Cha Tống thấy lần này Tống Lăng lại xách theo một chiếc vali lớn, mang về hai thùng hoa quả, trong lòng không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
"Lăng Lăng, hai đứa định về nhà ở luôn à? Sao lần này lại mang nhiều đồ về thế?"
Tống Lăng vốn tưởng rằng mẹ Tống đã nói chuyện cô đã ly hôn với cha Tống.
Bây giờ thấy gương mặt ngạc nhiên của cha Tống, cô biết ngay chắc chắc mẹ Tống vẫn chưa nói chuyện của cô với cha.
Tống Lăng suy nghĩ một lát, dứt khoát nói thẳng với ông: "Cha, Nhạc Nhạc không còn nữa, con và Hà Kỳ Hàng đã ly hôn, Tiểu Hi Hi sẽ do con nuôi.
"
Tống Lăng vừa mới dứt lời, cha Tống lập tức lên giọng: "Con nói gì cờ? Nhạc Nhạc không còn nữa à? Tại sao lại không còn nữa? Tên khốn nạn đó dám bắt nạt con như vậy à? Xem ông đây có đánh chết hắn không!"
Giọng nói như sấm rền đó khiến Tiểu Hi Hi sợ run cả người.
Cô bé sợ hãi lập tức dang tay ôm chầm lấy Tống Lăng, chui vào lòng cô, vùi cả khuôn mặt nhỏ vào trong lòng cô.
Tống Lăng vội vàng vỗ vào lưng cô bé: "Tiểu Hi đừng sợ! Ông ngoại không mắng con, đừng sợ nhé!"
Mẹ Tống thấy cha Tống làm Tiểu Hi Hi sợ, nhẹ nhàng trách móc: "Ông Tống, ông nhỏ tiếng thôi, ông xem ông kìa, nói to như vậy, làm Tiểu Hi sợ rồi.
"
Cha Tống tức đến đỏ bừng cả mặt, nhìn Tống Lăng bằng ánh mắt hận sắt không thành thép.
"Con ngốc này, chuyện lớn như vậy, sao con không về tìm chúng ta? Cho dù chúng ta không có tiền như nhà họ Hà, cũng không thể trơ mắt nhìn con bị bọn họ bắt nạt như vậy được!"
Cha Tống như con thú bị nhốt đi đi lại lại trong phòng khách mấy vòng, ông nói tiếp với Tống Lăng: "Không được! Chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy được, cha phải dẫn người đi tìm bọn họ tính sổ!"
Tống Lăng vội ngăn ông ấy lại: "Cha, cha đừng tức giận, nhà họ Hà làm ác, bọn họ sẽ phải trả giá, cha cứ chờ xem.
"
Nhưng cha Tống không nghe cô, ông ấy giận dữ quát: "Bọn họ sẽ phải trả giá gì chứ? Nếu trên đời này thật sự có báo ứng thì những kẻ ác trên thế giới này đã chết hết từ lâu rồi, sao lại xảy ra nhiều chuyện phạm pháp như vậy được?"
Tống Lăng thấy khuyên không được ông Tống, cô liền trực tiếp dùng tuyệt chiêu của mình: "Cha, cha nhìn tay con này.
"
Cha Tống không biết cô định làm gì, vừa tức giận vừa căm hận nhìn tay cô.
Mẹ Tống cũng theo bản năng nhìn vào tay cô.
Ngay dưới ánh mắt của họ, đầu ngón tay Tống Lăng nhanh chóng mọc ra một mầm xanh, sau đó lớn thành cây, kết thành nụ, cuối cùng nở thành một bông hồng rực rỡ.
Cha Tống và mẹ Tống đều vô cùng ngạc nhiên!
"Lăng Lăng, đây, đây là chuyện gì vậy?"
"Lăng Lăng, con đây là, đây là đang làm ảo thuật à?"
Tống Lăng cười với bọn họ: "Cha, mẹ, con không phải làm ảo thuật, con gặp được kỳ ngộ, thức tỉnh dị năng trồng trọt, thông qua dị năng trồng trọt của mình, con có thể trồng ra đủ loại trái cây rau củ ngon lành.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...