, con bé này, cha sẽ làm mấy món ngon để con tiếp đãi bọn họ cho tử tế.
"
Tống Lăng cảm thấy mình về nhà còn khiến cha mẹ bận rộn thêm không ít.
Cô cảm động trước sự hy sinh và tình yêu của cha mẹ dành cho mình, dang tay ôm chầm lấy cha Tống: "Cảm ơn cha, vất vả cho cha rồi!"
Cha Tống cười toe toét: "Con bé này, lớn thế rồi, còn dính người, ra thể thống gì nữa! "
Ngoài miệng ông ấy nói ghét bỏ như vậy, nhưng trong lòng ông ấy lại cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ hơn ai hết.
Sau khi Tống Lăng quay lại phòng làm việc ở tầng 3, Phỉ Dẫn Chu và Trình An đã chuẩn bị xong hợp đồng.
"Tống tổng, cô xem hợp đồng còn vấn đề gì không? Nếu có, chúng ta sẽ sửa lại ngay tại đây.
"
Tống Lăng nhận lấy hợp đồng, cẩn thận xem xét một lượt.
Khi nhìn thấy giá của mỗi mét vuông, Tống Lăng ngẩng đầu lên nhìn Phỉ Dẫn Chu, cười hỏi hắn: "Phỉ tổng, giá này của anh có vẻ hơi thấp thì phải, anh không làm ăn lỗ vốn đấy chứ?"
Trước đó, cô cũng đã tìm kiếm tài liệu liên quan đến việc xây dựng trang trại ở trên mạng, còn có cả giá cả của chúng.
.
Giá mà Phỉ Dẫn Chu đưa ra rẻ hơn giá của người khác ít nhất cũng 1/3.
Hắn làm ăn như vậy liệu có lời được không?
Phỉ Dẫn Chu cười nói: "Chúng tôi chắc chắn sẽ không lỗ, chỉ là kiếm ít hơn một chút mà thôi.
"
Tống Lăng nhìn thẳng vào mắt hắn: "Anh chắc chứ?"
"Tôi chắc chắn!"
Phỉ Dẫn Chu đứng đối diện với cô, đôi mắt sâu thẳm sáng ngời của hắn cũng không chớp, không có vẻ chột dạ chút nào.
Tống Lăng cười: "Vậy tôi ký nhé?"
Phỉ Dẫn Chu tiếp tục gật đầu: "Ký nhanh đi!"
Tống Lăng xác định hợp đồng không có vấn đề gì, cũng xác định được tình cảm mà Phỉ Dẫn Chu dành cho mình, cô liền lập tức ký tên mình lên.
Cô ghi nhớ tình cảm của Phỉ Dẫn Chu dành cho mình.
Cô cũng sẽ tìm cơ hội trả lại tình cảm này, sẽ không để hắn chịu thiệt thòi.
Tống Lăng ký tên xong, Phỉ Dẫn Chu cũng thay mặt công ty Kiến An ký tên.
Hợp đồng có 2 bản, Tống Lăng và công ty Kiến An mỗi bên giữ một bản.
Tống Lăng cất hợp đồng đi, lên tiếng nói với Phỉ Dẫn Chu và Trình An: "Phỉ tổng, giám đốc Trình, hai người ăn chút trái cây nhé.
"
Ánh mắt của Trình An đã hướng về phía đĩa trái cây kia từ lâu, nuốt nước bọt vô số lần.
Nghe Tống Lăng đánh tiếng, hắn lập tức cười nói với Phỉ Dẫn Chu: "Phỉ tổng, trái cây nhà Tống tổng siêu ngon, chúng tôi đều ăn tới nghiện.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...