Sĩ quan đứng bên cạnh nghe thấy được, định nói gì đó nhưng bị một người khác kéo về, "Ông mau im đi!".
Người bị kéo không phục, "Im cái gì? Có chuyện thì nói, thảo luận cũng không cho à?".
"Cất cái dáng vẻ anh em tốt của ông đi đi".
Người đàn ông liếc mắt một cái, "Nguyên soái không ở đây, quyền lực của đế hậu lớn nhất.
Cậu ta không cho ông giải thích, cho người kéo đi thẳng thì ông có nói cũng chẳng nói được chữ nào, thế mà ông còn dám báo với nguyên soái".
Vừa dời mắt đi thì tin nhắn đã gửi xong rồi, có muốn ngăn cũng chẳng kịp nữa.
"Chuyện gián điệp lớn như vậy, cậu ta ngay cả giải thích cũng không, trong lòng ông không lấn cấn chắc?".
Người đàn ông nhíu mày, "Ông cũng biết gián điệp là chuyện lớn cơ à, đế hậu cũng đâu có lôi cậu ta ra xử lí, chỉ nhốt lại vì tội ăn cắp, đã hiểu chưa hả?".
"Nhưng...".
"Im, giữ yên lặng đi".
"Chẳng phải giờ ông nói có tác dụng gì đấy sao? Vừa rồi...".
...
Âm thanh tranh cãi bên ngoài vang lên không dứt, Quân Thanh Dư mặc kệ, chuyên tâm nói chuyện với Phó Viễn Xuyên, "Em thấy cấp dưới của anh có mấy người không thông minh cho lắm".
"Bọn họ không phải cấp dưới của anh".
Hiện giờ không phải, mà sau này cũng sẽ không.
Phó Viễn Xuyên dửng dưng nói: "Không cần phải để ý bọn họ".
Dù có phải trên trời rơi xuống hay không, việc cần làm là tuân theo mệnh lệnh chứ không phải ngoài mặt thì nghe theo, trong lòng lại có suy nghĩ không nên có.
Quân Thanh Dư không cần nhắc thì Phó Viễn Xuyên cũng sẽ xử lí.
Quân Thanh Dư không lăn tăn những chuyện này nữa, cậu tò mò tình hình hiện giờ bên Phó Viễn Xuyên hơn, "Giờ anh đang ở đâu?".
Phó Viễn Xuyên chỉnh góc máy để Quân Thanh Dư có thể thấy rõ hơn khung cảnh bên mình, "Đang hạ cánh".
"Ơ?".
Quân Thanh Dư lúc này mới để ý thấy Phó Viễn Xuyên đang ở trong người máy, "Anh...".
Vừa dứt lời thì bên ngoài truyền đến âm thanh nhắc nhở tầng phòng hộ đang tạm thời đóng lại.
Ba giây sau âm thanh nhắc nhở dừng lại, tầng phòng hộ lần nữa mở ra.
Người máy đi vào trong, lúc chuẩn bị hạ cánh thì cuộc gọi hơi gián đoạn, tiếp đó vì mất tín hiệu nên tắt hẳn, hạ cánh hoàn toàn xong mới tự động khôi phục lại tín hiệu.
Quân Thanh Dư đeo vòng tay thông minh vào rồi đứng lên đi ra ngoài.
Thi Khải Tân quay lại thì thấy vài người vẫn còn đứng ngoài cửa bàn luận, nhưng đối tượng được nói đến đã đổi từ Quân Thanh Dư sang một vị thiếu tá đang có mặt.
Anh ta có quen biết vị thiếu tá đó, con người này khá là có nghĩa khí.
Thi Khải Tân bước đến, lạnh giọng nói: "Mấy người ồn ào cái gì đấy hả? Nhỏ tiếng lại, đừng có làm ồn đến phu nhân".
Quân Thanh Dư thấy thế, sợ Thi Khải Tân tưởng cậu muốn đi đây đó lại đòi đi theo liền vội nói: "Tôi ra ngoài một lát, không cần đi theo".
"Ơ? Phu nhân từ từ đã...".
Thi Khải Tân lập tức mặc kệ vị thiếu tá kia, vội vàng đuổi theo, "Bên ngoài nguy hiểm lắm phu nhân, đừng đi mà.
Sao tôi có thể không đi theo chứ, cậu muốn đi đâu thế, bật mí với tôi chút được chứ?".
Nhưng vừa bám theo được hai bước thì anh ta đã thấy cửa mở ra từ bên ngoài, Phó Viễn Xuyên bước vào.
Thi Khải Tân lập tức lùi ba bước, quay đầu chạy thẳng, không rề rà một giây nào.
Đùa à, ai thích làm bóng đèn thì đi mà làm.
Đôi mắt Quân Thanh Dư khẽ sáng lên, cậu chạy đến nhào vào lòng Phó Viễn Xuyên rồi ngẩng lên nhìn anh, vẻ mặt không giấu được ý cười, "Sao tự dưng anh lại về rồi?".
Lúc trước còn nói phải ở lại chiến hạm ít nhất một ngày, không ngờ chưa được bao lâu đã về rồi.
Phó Viễn Xuyên ôm lấy cá nhỏ, tay anh vỗ nhẹ lên lưng cậu, tiện thể vuốt ve mái tóc dài, "Bên kia dọn dẹp cũng tương đối rồi, sợ em ở đây không cáng đáng nổi nên anh về sớm".
Vốn tưởng rằng mở rộng quyền hạn lên mức cao nhất thì địa vị của cá nhỏ có thể vững chắc hơn, nhưng có lẽ trong mắt vài người, chuyện từ đâu xuất hiện là thứ mà họ để ý.
Phó Viễn Xuyên vừa đến, những người bị thương lục tục đứng lên, đồng thanh hô: "Nguyên soái!".
"Ừ".
Phó Viễn Xuyên nhìn về phía mấy người chỉ huy, "Đi theo tôi".
"Rõ!".
Phó Viễn Xuyên cong ngón tay cọ nhẹ lên má cá nhỏ, nói: "Ngoan nào, làm cho anh một cốc nước, được chứ?".
Quân Thanh Dư đáp ngay không hề chần chừ, "Được, anh muốn uống cái gì?".
"Em làm cái gì thì anh uống cái đấy".
Quân Thanh Dư cong cong đôi mắt, "Vậy anh cứ làm việc trước đi".
||||| Truyện đề cử: Bệnh Phú Quý |||||
"Ừm".
Bọn họ vào trong, Ngu Tri cũng đi theo, Thi Khải Tân thì ở lại xem Quân Thanh Dư làm đồ ngọt, theo sau phụ giúp một chút.
Phụ giúp dọn dẹp vỏ trái cây gì đó chẳng hạn.
Thi Khải Tân không nhịn được mà nói: "Lộ Vãn Cửu tiêu rồi, cái chức thiếu tá kia có lẽ không giữ nổi rồi".
"Ai cơ?".
"Cái tên báo tin cho nguyên soái".
Thi Khải Tân lộ vẻ bà tám: "Nguyên soái nhận được tin rồi thì chuyển cho tôi, thông tin chính thức trước khi đưa ra thì hắn đã bị giáng chức rồi".
Thi Khải Tân khá là vui, lúc nãy khi anh ta làm việc, mấy người bên cạnh cứ nói mấy lời nghe vào đã thấy phiền, thế nên lúc nguyên soái gửi tin đến, anh ta không hề chậm trễ chút nào, vừa đi vừa xử lí.
Chỉ là anh ta không ngờ mọi chuyện đã bắt đầu tiến hành rồi, nguyên soái còn quay về nhanh như vậy.
Quân Thanh Dư không có suy nghĩ gì hết, nhưng kiểu người như tên Lộ Vãn Cửu mang suy nghĩ vượt quá mệnh lệnh như này, loại bỏ đi cũng tốt.
Nhưng còn một chuyện cậu không hiểu là, "Tại sao hắn lại thân quen với Phó Viễn Xuyên?".
"Thân quen?", Thi Khải Tân suy nghĩ một hồi, nên nói là vừa rồi bảo những ai có quan hệ tốt với Phó Viễn Xuyên ở lại, Lộ Vãn Cửu cũng theo đó mà ở lại.
"Mới gặp qua một lần thôi mà? Trước khi lên đường nguyên soái thường sẽ gọi những sĩ quan chỉ huy đến nói chuyện".
Thi Khải Tân nhún vai, bất lực nói: "So với quân đội đóng quân trên hành tinh này thì cũng có thể coi là thân quen nhỉ?".
Quân Thanh Dư: "...".
Cũng đúng, vòng quan hệ của Phó Viễn Xuyên ngoại trừ một vài thân tín thì sẽ không còn ai khác.
Nếu không có nhiệm vụ hay gì đó thì ngay cả thân tín cũng không hề liên lạc qua lại.
Quân Thanh Dư làm một cốc nước ép tổng hợp, ở dưới là nước ép lẫn với đá và thịt quả, bên trên là đá bào.
Thi Khải Tân ở cạnh nhìn Quân Thanh Dư từ tốn làm ra một cốc nước vô cùng tinh tế.
Lúc Phó Viễn Xuyên đi ra, vài vị sĩ quan theo sau đều mang vẻ mặt không ổn lắm.
Quân Thanh Dư cầm theo cốc nước đi đến.
Mấy vị sĩ quan kia vội chào cậu theo nghi thức, tất cả cùng đồng thanh: "Chào phu nhân".
Quân Thanh Dư mặc kệ, bọn họ vẫn đứng yên không đổi, cậu bất lực đành đáp một tiếng: "Ừ".
Lúc này bọn họ mới giống như được cho phép, quay người rời đi.
Thi Khải Tân nhìn cấp hiệu trên vai vài người đã thay đổi, lúc đi vào vẫn còn ngon nghẻ lắm, đi ra không biết chui vào đâu hết rồi, sau này có khi còn bị hạ bậc nữa.
Thi Khải Tân không nhịn được mà phì cười, lắc đầu.
Thì sao chứ, đáng đời.
Đám người này cao nhất cũng chỉ là đại tá, đến thiếu tướng còn chẳng có.
Lộ Vãn Cửu thì càng khỏi nói, cấp hiệu thấp nhất, tên đứng mũi chịu sào chính là hắn.
Hiện giờ thành ra thế này, bọn họ có thể tiếp tục ở lại quân đoàn hay không lại là một chuyện khác.
Thi Khải Tân khẽ hừ một tiếng rồi kéo Ngu Tri đi sắp xếp kết cục cho bọn họ, không đi làm phiền nguyên soái nữa.
Quân Thanh Dư thấy thế bèn hỏi: "Lát nữa anh có bận chuyện gì nữa không?".
"Có, ở cạnh em".
Phó Viễn Xuyên nhận lấy cốc nước trong tay Quân Thanh Dư.
Bàn tay cảm nhận sự lạnh lẽo, anh thuận đà nắm lấy tay cá nhỏ.
Đồ uống lạnh đựng trong cốc thủy tinh, bên ngoài nổi lên một lớp hơi lạnh, mà tay cá nhỏ cũng lạnh băng.
So với nhiệt độ mọi khi của cá nhỏ còn thấp hơn nữa, Phó Viễn Xuyên bèn giúp cậu sưởi tay.
Anh hoàn toàn mặc kệ đám sĩ quan chỉ huy, dắt cá nhỏ vào phòng điều khiển.
Trong phòng điều khiển không một bóng người, tất cả quân lính đều đã bị gọi đi nghe họp, ở đây tất nhiên chẳng còn ai nữa.
Phó Viễn Xuyên chỉnh nhiệt độ lên mức phù hợp với cá nhỏ, sau đó anh ngồi xuống sô-pha, ôm cá nhỏ ngồi lên chân mình, vừa "sờ" cá vừa uống nước ép.
_____
*Mặc kệ bài essay mới viết được 600/2000 chữ so với mục tiêu, toi bất chấp tất cả mà ngồi rush chương này trong 2 tiếng Ụ v Ụ Nên nếu bản dịch dở ói thì thông cảm hén, đợi toi bắt được thiên sứ beta nào đó giáng trần rồi thì tính tiếp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...