Xuyên Thành Người Hầu Phủ Thượng Thư


Lý Kim Huy thấy em gái đến liền rất vui, hắn ta liên tục bám lấy cô kể về Thị Dao chơi cùng hắn vui như nào, hắn còn bảo cô cho Thị Dao qua chỗ hắn ở luôn.

Lý Kim Linh cũng khá sửng sốt khi lần đầu thấy đại ca nhà mình thân thiết với 1 người lạ như vậy, trước đây hắn rất khó gần người, chỉ thân thiết với cô và cho hai người Thị Xuân Thị Thu chăm sóc.

Đặc biệt, do hồi nhỏ bị trúng độc, hắn còn có bệnh sạch sẽ trong ăn uống, ngoài cô ra không bao giờ ngồi ăn cùng ai, vậy mà bây giờ còn muốn cùng Thị Dao ăn cơm.

Thấy tinh thần đại ca trở nên tốt hơn hẳn, cô liền đồng ý cho Thị Dao qua ăn trưa với hắn, nhưng không thể thành người hầu của hắn được.

Lý Kim Huy chỉ muốn lúc nào cũng được nhìn thấy Thị Dao, chứ không phải mỗi giờ cơm trưa, nhưng không muốn làm em gái giận nên không đòi thêm nữa.

Nói xong chuyện của Thị Dao, Lý Kim Linh liền hỏi Lý Kim Huy:
“Đại ca? Anh thấy Thị Xuân và Thị Thu thế nào? Các cô ấy tốt như Thị Dao không?”
Lý Kim Huy liền nói: “Tất nhiên không rồi.

Ta chỉ thích chơi với Thị Dao thôi.” Lý Kim Linh nghĩ hắn tính trẻ con, có bạn mới liền không muốn chơi với bạn cũ nữa liền hỏi tiếp: “Thế các cô ấy chăm sóc anh có được không? Các cô ấy có làm gì khiến anh khó chịu không?”
Đến lúc này, Lý Kim Huy bỗng trở nên bồn chồn, hắn trả lời theo phản xạ: “Các cô ấy tốt lắm, anh rất khỏe.”
Lý Kim Linh thấy lạ liền hỏi lại: “Là sao? Các cô ấy chăm sóc anh tốt lắm hả” Lý Kim Huy đôi mắt mơ hồ như bị ai thôi miên lắp lại từng chữ: “Các cô ấy tốt lắm, anh rất khỏe.”
Lý Kim Linh liền nói to hơn: “Em có bảo anh không khỏe đâu.

Em hỏi anh là các cô ấy đối xử với anh có tốt không mà?”
Lý Kim Huy giật mình ngẩng đầu tròn xoe mắt nhìn cô.

Lý Kim Linh cảm thấy anh mình hình như lại phát bệnh liền gọi lại.

Hắn ta lại cúi xuống tay nắm chặt vạt áo lặp lại mấy từ: “Rất tốt, rất khỏe.”
Hỏi cả buổi tối, cuối cùng không hỏi được gì, tình trạng bệnh của Lý Kim Huy càng tệ hơn, cuối cùng Lý Kim Linh chỉ đành quay về.

Lý Kim Huy thấy ánh mắt thất vọng của cô cũng không biết làm thế nào, cứ mỗi lần cô hỏi chuyện của Thị Xuân với Thị Thu hắn đều có phản ứng như vậy, hắn cũng không muốn, chỉ tại hắn đã được tập thành quen.

Trước kia, hắn không biết tại sao em gái bỗng trở nên không còn đến chơi với hắn thường xuyên nữa, hắn chỉ còn một mình ở viện này, bọn Thị Xuân với Thị Thu thì suốt ngày bảo hắn phải trả lời họ mấy câu mà Lý Kim Linh hỏi kia.

Họ hỏi hắn, họ chăm sóc hắn có tốt không, hắn có thấy khó chịu hay không vui không.

Hắn lúc đó không nói gì, mặc kệ bọn họ, nhưng bọn họ không tha cho hắn, lúc nào cũng bắt hắn phải bảo họ tốt thế này thế nọ.

Nếu hắn không nói, họ sẽ cố tình làm hỏng đồ của hắn, không cho hắn ăn, không cho hắn ngủ, thậm chí họ còn làm bẩn đồ ăn của hắn rồi bắt hắn phải ăn.

Hăn thực sự không chịu nổi nên mỗi ngày đều phải trả lời bọn họ, lặp đi lặp lại, bất giác đã trở thành thói quen.
Thị Dao sau khi được tiểu thư đồng ý, mỗi ngày cô đều đến ăn cơm cùng đại thiếu gia, hai người Thị Xuân Thị Thu cũng không thể ngăn cản, chỉ âm thầm quan sát cô rồi sau lưng lại quay ra dạy dỗ Lý Kim Huy.

Thị Yến, Thị Mai thấy thế cũng không nói gì, Thị Yến còn than khổ giúp cô làm việc cả ngày, bữa trưa còn phải qua đó hầu hạ đại thiếu gia.

Ngược lại Thị Anh có vẻ rất ngưỡng mộ cô, bảo cô thật có phúc mới được qua đó chăm đại thiếu gia, còn bảo cô qua đó phải chăm sóc ngài ăn thật tốt, rồi mỗi ngày còn xoay quanh cô hỏi hôm nay đại thiếu gia ăn gì, ăn được nhiều không.


Trần Thanh Dao thực sự thấy khó hiểu liền hỏi: “Thị Anh, cô muốn sang viện của đại thiếu gia làm việc lắm à? Sao cô không xin tiểu thư cho chuyển sang bên đấy? Tiểu thư biết cô quan tâm đại thiếu gia như thế chắc chắn sẽ cho cô qua mà.”
Thị Anh buồn buồn nói: “Tôi cũng muốn qua lắm, nhưng đại thiếu gia không thích tôi, ngài ấy không cho ai lại gần cả, ngoài đại tiểu thư với hai người Thị Xuân, à giờ có thêm cô nữa.

Nên là tôi rất ngưỡng mộ mấy người, rốt cuộc các người làm cách nào mà nói chuyện được với đại thiếu gia vậy?”
Thị Dao nói: “Thì tôi cứ nói chuyện như bình thường thôi.

Ngài ấy cũng là người mà, có phải là động vật đâu mà không nói chuyện được.”
Thị Anh nói: “Nhưng mà tôi cũng đã thử nhiều lần, mỗi lần ngài ấy đều tránh tôi như tránh tà ấy.

Bọn Thị Xuân nói, có thể là do bản thân tôi từng làm gì đó khiến ngài ấy ghét nên giờ tôi không thể tiếp xúc với ngài ấy được nữa.”
Thị Dao liền an ủi Thị Anh: “Tôi thấy ngài ấy cũng dễ nói chuyện mà, để hôm nào tôi hỏi ngài ấy về cô rồi tôi bảo ngài ấy thử nói chuyện với cô xem sao nhé.”
Thị Anh nghe vậy liền vui vẻ trở lại: “Thật sao, vậy cô giúp tôi hỏi nhé, tôi cảm ơn cô nhiều.”
Thị Dao hỏi tiếp: “Sao cô lại thích chăm sóc đại thiếu gia vậy? Tôi thấy cả phủ này ai cũng tránh ngài ấy mà?”
Thị Anh chưa trả lời câu hỏi của Thị Dao, khi cô còn ngập ngừng thì Thị Yến đã từ trong nhà bước ra, tay chống ngang hông, miệng lớn nhai bã trầu mà đáp thay: “Tôi biết đó, vì một lần đại thiếu gia từng một lần “anh hùng cứu mĩ nhân” Thị Anh, nên từ đó trong đầu cô ấy lúc nào cũng chỉ có đại thiếu gia thôi.”
Thị Anh xấu hổ nói: “Không phải chỉ vì vậy, tại các cô không để ý ngài ấy thôi, tôi thấy ngài ấy tuy bị bệnh nhưng tính tình lại rất tốt, hiền lành, luôn thích giúp đỡ người khác.

Chỉ là bây giờ bệnh của ngài ấy nặng hơn nên mới không thích giao tiếp với mọi người.”
Thị Yến nhổ bã trầu ra rồi ha ha cười lớn: “Đúng là người tình trong mộng hóa tây thi mà, nhìn tên ngốc cũng thành trạng nguyên.”
Thị Anh liền quát: “Cô đừng có nói bậy, tiểu thư mà nghe thấy....”
Thị Yến liền đi ngay vào trong phòng: “Được rồi, tôi sợ cô rồi, đừng suốt ngày đem tiểu thư ra dọa tôi nữa.”
Thị Dao cũng góp lời: “Thị Yến, cô mà biết sợ tiểu thư thì lần sau đừng nhổ bã trầu bừa bãi nữa.”
Thời tiết cuối thu mấy hôm trước thường trở nên nóng bức ngột ngạt, đến hôm nay, những cơn gió phía bắc mới bắt đầu thổi về, cây quanh viện chỉ còn lưa thưa vài chiếc lá, Thị Dao vừa đứng canh cửa cho tiểu thư vừa quấn chặt cái chăn ngồi một góc.

Đêm đầu đông gió thổi khá lớn, chỉ vừa mới bắt đầu canh thôi mà Thị Dao đã không khỏi mong trời mau sáng để về ngủ, cô lạnh lắm rồi, cứ thế này có khi sáng mai cô lại ốm mất.

Đang tìm chỗ ngồi tránh gió, chợt cô thấy hình như có ai vừa vụt qua mình, nhìn quanh không có gì lạ cô lại ngồi xuống.

Khi cô lim dim thì cửa phòng tiểu thư chợt mở, lúc này sắc mặt Lý Kim Linh thực sự rất đáng sợ, cô ta bảo Thị Dao mau bảo Thị Mai dậy đi kiếm thầy thuốc đến phòng Đại thiếu gia rồi đi theo cô ấy.

Thị Dao nghĩ chắc đại thiếu gia trở bệnh nặng khiến đại thiếu gia lo lắng nên cũng vội đi gọi Thị Mai dậy dặn dò rồi chạy theo.

Khi đến viện đại thiếu gia, cô thấy Thị Xuân Thị Mai đã bị trói quỳ ngoài phòng, còn có hai người đàn ông lạ mặt đang đứng canh.

Vốn định đến xem bọn Thị Xuân Thị Mai bị làm sao thì cô chợt nghe thấy tiếng đại thiếu gia phát ra từ trong phòng, cô liền chạy đến xem sao.

Càng đến gần, Thị Dao càng thấy không ổn, hình như đại tiểu thư đang bảo đại thiếu gia bình tĩnh, còn đại thiếu gia thì cứ gào lên, còn đập đồ lung tung.

Sợ Lý Kim Huy làm Lý Kim Linh bị thương, Thị Dao liền đẩy cửa vào gọi.

Lý Kim Linh thấy cô đến định bảo cô ra ngoài trước, nhưng chưa kịp nói xong, Lý Kim Huy đã phản ứng trước.

Hắn chạy một mạch ra chỗ Thị Dao ôm chặt cô như cục gỗ trên sông của mình.

Lý Kim Linh và Thị Dao đều sửng sốt, đặc biệt là Lý Kim Linh, cô ta vừa cố gắng trấn an hắn đủ kiểu mà hắn vẫn như không thấy cô vậy.


Thị Dao vừa đến, hắn liền bình tĩnh lại.

Lý Kim Linh thấy hắn đã ổn hơn liền giao hắn lại cho Thị Dao còn mình ra giải quyết hai người kia.
Trần Thanh Dao không hiểu chuyện gì, nhưng thấy phòng ốc lộn xộn như vừa có cơn bão quét qua, cô chắc bệnh tình của thiếu gia lần này rất nặng, chỉ có thể an ủi dỗ dành hắn từ từ.

Lý Kim Huy ôm cô rất chặt, người hắn lại không ngừng run, dù hắn không khóc nhưng làm cho người khác cảm giác hắn rất tủi thân, rất đáng thương.

Cứ đứng một lúc như vậy là người Trần Thanh Dao vừa tê vừa mỏi, cô đành tìm cách để hắn buông mình ra trước đã.
“Đại thiếu gia, vòng của em đâu? Không phải ngài cũng đem ra đập rồi đấy chứ?”
Lý Kim Huy nghe vậy lập tức lấy lại tinh thần: “Không có”
Thị Dao thấy hắn vẫn bất động, đành hỏi tiếp: “Thế mang ra đây em xem nào.” Lý Kim Huy không muốn buông cô ra, nhưng vì Thị Dao cứ đòi xem vòng, nên hắn đành từ từ buông tay rồi lấy từ trong người ra chiếc vòng kia.”
Thị Dao thấy vậy liền tỏ vẻ không hài lòng: “Sao ngài bảo ngài sẽ giấu nó kĩ mà, ngài vẫn để trong người vậy? Lỡ rơi mất thì sao?”
Lý Kim Huy lí nhí nói: “Trên người chính là chỗ an toàn nhất.”
Thị Dao không hơn thua với hắn, cô dẫn hắn tới cạnh giường bắt hắn nằm xuống nghỉ ngơi.

Hắn lại không chịu cứ nắm chặt cô.
“Đại Thiếu gia cứ ngủ đi, em ngồi ngay cạnh ngài mà, em không đi đâu hết.” Lý Kim Huy vẫn mở to mắt nhìn cô.

Đôi mắt ấy vẫn đen như lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn vậy.

Rồi cô chợt hỏi: “Có đau không? Ngài còn thấy đau chỗ nào không?”
Lý Kim Huy nghe vậy cũng không nói gì, hắn chỉ nhắm mắt lại, nằm dựa sát vào người cô, cảm nhận sự ấm áp của cô.

Thị Dao đợi một lúc không thấy hắn trả lời, tưởng hắn đã ngủ, thì giọng hắn vang lên: “Đau, lúc nào cũng đau.”
Thị Dao không biết hắn đau ở đâu, cũng không biết an ủi hắn thế nào nữa để hắn ổn hơn, chỉ nhẹ vỗ về hắn: “Đau thì phải đi chữa mới hết đau được, đại thiếu gia không chịu chữa bệnh, đau cũng không nói cho ai biết, thì sao mà hết đau được.”
Lý Kim Huy nói: “Chữa không hết, nói không ai nghe.”
Lúc này thì Trần Thanh Dao thầm nghĩ: “Đang bị bệnh mà vẫn biết ăn vạ nói lý, đúng là cái đồ quấn người mà.

Chả phải có mình với đại tiểu thư nghe hắn sao.”
Ngay sau đó, Thị Mai dẫn người đến, Thị Dao liền khuyên bảo Lý Kim Huy để thầy thuốc xem bệnh.

Sau khi khám xong, thầy thuốc kê đơn thuốc cho Thị Mai, rồi ra ngoài phòng gặp đại tiểu thư.

Trước khi ông ta đi còn cho Lý Kim Huy một viên thuốc an thần, nên Thị Dao dỗ hắn được một lúc thì hắn cũng liền ngủ.

Sau khi thấy Lý Kim Huy đã ngủ, Thị Dao liền dọn dẹp phòng một lát rồi chạy ra ngoài phòng xem tình hình.

Vừa chạy ra thì cô đã bị dọa cho chết khiếp, từ bé đến lớn, đây là hình ảnh kinh hãi nhất mà cô từng thấy.

Thị Mai Thị Dao nằm bẹp người ngoài sân, mắt và miệng hai cô ấy không ngừng chảy máu, tay chân cũng bị người ta chặt đứt.

Bọn họ đau đớn nằm ở đó quằn quại, miệng phát ra tiếng ư ư, không biết hai người đàn ông kia làm kiểu gì mà bọn họ lúc bị hành hình không có một tiếng thét.


Còn đại tiểu thư lúc này vẫn đoan trang ngồi trên ghế, vừa uống trà vừa bình tĩnh nhìn hai người họ.

Thị Mai thì không thấy đâu, giờ chỉ có cô đối mặt với tình huống này, Thị Dao thực sự không biết phải làm gì, cô cứ sợ hãi đứng đó, mắt nhìn chằm chằm bọn người Thị Xuân mà không thể lên tiếng.
Sau đó, Lý Kim Linh liền lên tiếng gọi cô: “Nhìn đủ chưa, qua đây.”
Thị Dao run rẩy đi đến trước mặt Lý Kim Linh.

Lý Kim Linh hỏi cô tiếp: “Có biết tại sao bọn họ bị như vậy không?”
Thị Dao lập tức gật đầu xong lại lắc đầu, cô sợ quá không biết trả lời như nào chỉ lắp bắp: “Em....!thực sự...!thực sự...!không biết....”
Lý Kim Linh liền từ từ kể lại mọi việc bọn Thị Xuân làm với đại thiếu gia, kể cả việc hôm nay hắn ta bị Thị Xuân bỏ tình dược, suýt bị cưỡng ép làm chuyện kia khiến thiếu gia trở bệnh nặng như sắp điên hẳn.

May mà đại tiểu thư để người ở đây âm thầm theo dõi, biết được sự việc, cho hắn uống thuốc giải kịp thời mới cứu được.
“Đây chính là hình phạt nhẹ nhất ta có thể nghĩ ra cho bọn họ rồi đó.

Chỉ là móc đôi mắt bẩn thỉu đó ra, cắt cái lưỡi hay đe dọa đại ca ta, chặt đôi ta bẩn thỉu đã chạm vào anh ấy đi thôi.

Ta chưa giết chúng là may, ngươi sợ cái gì.

Chẳng lẽ ngươi cũng là đồng bọn của chúng?”.

Thị Dao lập tức quỳ xuống, nước mắt rưng rưng phủ nhận.

Lý Kim Linh cũng chỉ định trêu cô, không ngờ cô ấy lại sợ như vậy.
“Ta biết cô không phải, nếu không sao nhiều lần cô lại ám chỉ với ta bọn họ đối xử không tốt với ca ta chứ.

Mấy ngày nay người của ta cũng đã theo dõi cô, cũng đã chứng minh cô trong sạch.

Nhưng ta không chắc, sau này cô còn hiền lành chất phác như thế nữa không, hay sau này cũng vì hám lợi, lợi dụng sự tin tưởng của ca ta mà trở nên giống bọn chúng.

Cho cô nhìn thấy cảnh tượng này cũng là cho cô học hỏi một chút.

Sau này cô đi theo hầu hạ đại ca ta đi, giờ cũng chỉ còn cô tiếp xúc được với anh ấy.

Nhưng nếu sau này cô có ác tâm gì thì hãy nhớ đến kết cục của bọn họ.”
Ánh mắt Lý Kim Linh căm ghét nhìn về phía người bọn Thị Xuân, sau đó lạnh lùng nói với hai người đàn ông: “Đem chôn sống chúng đi, tránh sau này để lại điểm yếu cho người khác hại ta.”
Thị Dao nghe vậy càng sợ hãi không dám ngẩng đầu, đến bây giờ cô mới thực sự cảm nhận được đại tiểu thư đáng sợ như lời nói hôm nọ của Thị Yến là như nào.

Sau khi bảo Thị Dao đêm nay ở lại chăm sóc đại thiếu gia, sáng mai hãng về lấy đồ thì liền rời đi.

Lý Kim Linh đi rồi, Trần Thanh Dao mới thở phào ngồi bệt xuống, cô ngồi một lúc thì phía đông đã bắt đầu có những tia sáng đầu tiên.

Dù hai người kia đã được mang đi, nhưng trên sân vẫn còn vệt máu lớn, mùi máu tanh thoang thoảng khắp viện, Thị Dao đành vừa tự động viên mình vừa dậy dọn dẹp để lúc thiếu gia dậy không gặp phải.

Sau khi dọn xong, cô liền về ngồi cạnh giường đại thiếu gia rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, người đầu tiên sau khi thức dậy Lý Kim Huy gặp được là Thị Dao, đầu tiên hắn cảm thấy ngỡ ngàng tưởng mình đang mơ, sau đó liền thấy rất vui, đây có lẽ là buổi sáng vui nhất của hắn trong mấy năm nay, còn đêm qua chỉ là một hồi ác mộng.

Hắn cứ nằm đó, cười ngây ngốc nhìn Thị Dao.

Một lát sau, Trần Thanh Dao giật mình tỉnh giấc, ngồi ngủ khiến cả người cô đau nhức, đang vặn người thì cô thấy đại thiếu gia đã dậy, cô vội đi chuẩn bị đồ đạc cho hắn thay đồ rửa mặt.

Lý Kim Huy cảm thấy hôm nay Thị Dao rất lạ, hắn muốn nói chuyện với cô nhưng Thị Dao lại làm như rất bận rộn, hết chạy đông lại chạy tây.


Gần trưa, cô ấy muốn đi lấy đồ ăn cho hắn, hắn liền vui vẻ đợi, hắn không sợ cô chạy mất, vì hắn đang giữ thứ đồ quan trọng của cô rồi.
Thị Dao thực sự giờ không dám đối mặt với anh em nhà Lý Kim Huy, cô không biết rốt cuộc trước kia họ đã trải qua những gì, một người thì chưa qua mười lăm đã tàn nhẫn vô tình, một người thì điên điên khùng khùng, hôm qua vừa mới như vậy mà hôm nay đã vui vẻ trở lại như không có chuyện gì, thậm chí hai người Thị Xuân đột nhiên biến mất cũng không làm hắn có biểu hiện gì, như kiểu trong lòng hắn vốn không có sự tồn tại của bọn họ.

Trần Thanh Dao thực sự rất sợ hãi, cô không muốn ở đây chút nào nữa, hầu hạ hai người này không tốt thì chết lúc nào không biết.
Sau khi dỗ đại thiếu gia ăn trưa xong, cô liền xin về chỗ cũ lấy lại đồ, biết cô sẽ ở lại đây với hắn, Lý Kim Huy rất vui, lập tức cho cô đi.

Sau khi về viện tiểu thư, Thị Anh và Thị Yến đều đã được tiểu thư dặn dò qua liền giúp cô dọn dẹp đồ đạc rồi mang sang.
Thị Yến vừa dọn vừa nói nhỏ: “Không ngờ bọn Thị Xuân lại dám ăn trộm đồ của thiếu gia làm quỹ riêng, tôi đã bảo mà, bọn họ vốn không tốt đẹp gì, bị đuổi đi như vậy là đáng.”
Có vẻ tiểu thư không muốn bọn Thị Yến biết những sự việc kia nên chỉ nói sơ qua như vậy.

Nên Thị Dao cũng chỉ lẳng lặng nghe không nói thêm gì.
Thị Anh cũng nói: “Tôi hi vọng bọn họ có thể giúp đỡ được đại thiếu gia nhiều hơn nên mới hay làm hộ bọn họ như vậy.

Thật khiến người ta thất vọng.

Thị Dao cô đừng giống bọn họ nhé, cô sang đấy nhất định phải chăm sóc thật tốt cho đại thiếu gia đó.
Thị Dao nghĩ một lát liền nói: “Giờ ở viện đó chỉ có mỗi mình tôi, tôi sợ mình không làm hết được, hay tôi xin tiểu thư cho cô quan đó với tôi nhé.

Dù cô không thể tiếp xúc với đại thiếu gia nhưng mấy việc vặt ở đó chắc vẫn làm được.

Biết đâu cô làm ở đó lâu rồi, thiếu gia có thể nói chuyện với cô thì sao?” Thị Anh chưa kịp nói gì, Thị Yến đã lên tiếng ngăn cản: “Không được, Thị Anh đi rồi, tôi biết phải làm sao.”
Thị Dao liền nói: “Còn Thị Mai, Thị Lan giúp cô rồi mà.”
Thị Yến vẫn nhất quyết không chịu: “Không được, không có Thị Anh, tôi không làm được việc gì cả.

Chúng tôi từ bé đã ở bên nhau, không thể tách ra.”
Thị Dao thấy Thị Yến kiên quyết đành nói: “Vậy thôi.”
Thị Anh lại không chịu từ bỏ: “Hay cả hai chúng tôi cùng sang đó giúp cô nhé Thị Dao, dù sao cũng còn nhiều việc cô chưa làm quen.

Cô không cần lo đại tiểu thư không người hầu hạ, chúng tôi đi rồi, cô ấy có thể tìm người khác thay chúng tôi mà.

Dù sao chúng tôi cũng đã theo tiểu thư với thiếu gia lâu năm, tiểu thư rất tin tưởng chúng tôi, chắc chắn cô ấy sẽ yên tâm cho chúng tôi hầu hạ ngài ấy.”
Thị Dao nghe vậy không khỏi mừng rỡ: “Thật không? Vậy thì tốt quá, lát tôi sẽ xin với đại tiểu thư.

Nhưng mà Thị Yến thì sao, cô muốn sang không?”
Thị Yến nhìn ánh mắt mong chờ của Thị Anh với mình đành đáp: “Được rồi, Thị Anh đi đâu, tôi theo đó.”
Thế là Thị Dao vui mừng đi gặp đại tiểu thư.

Đúng như lời Thị Anh nói, quả thật bọn họ được cho phép cùng sang viện đại thiếu gia làm việc.

Sau khi bọn họ dọn đi, viện đại tiểu thư lại có thêm một vài người mới.

Thị Mai bỗng trở nên bận rộn hơn rất nhiều, bởi Thị Lan đã về quê nghỉ một thời gian, giờ cô vừa phải chăm sóc đại tiểu thư, vừa phải dạy dỗ quản lý đám người hầu mới.

Có vẻ quá bận nên cô không để ý thấy đám người hầu này dường như đã được dạy dỗ qua, đặc biệt nghe lời đại tiểu thư, cũng không làm việc thừa thãi nào như bọn Thị Anh Thị Yến trước đây.
Sau khi Thị Dao dẫn Thị Yến và Thị Anh qua gặp mặt Lý Kim Huy, hắn lại chỉ như nhìn thấy mỗi cô, cô nói gì cũng chỉ cười cười gật gật, như không nhìn thấy hai người kia.

Thị Dao cũng chưa biết làm thế nào để hắn giao tiếp với hai người họ, đành phải để họ về phòng rồi giao việc cho họ làm dần.

Cuộc sống của ba cô dần quay trở lại quỹ đạo lúc trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận