Nguyên thân nghe vậy, đôi mắt đỏ ngầu trong nháy mắt, giận dữ đến nứt cả mắt.
Cô vừa nghĩ đến cơ thể xanh xao trắng bệch nhỏ bé trôi nổi trong bồn tắm, tim đau đến không thở nổi, nước mắt cũng không kìm được mà tuôn rơi.
Mặc dù con trai bị thiểu năng nhưng nguyên thân chưa bao giờ chê bai con, càng không nỡ từ bỏ con.
Cô còn nuôi con trai trắng trẻo mập mạp, trông rất đáng yêu.
Cô cũng luôn tìm bác sĩ khắp nơi, tìm những bậc cha mẹ có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ thiểu năng thành tài, nghĩ rằng chỉ cần cô nuôi dạy con thật tốt, biết đâu một ngày nào đó, con trai cô cũng có thể trở nên bình thường, thậm chí có thể có một nghề nghiệp.
Nhưng bây giờ con trai không còn nữa, tinh thần cô cũng sụp đổ trong nháy mắt.
Cô dùng cả hai tay điên cuồng tát vào mặt Hà Kỳ Hàng, dùng giọng điệu hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, vừa khóc vừa mắng: "Hà Kỳ Hàng, anh là đồ súc sinh!"
"Hổ dữ còn không ăn thịt con, anh thật sự còn không bằng cả súc sinh!"
"Nhạc Nhạc còn nhỏ như vậy mà anh cũng ra tay được, sao anh lại độc ác đến vậy?"
"Anh muốn Nhạc Nhạc chết đến vậy, sao anh không tự đi chết đi?"
"Sao anh không đi chết đi!!!"
Ánh mắt căm phẫn oán hận của nguyên thân, giọng điệu mang theo sát khí nồng đậm khiến Hà Kỳ Hàng cảm thấy sợ hãi và rùng mình.
Hắn đẩy nguyên thân ngã xuống đất, nhanh chóng mở cửa bỏ chạy.
Nguyên thân nằm sấp dưới đất, khóc rất lâu rất lâu!
Đợi đến khi cô bình tĩnh lại, mới nhớ ra con gái trước đó hai ngày đã được bà nội đón về nhà.
Cô sợ con gái cũng gặp chuyện không may, lập tức thu dọn cảm xúc, lái xe đến nhà bà nội.
Thấy mẹ Hà, nguyên thân đè nén sự tức giận trong lòng, bình tĩnh hỏi: "Mẹ, Hi Hi đâu? Con đến đón Hi Hi về.
"
Cô phải đón con gái về bên mình.
Cô phải bảo vệ đứa trẻ này, tuyệt đối không thể để những kẻ cặn bã này làm hại Hi Hi của cô.
Mẹ Hà nhìn người con dâu không ra gì trước mặt, lạnh lùng kiêu ngạo nói với cô: "Tống Lăng, tôi khuyên cô nên nhanh chóng ly hôn với A Hàng đi, chỉ cần cô ký vào đơn ly hôn, chúng ta sẽ đưa Hi Hi cho cô!"
Nếu không phải vì gia đình Kim Xán Xán không chấp nhận Hi Hi thì bọn họ cũng không muốn đưa Hi Hi cho cô nuôi.
Nhưng nguyên thân như không nghe thấy lời bà ta nói, lại nhìn bà ta chằm chằm hỏi: "Mẹ, Hi Hi đâu? Con đến đón Hi Hi về nhà.
"
Mẹ Hà thấy nguyên thân mềm cứng không ăn, cười lạnh nói: "Tống Lăng, xem ra cô không thấy quan tài thì không rơi lệ.
"
Nguyên thân nghe vậy, đột nhiên nhìn về phía mẹ Hà, lạnh lùng nói: "Mẹ, con biết các người đủ tàn nhẫn, đủ độc ác, đã dám giết Nhạc Nhạc, vậy thì cứ giết luôn cả hai mẹ con chúng con đi! Hôm nay con cũng nói luôn ở đây, trừ khi con chết, nếu không, con sẽ không ly hôn với Hà Kỳ Hàng!"
Nguyên thân nói xong rồi đẩy mẹ Hà ra, tự mình vào tìm Hi Hi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...