Tống Lăng cười nhạt: "Mẹ, con và anh ta ly hôn rồi.
"
Tống Lăng và Hà Kỳ Hàng cãi nhau ly hôn cũng đã hơn nửa năm nhưng cô vẫn không nói cho cha mẹ biết, vì sợ cha mẹ lo lắng cho cô.
Lúc này mẹ Tống vừa nghe cô nói vậy, lòng đau như cắt, lau nước mắt: "Con này, sao cái gì con cũng không nói cho chúng ta vậy? Có phải nó bắt nạt con không? Mẹ bảo cha con và em trai con đánh chết nó!"
Tống Lăng vội nói với bà ấy: "Mẹ, con không sao, bây giờ người ly hôn nhiều lắm, hợp thì ở, không hợp thì tan, không có gì to tát, mẹ đừng lo lắng, con lớn như vậy rồi, biết mình muốn cuộc sống như thế nào.
Hơn nữa, con về đây ở với mọi người chẳng phải tốt sao?"
Mẹ Tống vừa khóc vừa cười, vỗ nhẹ vào cô: "Con này, lúc nào cũng làm người khác phải lo lắng.
"
Tống Lăng dang tay ôm lấy mẹ Tống, dịu dàng nói: "Mẹ yên tâm, sau này con sẽ ở bên mẹ và cha mãi, không đi đâu nữa.
"
Mẹ Tống khẽ thở dài: "Về thì về, vừa hay mẹ và cha già rồi, công việc kinh doanh trong nhà cứ giao cho con.
"
Tống Lăng thấy tâm trạng mẹ Tống dần khá hơn, lại cười nịnh bà ấy: "Mẹ và cha vẫn còn trẻ và khỏe mạnh, cần gì phải con chứ!"
Mẹ Tống liếc nhìn Tiểu Hi Hi vẫn đang ngủ say ở ghế sau, liếc cô: "Thôi, con bớt nịnh mẹ đi, mau bế Hi Hi lên ngủ đi, căn phòng của con mẹ vẫn giữ cho con, mẹ vẫn hay dọn dẹp, chỉ cần trải ga giường là có thể ngủ được rồi, đi nào, lên lầu rồi nói chuyện.
"
Tống Lăng nhẹ nhàng bế Tiểu Hi Hi từ ghế sau xe lên.
Tiểu Hi Hi giật mình thức giấc, đột ngột mở mắt ra.
Khi nhìn thấy người bế mình là Tống Lăng, cô bé mới yên tâm, lại nhắm mắt, dụi dụi vào người Tống Lăng, tiếp tục ngủ say.
Không biết đứa trẻ này có phải dạo này bị ngược đãi dữ dội không nữa, hôm qua về nhà tắm rửa xong là cứ ngủ mãi, tối Tống Lăng gọi dậy ăn cơm mới dậy.
Ăn tối xong, cô bé lại ngủ một giấc đến sáng, đến sáng Tống Lăng gọi ăn sáng mới dậy.
Tống Lăng còn lo lắng không biết cơ thể cô bé có vấn đề gì không, nhân lúc cô bé ngủ, cô đã dùng dị năng kiểm tra cơ thể cô bé.
Trên người Tiểu Hi Hi ngoài những vết bị bóp và đánh, còn có dấu hiệu suy dinh dưỡng.
May mắn là cô bé không bị thương bên trong.
Theo Tống Lăng đoán, Tiểu Hi Hi sẽ có phản ứng buồn ngủ này, hẳn là do thời gian này luôn sống trong môi trường bị bỏ bê và ngược đãi, lúc nào cũng lo lắng bất an, chắc chắn ban đêm cũng không ngủ ngon.
Bây giờ cô bé đã trở về bên mẹ, có được cảm giác an toàn, cơ thể sẽ tự động rơi vào trạng thái ngủ đông, để hồi phục lại tinh thần và cơ thể có phần kiệt quệ và suy nhược của cô bé.
Tống Lăng kiểm tra xong cơ thể cô bé, lại dùng dị năng hệ Mộc truyền sinh khí vào cơ thể nhỏ bé ấy.
Hạch tâm của dị năng hệ Mộc là màu xanh lục, nó tượng trưng cho sinh khí, thanh lọc và chữa lành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...