Todes xoa gáy, hơi có cảm giác có chỗ nào đó sai sai, "Ầy...!Ý tôi là, hiện giờ quan hệ giữa Liên Bang và Đế Quốc đang căng thẳng, có khi lúc nào đó bên kia sẽ đòi trung tâm chăm sóc người cá về, khi đấy có muốn mua người cá thì cũng rất là phiền".
Hơn nữa cũng chính vì quan hệ đang căng thẳng, khả năng sắp tới Phó Viễn Xuyên phải ra chiến trường sẽ càng cao, kéo theo đó là nguy cơ bị thương, bị bệnh cũng cao lên.
Nếu chỉ có một người cá thì e là khó có thể chữa trị được.
Dù sao thì người cá nhỏ lúc chữa bệnh cho ông cũng mệt mỏi vô cùng mà.
Nguyên soái Todes bị nhìn xong chẳng hiểu sao lại thấy chột dạ, "Khụ khụ, nhưng mà ngài đã có giống rau quả mới rồi, hẳn là cũng có thể có tác dụng chữa trị nhỉ, có mua thêm người cá hay không không quan trọng, ở nhà có một đứa là được rồi, mua nhiều quá cũng không tốt.
Lại nói, người cá nhỏ màu vàng kim nhà ngài vừa đẹp vừa tốt tính, toàn hệ hành tinh cũng không tìm ra đứa thứ hai đâu, còn cần người cá khác làm gì nữa, một đứa là đủ rồi.
Người cá cần linh lực chứ không cần số lượng, đông vui làm gì chứ, một người một cá mới là tốt nhất".
Nghe xong một đống lời chắp vá sau cùng này, Quân Thanh Dư lạnh nhạt thu lại ánh mắt, quay về vòng tay Phó Viễn Xuyên.
Phó Viễn Xuyên cúi đầu hỏi cậu: "Ăn thêm chút nữa chứ?".
Trong hộp vẫn còn mấy viên, nhiệt độ trong thủy cung khá thấp, nếu không ăn luôn thì sẽ bị nguội.
"Em không ăn nữa đâu", Quân Thanh Dư còn muốn thử xem còn món gì nữa, nếu ăn hết cá viên thì lát nữa chắc chắn sẽ không ăn nổi những món khác.
Phó Viễn Xuyên nghe vậy thì ăn nốt xiên viên còn lại rồi vứt hộp và que vào thùng rác.
Người cá nhỏ màu lam nhạt chỉ chậm rãi bơi qua lại, thấy Quân Thanh Dư ở đây nên mới lại gần, giờ thấy cả nguyên soái Todes cũng đến, nó không thèm ở lại nữa, quay đầu bơi đi mất.
Hiển nhiên là không muốn để nguyên soái Todes nhìn thấy nó.
Nguyên soái Todes vội vàng đuổi theo sau, vừa chạy vừa nói: "Tôi đuổi theo người cá đây! Hai người chơi vui nhé".
Quân Thanh Dư uống một ngụm nước, trong thủy cung có rất ít người, cũng rất yên ắng, gần như là một mình nguyên soái Todes gánh cả cái thủy cung, một mình ông khiến nơi đây ồn ào hẳn lên.
Ấy vậy mà đằng trước lại có tiếng người nói chuyện.
Hẳn là sắp đến khu nghỉ ngơi rồi.
Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ rồi chọn tránh đi khu nghỉ ngơi, cùng Phó Viễn Xuyên đi một con đường khác.
Đi lại trong thủy cung nãy giờ, Quân Thanh Dư có cảm giác bọn họ không phải đến ngắm cá mà giống như chọn một nơi quang cảnh đẹp để tản bộ vậy.
Diện tích của thủy cung không hề nhỏ, hai người bước đi chậm rãi, thi thoảng còn dừng lại ăn chút đồ ăn nhẹ, lúc ra ngoài thì trời cũng đã sắp tối.
Quân Thanh Dư duỗi người một cái, cậu dang hai tay với Phó Viễn Xuyên, "Bế".
"Em đau chân à?", Phó Viễn Xuyên hỏi, nhưng tay thì đã bế bổng cá nhỏ lên rồi.
"Không", Quân Thanh Dư cười, hai tay ôm lấy cổ anh, làm nũng nói: "Nhưng em không muốn đi bộ".
"Ừm", Phó Viễn Xuyên ôm chặt cá nhỏ, vững vàng đi về phía bãi đỗ xe.
Dù trên xe có nút khởi động, có thể tự di chuyển đến trước điểm dừng, nhưng Phó Viễn Xuyên không hề dùng đến.
___
Về đến nhà, Quân Thanh Dư vô tình phát hiện ra hình như trong nhà có người, nhưng không phải trong tòa biệt thự bọn họ đang ở mà là tòa bên cạnh.
Không được Phó Viễn Xuyên cho phép thì những người khác hẳn là không thể vào được, hơn nữa còn ngang nhiên như vậy thì không giống như xảy ra vấn đề.
Quân Thanh Dư hỏi: "Bọn họ đang làm gì vậy?".
"Tu sửa".
Phó Viễn Xuyên đáp: "Từ lúc mua khu này, hai tòa biệt thự nhỏ hai bên vẫn luôn bỏ trống không dùng đến, đúng lúc sửa sang lại rồi dùng".
"Sắp có chuyện lớn gì sao?", thời điểm này mà cần dùng đến, suy nghĩ đầu tiên mà Quân Thanh Dư nghĩ đến là tầng phòng hộ khi chiến tranh nổ ra.
Phó Viễn Xuyên lắc đầu, "Sửa xong cho em dùng".
Quân Thanh Dư hoài nghi mà nhướn mày, quyết định sửa cả tòa biệt thự để cho cậu dùng?
Đương lúc không hiểu vì sao thì đốc công chạy lại đây, "Nguyên soái Phó! Tất cả đều làm theo yêu cầu trong bản vẽ ngài gửi, khoảng một tuần nữa là sẽ hoàn thiện".
"Nguồn nước có thể nối với hồ bơi ngầm trong biệt thự, như vậy diện tích có thể rộng thêm một chút".
"Nếu ngài còn yêu cầu gì thì cứ nói, chúng tôi có thể thay đổi bất cứ lúc nào".
Quân Thanh Dư không hiểu nổi nửa câu đầu, nhưng mà nối với hồ bơi...?
"Anh cho xây thủy cung ở đấy à?", Quân Thanh Dư nhớ ra lúc nãy lúc ở thủy cung Phó Viễn Xuyên có hỏi cậu có thích hay không.
"Không hẳn, chỉ là tham khảo bố cục thiết kế thôi", vả lại trong thủy cung có rất nhiều cá, mà ở đây thì không, ở đây chỉ có một con cá duy nhất mà thôi.
Phó Viễn Xuyên đã muốn sửa từ trước rồi, chỉ là mãi vẫn không có cơ hội.
Hồ bơi ngầm trong biệt thự cho người cá nhỏ thì được, chứ nếu là người cá lớn thì chẳng bơi nổi mấy vòng, nếu dùng hết sức thì chỉ quẫy đuôi mấy cái là đủ bơi từ bờ bên này sang bờ bên kia rồi.
Lúc trước là do không biết thay đổi như nào, hiện giờ đã biết Quân Thanh Dư thích kiểu dáng gì, thay đổi cũng dễ hơn rất nhiều.
Phó Viễn Xuyên nói: "Cứ theo bản vẽ là được rồi".
"Vâng, vậy tôi không làm phiền nữa, tôi xin phép đi trước", đốc công gật đầu rồi quay đi tiếp tục bận rộn.
Quân Thanh Dư chớp mắt, "Em thấy bể bơi ngầm đã được rồi mà".
Ngay cả bể bơi cậu còn chẳng dùng được mấy lần, giờ mở rộng diện tích khu vực bơi lội, cảm giác hơi lãng phí.
"Chỗ đấy nhỏ quá, rộng một chút tốt hơn", Phó Viễn Xuyên vuốt tóc Quân Thanh Dư, bên cạnh đang thi công nên khó tránh khỏi bụi bặm, không nên đứng ngoài này lâu thêm nữa, "Về nghỉ ngơi chút đi".
Đi cả ngày trời, Quân Thanh Dư đúng là có hơi mệt, nhưng không phải do không đủ sức, chủ yếu là do đứng lâu nên phần eo đau nhức, kéo theo cả người mệt mỏi.
Nằm xuống ghế sô-pha, cậu ôm lấy cái gối hình vuông.
Từ lúc vào nhà Phó Viễn Xuyên cứ đi qua đi lại phòng bếp với phòng khách, mỗi lần đi ra sẽ cầm theo đồ ăn, sắp bày đầy một bàn rồi.
Lúc Phó Viễn Xuyên đặt hoa quả đã cắt gọt xuống bàn, chuẩn bị vào phòng bếp lần nữa, Quân Thanh Dư vội kéo anh lại.
"Đủ rồi mà, anh đừng lấy nữa, không ăn hết đâu", Quân Thanh Dư nắm lấy tay anh lắc trái lắc phải, "Anh ngồi với em một lúc đi".
"Không thoải mái sao?", Phó Viễn Xuyên lấy giấy lau nước dính trên tay rồi ngồi xuống giúp cậu xoa eo.
"Nếu khó chịu quá thì em nằm trong kén trị liệu một lát đi".
Quân Thanh Dư lắc đầu, cậu để gối dưới chân, nghiêng người nhìn anh, "Nghỉ một lúc là được rồi".
Phó Viễn Xuyên vén tóc cậu ra sau tai để lúc nằm không đè vào, "Trên bàn có hoa quả đấy, ăn một chút đi".
"Em không muốn làm gì hết", Quân Thanh Dư cầm tay Phó Viễn Xuyên đỡ dưới má.
Cậu không muốn làm gì hết, chỉ muốn nằm im thôi.
Phó Viễn Xuyên thấy thế thì xé một gói cá khô nhỏ, "Ăn một chút chứ?", theo lẽ thường thì người cá ăn rất nhiều.
Nhưng cá nhỏ nhà anh thì chẳng thích ăn gì hết, sau khi biến thành người thì vẫn cứ là ăn ít.
Phó Viễn Xuyên chỉ đành thi thoảng cho cậu ăn đồ ăn vặt, bù vào bữa chính bị thiếu hụt.
Quân Thanh Dư cắn lấy cá khô được đưa tận miệng, từ tốn nhai nuốt.
Phó Viễn Xuyên sợ cá khô rơi xuống dây dính bẩn bèn tự mình đút cậu ăn.
Chậm rãi ăn hết một con cá khô xong, thấy ngón tay dính gia vị, Quân Thanh Dư bèn dán sát lại ăn nốt.
Ngón tay âm ấm, Phó Viễn Xuyên sững người, anh nhìn cá nhỏ trong mắt đều là ý cười, suy nghĩ này nọ ào ào sóng cuộn.
Quân Thanh Dư có vẻ hoàn toàn không nhận ra điều gì, cậu vươn tay nắm lấy cổ tay anh, nghiêng đầu nói: "Nữa đi".
"Ừm", Phó Viễn Xuyên lấy một con cá khô khác đút cho cậu, trầm giọng nói: "Em ăn nhiều một chút".
_____
Tác giả có lời muốn nói:
[Em ăn trước đi, ăn no rồi thì đến lượt anh].
_____
*Chương này được đăng bất chợt để thông báo là toi đang bị mất hứng làm bộ này, trong khoảng 10 chương đổ lại đây toi cảm giác mình làm cho xong chứ không còn niềm yêu thích như hồi đầu nữa.
Nhưng mọi người yên tâm, toi đã nói không drop là sẽ không drop, chỉ là để mà hoàn thành xong sớm thì khó, có lẽ chỉ dám hẹn sẽ cố xong trong năm nay thôi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...