Xuyên Thành Người Hầu Phủ Thượng Thư


Người Thị Mai đang đợi là Lý Kim Thành, thời gian gần đây, cô và hắn ta thường xuyên gặp mặt.

Thị Mai biết hắn cố ý tiếp cận mình vì muốn lấy thông tin chỗ đại thiếu gia và tiểu thư.

Mặc dù cô yêu thích hắn, nhưng cũng không ngu ngốc.

Cô cũng muốn tiết lộ cho hắn nhiều thông tin hơn, nhưng cô cũng không nắm được gì nhiều, chung quanh cũng chỉ là việc sinh hoạt thường ngày của hai người bọn họ.

Thị Mai biết, dù chỉ ít thông tin như vậy nhưng cũng đủ hữu dụng với nhị thiếu gia, để muốn nghe ngóng tình hình bên đó, hắn chắc chắn sẽ đến tìm tới cô.

Để được nói chuyện, được ở cạnh hắn nhiều hơn, cô không sợ trở thành kẻ ngốc trong mắt hắn, kể lại cho hắn nghe từng sinh hoạt nhỏ nhất của đại tiểu thư.

Thị Mai vừa đứng đợi, vừa nhìn trời, cô bỗng nhớ lại khoảng thời gian này mười năm trước, lúc đó cô vừa bị bán vào đây.

Một hôm đi lạc qua viện tam phu nhân, cô nhìn thấy một đứa bé quần áo lấm lem đang bị một đứa bé khác đè ra đánh.

Mẹ thằng bé bị đánh lại không hề giúp nó, chỉ đứng nhìn, thằng bé kia hả hê xong thì phủi áo đứng lên, bà ta còn ra khỏi thăm: “Tam thiếu gia, ngài hết giận rồi chứ, chỉ tại thằng con ta không biết điều chọc giận ngài, ngài đánh nó phải lắm, lát ta sẽ phạt thêm nó cho ngài.”
Tên nhóc con đó hừ một cái “Rõ ràng bằng tuổi, chỉ sinh trước ta có mấy tháng mà cũng đòi làm anh ta, đừng có mơ, cái đồ rác rưởi.” Rồi không thèm đếm xỉa tới hai mẹ con họ, dẫn người rời đi.
Tam phu nhân thấy người đi rồi, cũng không đoái hoài tới con mình, đi vào trong phòng.

Cậu bé bị đánh kia chính là nhị thiếu gia, hắn bị ra như vậy cũng không khóc không nháo, có lẽ hắn biết dù hắn có khóc cũng sẽ trở thành trò cười cho người khác.

Hắn cứ ngồi im ngoài đó, ngơ ngác không biết phải làm gì cho đúng.

Bỗng trước mặt hắn có một cô nhóc chạy ra nói: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, sẽ không có ai cười đâu”.
Thằng nhóc quay mặt đi: “Ai thèm khóc chứ, chỉ lũ con gái mới khóc.”
Cô nhóc thấy hắn cứng đầu, nhưng không hiểu sao lại thấy đau lòng cho hắn, cô móc chiếc kẹo duy nhất bản thân có mà cô cất giữ từ dịp tết vừa rồi ra cho hắn: “Cho em, ăn đi, ăn vào là sẽ hết buồn.”
Tên nhóc đó chưa kịp nói không thèm đã bị cô nhóc nhét kẹo vào miệng.

Vị ngọt lan ra làm hắn giật mình.

Từ nhỏ, Lý Kim Thành có bao nhiêu kẹo đều bị Lý Lăng dành hết, hắn chưa từng tử tế ăn cái kẹo nào, cha mẹ hắn cũng mặc kệ hắn.

Đây là lần đầu tiên có người đút kẹo cho hắn, tủi thân chồng chất, những giọt nước mắt to lăn dài trên má.

Thị Mai nhìn thấy mà đau lòng, lấy tay lau cho hắn.

Rồi không hiểu sao, càng lau hắn lại khóc càng to.

Hắn khóc làm cô vừa sợ vừa thương, cũng khiến cô nhớ đến đứa em trai ở nhà hay quấn lấy mình, bất giác cô cũng khóc theo.

Bọn họ cứ thế thi nhau khóc cả buổi, cho đến khi tam phu nhân không chịu nổi tiếng khóc trẻ con mà quát ra ngoài: “Câm miệng cho tao, ầm ĩ hết cả lên, có để ai ngủ không?”
Thị Mai bị tiếng quát dọa sợ liền im lặng, lo lắng tên nhóc khóc lớn quá sẽ bị đánh tiếp liền dỗ nó nín.


Tên nhóc đó lại khóc đến mức lịm đi.

Đang không biết làm thế nào, Thị Mai thấy người hầu của tam phu nhân đi ra.

Sợ quá, cô nhóc chạy ra ngoài núp vào một góc, người hầu kia thấy thiếu gia nhà mình ngủ trên đất liền vội vã bế vào trong phòng.

Từ hôm đó, cô cũng không gặp lại nhị thiếu gia lần nào nữa, chỉ nghe nói ngài ấy lúc đó liền bệnh nặng, phải đem về quê chữa trị.
Một năm sau ngài ấy trở về, có vẻ nhị thiếu gia không còn nhớ tới chuyện ngày hôm đó, nên cô cũng không thể mặt dày tới kể chuyện làm quen, chỉ khiến ngài ấy thêm khinh thường.

Có lẽ ngài ấy đã quên đi vị kẹo năm xưa, nhưng Thị Mai vẫn còn nhớ rất rõ cảm giác đồng cảnh ngộ của hai đứa trẻ lúc đó.

Mang theo cảm xúc ấy, theo dõi nhị thiếu gia từ xa mỗi ngày đã khiến cô có những rung động mới cùng yêu thích say mê vô cùng.
Hôm nay đợi mãi, cũng có người đến, nhưng không phải nhị thiếu gia, mà là tên người hầu của ngài, hắn hỏi một số việc về đại tiểu thư, cô cũng chỉ đáp theo hiểu biết của mình.

Hắn đi rồi, cô thất vọng nghĩ: “Xem ra là hết tác dụng rồi, giờ cũng không thèm đến gặp mình nữa.”
Đang ngẩn người trở về, bỗng có ai ném thứ gì đó vào người Thị Mai, cô nhặt mảnh giấy lên, nhìn thấy kí tự trong đó, mặt cô biến sắc, lại thở dài, sau đó nhanh chóng quay về.
Thị Lan cuối cùng cũng trở về, Lý Kim Linh rất vui mừng, sau khi hỏi thăm đủ thứ, đợi Thị Mai ra ngoài, cô mới hỏi tiếp:
“Lần này tìm thấy người rồi chứ?”
Thị Lan đáp: “Thưa tiểu thư, không chỉ tìm thấy, ta còn dẫn người về tới rồi, đang ở chỗ ông chủ tiệm vải.”
Lý Kim Linh phấn khích: “Rất tốt, đợi một thời gian nữa, chúng ta sẽ hành động.”
Vừa dứt lời thì Thị Mai đi vào gọi cô:
“Tiểu thư, bên viện nhị phu nhân cho người tới báo rằng bà ấy đang đợi cô ở ngoài sảnh rồi.”
Lý Kim Linh đành đứng dậy: “Được rồi, vậy chúng ta cũng đi thôi, Thị Lan, em đi nghỉ tiếp đi, có gì về ta sẽ nói chuyện tiếp.”
Hôm nay, Nhị phu nhân và Lý Kim Linh có một buổi tiệc quan trọng, đây là bữa tiệc do Hoàng hậu tổ chức cho các phu nhân quý tộc và quan lại trong triều gặp mặt nhân dịp đầu xuân.

Nhưng khi buổi tiệc chưa bắt đầu, Lý Kim Linh đã được Thái hậu gọi tới trò chuyện.

Thái hậu là người hiền lành, đức độ, trước kia bà rất quý mẹ cô, thường xuyên gọi nàng vào cung chơi, sau khi mẹ cô mất, bà lại chuyển tình thương đó qua cho Lý Kim Linh.
“Linh à, lại đây cho ta nhìn xem nào, lâu lắm rồi, cháu chưa vào đây chơi với ta.”
“Dạ vâng, cũng tại đợt này nhiều yến tiệc quá nên cháu không thể dành thời gian qua thăm người sớm được.”
“Hừ, mấy bữa tiệc vớ vẩn đó đi làm gì, cháu gái ta lại không tìm được chồng hay sao mà phải đi liên tục như vậy, há chả phải trở thành trò cười cho bọn họ.

Hôm nay ta cũng vì muốn tốt cho cháu nên mới gọi cháu qua đây sớm.

Trong buổi tiệc này, Hoàng hậu chắc chắn sẽ bảo Hoàng Thượng mai mối cho một số người, ta đây là không muốn cháu bị dính vào mấy cái hôn sự cưỡng ép kiểu đó nên mới không cho cháu ngồi lại đấy.

Cháu không trách bà già ta nhiều chuyện chứ?”
Lý Kim Linh vui vẻ nói: “Sao cháu trách Thái hậu được, cháu còn phải cảm ơn người nhiều lắm ấy.

Cháu cũng không thực sự muốn qua mấy buổi tiệc đó đâu, nhưng không đi lại là cái cớ để bọn họ ầm ĩ, cũng ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của Thái hậu.”
Thái hậu cười nói: “Đúng là cháu gái ta, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, sao bọn họ lại có thể đồn đại ác ý về cháu như vậy chứ.”
Lý Kim Linh tinh nghịch nói: “Bọn họ cũng không nói sai, với lại cũng là người chiều cháu quá nên bọn họ ganh tị thôi.”
“Sao, giờ cháu lại quay ra trách bà già này à?”
“Cháu đâu có dám.”

Khi hai người đang vui vẻ trò chuyện bên trong, cung nữ của thái hậu vội chạy vào bẩm báo.
“Bẩm Thái hậu, có chuyện không ổn ạ.”
“Chuyện gì mà gấp gáp vậy, từ từ nói.”
Người cung nữ nhìn lướt qua Lý Kim Linh rồi nói: “Thưa Thái hậu, Hoàng Thượng đã tứ hôn cho Đỗ tướng quân và Lý tiểu thư rồi ạ?”
Thái hậu biết Hoàng Thượng hay có thói quen tứ hôn linh tinh, nhưng không ngờ lần này người không có mặt mà ngài ấy cũng dám tứ hôn bừa bãi như vậy, bà tức giận liền đưa Lý Kim Linh tới chỗ buổi tiệc để hỏi rõ.
Lý Kim Linh cũng rất bất ngờ, không hiểu chuyện gì, sao tự nhiên lại bị tứ hôn cho người lạ, những kế hoạch về sau của cô biết làm thế nào.

Trong đầu cô giờ đang không biết tính toán lại bao nhiêu thứ.

Ra tới bữa tiệc, Hoàng Thượng đang vui vẻ trò chuyện thì thấy Thái Hậu tức giận đi tới, ngài vội ra tiếp đón.

Biết Thái hậu đến vì chuyện gì, ngài liền nói:
“Trẫm cũng không phải tự mình chủ trương làm vậy, là do Hoàng hậu với phu nhân thượng thư cùng nhau gợi ý, trẫm mới nảy ra ý đó.

Trước đó, trẫm cũng đã hỏi qua Đỗ Phong, hắn cũng nói là tuân theo ý của ta mà.

Bây giờ có mặt Lý tiểu thư ở đây, thì càng tốt, xem như hai bên là đã lưỡng tình tương duyệt .”
Thái hậu nghe vậy tức giận nói: “Đúng là không nói lý lẽ, cái tên đó cũng xứng với cháu gái ta sao?”
Trong triều, ai cũng biết Thái hậu không ưa gì Đỗ tướng quân, Đỗ tướng quân vốn là cháu ngoại của bà, nhưng vì gia đình cha hắn làm hại con gái bà, nên bao nhiêu oán giận bà đều chút hết lên người đứa trẻ mồ côi đó, chưa một lần gặp mặt.

Bà không muốn Lý Kim Linh lại bước vào vết xe đổ của con gái mình.

Không thể tự nhiên mà Hoàng Thượng lại thấy hai đứa trẻ hợp nhau khi mà hai đứa còn chưa từng gặp mặt.

Nghĩ vậy, bà nhìn qua chỗ hai người Hoàng hậu với nhị phu nhân, một kẻ thì cũng không ưa gì bà, một kẻ lại không ưa Lý Kim Linh, hai người kia qua thật rất giống đôi bạn tốt mà.

Thái hậu liền nói: “Ta không đồng ý, tốt nhất ngài nên rút lại lời nói đi.”
Thái hậu nói xong, thì cả hiện trường liền im lặng, Hoàng Thượng cũng biến sắc, âm trầm nói: “Vua không nói dối, đây là ngài đang làm khó nhi thần?”
Lý Kim Linh thấy sự việc không ổn, nếu cô không làm gì, người gặp tai họa sau này nhất định là cô.

Nhưng cô chưa kịp hành động, một người đã quỳ xuống thỉnh tội: “Thái hậu bớt giận, là lỗi của tội thần, là thần không biết lượng sức mình, mơ ước viển vông, tự mình đồng ý yêu cầu của bệ hạ mà không quan tâm đến suy nghĩ của Lý tiểu thư, mong Thái hậu trách phạt.”
Thái hậu tức giận bật cười nói: “Ý ngươi là có chết vẫn quyết lấy Kim Linh? Thật giống tác phong của cha ngươi mà.”
Lý Kim Linh nhìn lại liền ngẩn người, đây không phải là kẻ mấy hôm trước gặp ở quán nước gần chùa sao, không ngờ lại là hắn.

Đến lúc này, tình thế đã vô cùng giằng co, thật sự không thể xoay chuyển, cô chỉ có thể đứng ra nói:
“Thái hậu bớt giận, chuyện này cũng không thể trách Đỗ tướng quân, ta và ngài ấy cũng không phải là chưa từng gặp mặt.

Đỗ tướng quân là tướng tài trăm năm khó gặp, được bầu bạn cùng ngài ấy là vinh dự của tiểu nữ, cảm ơn Thái hậu quan tâm, cảm ơn Hoàng Thượng đã làm chủ.

Tiểu nữ biết ơn vô cùng.”
Tất cả mọi người nghe vậy đều vô cùng sửng sốt, không ngờ mọi chuyện lại diễn biến như thế.

Thái hậu cũng hỏi lại: “Cháu thực sự nghĩ như vậy?”
Lý Kim Linh đáp: “Thưa Thái hậu, thực sự là như vậy.”
Thái hậu cũng không muốn làm căng thêm, chỉ có thể khó chịu quay về trước.

Hoàng Thượng nghe vậy liền rất hài lòng, cũng nhìn Lý Kim Linh với ánh mắt thiện cảm hơn.

Hoàng hậu và Nhị phu nhân thấy mọi chuyện không bị làm to như ý muốn nhưng dù sao mục đích của mình cũng đã đạt được, tâm trạng cũng thả lỏng hơn.
Đỗ Phong cũng không ngờ Lý Kim Linh lại nghĩ về anh như vậy, dù không chắc nàng có thật lòng không nhưng anh cũng vô cùng vui sướng.

Anh không dám nghĩ đến nếu cô ấy không thích mình, tức giận mình vì đồng ý chuyện hôn sự này anh sẽ làm gì.

Có khi cô ấy cũng sẽ hận mình như Thái hậu.

Chinh chiến bao năm lại khiến tướng quân kinh nghiệm đầy mình trong buổi tiệc hôm nay không thể tỉnh táo suy nghĩ mỗi khi có người nhắc đến Lý tiểu thư.

Trước đó, khi ở trong bữa tiệc, anh rất khi vọng có thể gặp được cô, nhưng tìm quanh lại không thấy, vốn đang thất thần tìm kiếm, lại bị Hoàng Thượng nhắc tới, muốn tứ hôn cho anh và nàng, chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, anh cứ thế mà sung sướng đồng ý.
“Thật là, muốn đấm mình lúc đấy mấy phát” Đỗ Phong vừa trở về vừa tự trách, lại vừa vui sướng cả đêm không ngủ được.

Mấy tên lính theo sau cảm thấy tướng quân nhà mình hôm nay thật lạ, lúc thì cười một mình, lúc lại âm trầm như sắp lao đầu vào tường tự sát tới nơi vậy.

Một tên trong đó thì thầm: “Nghe nói hôm nay tướng quân được ban hôn, chẳng lẽ người sắp lấy vợ đều như vậy?” Cả lũ chưa vợ đều ngao ngán lắc đầu tỏ vẻ không biết, cũng không thể hiểu.
Tin tức Đỗ Phong và Lý Kim Linh được Hoàng Thượng tứ hôn ngày hôm sau đã truyền khắp kinh thành, ai cũng hết mực kinh ngạc, không ngờ hai người này cuối cùng thật sự về với nhau, không bị thả ra làm hại con nhà khác.
Lý Ngọc sau khi biết tin cũng vô cùng vui sướng, chỉ mong có thể lao tới phòng Lý Kim Linh khinh thường chế diễu cô ta, người như cô ta cuối cùng cũng có ngày này.

Nhị phu nhân cũng không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, cuối cùng tảng đá đè nặng bà ta mấy năm nay cũng sắp được trút bỏ, tháng ngày vui vẻ sắp trở lại.

Lý Lăng cũng vô cùng phấn khích: “Ha ha, đợi đại tỷ đi rồi, ta sẽ tha hồ trị cái tên điên kia.” Thế là mấy ngày này, ba mẹ con Nhị phu nhân cứ thế âm thầm ăn mừng với nhau mà không biết sắp tới họ phải đối mặt với chuyện gì.
Lý Thừa Thanh sau khi biết việc cũng không có thái độ gì đặc biệt, ông ta không quan tâm Đỗ Phong là người như thế nào, ông ta leo lên được chức vị như ngày hôm nay, chắc chắn là có bản lĩnh, ông ta nhìn ra được vị thế của Đỗ Phong hiện tại, cũng tính được trong tương lai.

Nghĩ đi nghĩ lại, có một người con rể như vậy không lợi cũng chả hại, cũng gọi là môn đăng hộ đối, huống hồ nếu ông ta có ý kiến cũng chẳng dám kháng lại thánh chỉ.
Lý Kim Thành lại khá bất ngờ, hắn không nghĩ đại tỷ lại nhanh chóng được định hôn sự sớm như vậy.

Hắn còn đang đợi người bên đó đấu nhau với nhị phu nhân gà bay chó sủa, nếu đại tỷ đi rồi, hắn thực sự phải tự mình ra tay thôi.

Nhà ba người bọn họ chắc chắn sẽ không sống yên với hắn, tên ngốc kia cũng thế, kể cả cha mẹ hắn, hắn sẽ không để cái nhà này yên ổn một ngày nào.

Đang tính ra ngoài, Lý Kim Thành chạm mặt tam phu nhân vừa từ chỗ lão gia về, bà ta nhìn qua hắn đã biết trong đầu hắn không có thứ gì tốt đẹp liền nói: “Đừng có làm trò gì ngu xuẩn, có chết thì cũng chết một mình, đừng kéo ta vào”, nói xong liền lững thững đi về viện.
Nói về vị phu nhân này, bà ta là một người ham vật chất, vốn là người hầu đi theo nhị phu nhân lúc trẻ, không biết kiểu gì Lý Kim Thành về sau lại nhìn trúng bà ta, thậm chí còn khiến bà ta có thai trước cả nhị phu nhân.

Tôn Như Lệ lúc đó rất tức giận, đã bị một chính thất đè đầu cưỡi cổ, lại thêm một người phản bội mình, suýt nữa còn sảy thai.

Bà ta hận không thể giết chết tam phu nhân và đứa con của ả, không ngừng tìm cách làm khó ả.

Lý Thừa Thanh cũng áy náy với bà ta liền ngoảnh mặt làm ngơ.

Từ đó, tam phu nhân biết mình thân phận thấp kém, lúc nào cũng tìm cách trốn nhị phu nhân, không thì cũng khiến bà ta vui vẻ mới sống qua được những ngày tháng sau này.
Bà ta sợ, cũng muốn con trai mình sợ người bên đó, bà ta không muốn vì con mà mình bị liên lụy, nhiều lúc còn hận sao mình không sinh ra con gái, nếu là con gái có lẽ sẽ làm nhị phu nhân bớt giận hơn.

Vì vậy, bà ta bỏ mặc Lý Kim Thành tự sinh tự diệt, trở thành trò đùa cho Lý Lăng.

Lý Kim Thành quá hiểu rõ mẹ mình, hiểu rõ cha hắn, hắn hận ba mẹ con nhị phu nhân hống hách ngang ngược, hắn hận anh em nhà Lý Kim Linh dù không có mẹ còn tốt hơn hắn có mẹ như không.


Hắn chính là kẻ thấp hèn nhất trong cái nhà này, thậm chí không bằng tên ngốc kia, ai cũng có thể chỉ trỏ, sai khiến, chửi mắng.

Vì vậy, hắn không ngừng lên kế hoạch châm ngòi, âm thầm phá nát cái gia đình cũng vốn chả phải gia đình này.
Nếu đại tỷ gả đi sớm, thì hắn cũng phải đẩy nhanh sự chuẩn bị thôi.

Đang bước ra khỏi cổng, hắn bỗng nhìn về phía góc sân, hắn chợt nhớ tới một giấc mơ, một giấc mơ hắn mơ vào hơn mười năm trước.

Cũng tại thời điểm này, hắn thấy có một người chăm sóc hắn, vỗ về hắn, cho hắn kẹo, hắn còn cùng người đó khóc đến ngất đi.

Hắn khẳng định đó là một giấc mơ vì làm gì có ai chịu đối xử với hắn như vậy, nhưng có những lúc hắn lại thầm nghĩ nhưng nếu người đó có thật.

Sau đó lại lập tức tự cười bản thân “Nếu có thật thì đã sao?”.

Lý Kim Thành lắc đầu đi khỏi đó, bước nhanh về phía trước, để những kí ức đóng bụi theo gió xuân bay đi.
Bọn Thị Dao cũng rất kinh ngạc, đại tiểu thư mới đi có một buổi, vậy mà lúc về đã quyết định xong chuyện hôn sự rồi.

Thị Yến không khỏi than thở: “Aizzz, cuối cùng ngày này cũng đã đến, nhưng không ngờ nó đến sớm như vậy.” Nói xong còn không quên bám lấy Thị Dao: “Thị Dao, sau này chúng tôi phải nhờ vào cô chăm sóc rồi, tháng ngày sau này sẽ khó khăn biết bao nhiêu đây.”
Thị Dao cũng không ngờ, cô lại càng tò mò hơn: “Các cô có nghe qua Đỗ tướng quân là ai không, tiểu thư với anh ta quen biết nhau à, là lưỡng tình tương duyệt, hai bên có ý, hay là cưỡng ép về chung nhà vậy?”
Thị Anh liền nói: “Cái này chúng tôi cũng không rõ, chưa bao giờ thấy tiểu thư nhắc đến người này.

Nhưng mấy nay tôi có ra ngoài, nghe mọi người đồn Đỗ tướng quân cũng không phải là người tốt đẹp gì.

Vô cùng hung dữ, dọa người, xuất thân lại không tốt lắm, không biết tiểu thư qua đó có phải chịu khổ không?”
Thị Yến liền nói: “Cái này cô yên tâm, Tiểu thư ở đây còn không khổ, qua đó thì ai dám làm gì tiểu thư.

Đừng quên, tiểu thư nhà mình có Thái hậu chống lưng cho đấy.”
Ngay tối hôm đó, sau khi về, Lý Kim Linh cũng trở nên lo lắng hơn, cô cho gọi Thị Lan bàn bạc để đẩy nhanh kế hoạch, càng sớm càng tốt.

Nếu không, sợ sẽ không còn kịp.
Hôm sau, tại Đỗ phủ, sáng sớm, Quách thái phó, cha nuôi của Đỗ Phong đã ngồi đợi anh tại sảnh chính, vừa thấy người, ông liền nói: “Thật không ngờ, thằng nhóc nhà con đã lớn vậy rồi, giờ còn đòi lấy vợ nữa đấy.

Thật tiếc là hôm qua ta không có mặt ở đó để xem kịch vui.”
Đỗ Phong ngại ngùng nói: “Hôm nay không phải cha đích thân tới đây để trêu con thôi đấy chứ?”
Lý đại nhân nói: “Tất nhiên không phải rồi, hôn sự của con trai ta, tất nhiên ta phải quan tâm, hôm nay đến là để bàn chuyện chuẩn bị sính lễ với con.

Ta đoán thằng nhóc nhà con còn chưa nghĩ đến việc này đúng không?”
Đỗ Phong liền xấu hổ đáp: “Là cha chu toàn, con quả thật đã vội vàng, còn chưa có hỏi qua ý cha.”
Lý đại nhân cho là không phải: “Chuyện này là do Hoàng Thượng nổi hứng quyết định, con làm sao biết trước mà hỏi ta.

Nếu thực sự có ý với người đó thì ta cũng mừng cho con, không phải chuyện cưỡng ép là may rồi.”
“Cảm ơn cha đã hiểu cho con” Đỗ Phong xúc động nói.
Sau đó, Quách đại nhân rất sốt sắng tìm người đến giúp đỡ Đỗ Phong lo chuyện sính lễ, đợi mấy hôm nữa chuẩn bị xong liền mang sang.
Đến hôm sau, Lý Thừa Thanh cũng gọi nhị phu nhân và Lý Kim Linh đến để bắt đầu chuẩn bị của hồi môn.

Nghe ông ta dặn dò, Lý Kim Linh cũng không có biểu hiện gì, chỉ nói nghe theo sự sắp xếp của ông.

Nhị phu nhân thì đon đả ra vẻ mẹ hiền nói sẽ hết mực lo toan cho lần hôn sự này.

Lý Kim Linh biết bà ta đang vui đến “mở cờ trong bụng”, trong lòng chỉ cầu mong cho cô sớm ra khỏi cửa nhà này càng sớm càng tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận