"Làm sao có chuyện đó được", chẳng qua chỉ là thức khuya, chuyện đơn giản thôi mà.
Quân Thanh Dư đáp: "Hồi trước em đi làm nhiệm vụ bốn ngày liền không hề ngủ, mãi đến khi nhiệm vụ kết thúc, xét duyệt hoàn thành nhưng em vẫn rất tỉnh táo".
Phó Viễn Xuyên khen ngợi: "Thể lực rất tốt".
Quân Thanh Dư cười hôn anh một cái, "Nếu anh buồn ngủ thì ngủ một lát vậy, không thì mình đi đăng kí luôn?".
"Em đi thay quần áo đi".
"Được".
Lần trước tham dự tiệc mừng thọ cần chuẩn bị lễ phục tiện thể đã mua luôn mấy bộ, đều là do Phó Viễn Xuyên gợi ý mua thêm.
Lúc Quân Thanh Dư chọn quần áo hơi nhớ ra, khi đó cậu vẫn chưa biết gì về chuyện đăng kí đâu, còn Phó Viễn Xuyên thì đến cả ngày đi đăng kí kết hôn sẽ mặc quần áo gì đã nghĩ xong luôn rồi.
Lúc thay xong quần áo ra khỏi nhà thì đã hơn sáu giờ.
Sắp đến Tết nên người đi đăng kí chắc chắn không hề ít, dù là thời đại này thì lượng người ngày Tết cũng không hề thấp.
Quân Thanh Dư nhìn ghế ngồi trong phòng đã ngồi kín, tất cả đều là các cặp đôi.
Thời gian trên bảng thông báo ngoài cửa phòng là chín giờ đến năm giờ chiều, có lẽ là vì người đến quá nhiều nên tạm thời đổi sang sáu giờ, như vậy số thứ tự phát ra mỗi ngày cũng có thể nhiều thêm một ít.
Phó Viễn Xuyên nắm lấy tay cá nhỏ, hỏi: "Em lạnh không?".
Lúc ra ngoài đã chuẩn bị cả áo khoác, nhưng Quân Thanh Dư thà chịu lạnh chứ không chịu mặc.
"Em không lạnh đâu", Quân Thanh Dư hơi không nhạy cảm với cái lạnh, có lẽ do trước đây cũng không hề nhạy cảm, hơn nữa hiện giờ cậu còn có thể chất của người cá, dù mặc cực ít thì cũng không thấy lạnh mấy.
Chỉ là Phó Viễn Xuyên sợ cậu bị lạnh, chuẩn bị nào là khăn nào là găng tay.
Quân Thanh Dư cài viền cổ lông của áo vào, lúc này mới khiến Phó Viễn Xuyên thôi có ý định quàng khăn cho cậu.
Phó Viễn Xuyên nghe vậy thì giơ tay giúp cậu chỉnh lại viền lông của áo.
Nhìn cá nhỏ lông lông lá lá, trong mắt anh lộ ra ý cười, "Đi nào, vào trong trước đã".
"Ưm".
Chỗ này người đến người đi rất nhiều, Phó Viễn Xuyên không mặc quân phục mà chỉ mặc bộ lễ phục đôi bình thường với Quân Thanh Dư, cũng không hề quá thu hút.
Số thứ tự của bọn họ khá gần, Phó Viễn Xuyên hơi suy nghĩ, nói: "Em ngồi đây đi, tôi sang kia xếp hàng".
Ấn theo số thứ tự rồi ghép mười người một nhóm đứng xếp hàng, bị lỡ mất sẽ phải xếp hàng lại khá là phiền.
Quân Thanh Dư lắc đầu, cậu ôm lấy cánh tay Phó Viễn Xuyên, nói: "Em đi cùng anh".
Vừa đứng vào nhóm, Quân Thanh Dư đã hơi cảm giác có người đang nhìn.
Xét đến việc nơi này là chỗ công cộng, người kia có lẽ chỉ là vô tình nhìn lướt qua mà thôi.
Mặc dù cả hai đều có đeo khẩu trang, nhưng để đảm bảo, Quân Thanh Dư còn đeo cả mặt nạ, cứ như vậy mà đứng trong hàng người thì nhìn lướt qua cũng thấy khác biệt thật.
Nhưng một lúc rồi mà ánh mắt kia vẫn không hề biến mất, Quân Thanh Dư không nhịn được mà nhìn về hướng đó.
Người con trai kia cũng nhận ra ánh mắt Quân Thanh Dư, anh ta cười với cậu, sau đó che miệng quay đi nhào vào lòng chồng mình.
Quân Thanh Dư: "...?".
Làm gì vậy?
Quân Thanh Dư có chút không hiểu được.
Người con trai dụi vào lòng chồng mình rồi thì cúi đầu mở vòng tay thông minh ra, như một thói quen mà nhấn vào hội nhóm CP.
[Các anh chị em!!! Sắp đến Tết rồi! Mọi người đoán coi tui gặp được ai nào?!].
[Còn phải hỏi nữa, ông ở trong hội nhóm của nguyên soái với phu nhân hỏi gặp được ai thì còn ai vào đây nữa?].
[Đoán xem tui gặp được ở đâu nè?].
[Trên đường? Trong siêu thị? Sắp năm mới rồi, nguyên soái cũng phải nghỉ ngơi chứ, gặp được ở mấy chỗ này cũng lạ gì đâu, bình tĩnh đi].
[Tui gặp được ở chỗ đăng kí kết hôn đó!].
[?!!! Tết đến rồi anh chị em ơi! Ra phát kẹo mừng nào!].
[Hay lắm, còn bảo người ta bình tĩnh cơ? Lại nói, chủ thớt đừng có làm phiền nguyên soái đấy, bọn họ cũng không phải ngôi sao, chúng ta tự hít tự high là được rồi].
[Yên tâm yên tâm, tui không làm gì hết.
Cơ mà hình như phu nhân nhận ra tui nhìn nên quay lại nhìn tui.
Hu hu hu...!Phu nhân đẹp thật á, dù đeo mặt nạ với khẩu trang.
À đấy, tóc phu nhân chăm kiểu gì nhỉ, muốn học hỏi ghê].
...
Quân Thanh Dư chỉ nhìn lướt qua rồi thu lại ánh mắt, dù thấy là lạ nhưng cũng không hề chăm chú nhìn đối phương nữa.
Nơi đăng kí ồn ào nhốn nháo các loại âm thanh, Quân Thanh Dư chỉ coi vừa rồi như một nốt nhạc đệm, không hề để ý quá nhiều.
Người xếp hàng không hề ít, nhưng tốc độ làm việc bên trong thì rất nhanh.
Thông tin đều là quét một cái, vòng tay thông minh lướt qua là đã có thể có được thông tin cá nhân, sau đó xác nhận vân tay là coi như đăng kí xong.
Còn có một giấy chứng nhận kết hôn đặc biệt, không hề có tác dụng gì, nhưng hiển nhiên là rất hình thức, rất có cảm giác nghi thức.
Nhìn nhân viên bên trong, Quân Thanh Dư đột nhiên bật cười, nghiêng đầu dựa lên người Phó Viễn Xuyên, hỏi: "Anh hồi hộp không?".
"Không", vẻ mặt Phó Viễn Xuyên vẫn bình tĩnh như trước, hơn nữa vì hơi mím môi mà còn có chút lạnh lùng.
Quân Thanh Dư nhướn mày, liếc nhìn bàn tay đang được Phó Viễn Xuyên nắm lấy, cậu thử động đậy ngón tay nhưng không nhúc nhích chút nào.
Không hồi hộp sao?
Phó Viễn Xuyên thấy thế thì vội thả lỏng, nhìn bàn tay hơi đỏ lên của cá nhỏ thì hỏi: "Em đau không?".
"Không", Quân Thanh Dư chủ động nắm lấy tay Phó Viễn Xuyên, trước khi mười ngón giao nhau còn khẽ cọ lòng bàn tay anh, ngẩng lên nhìn anh bằng đôi mắt cong cong.
Nếu không phải vì đeo khẩu trang không tiện lắm thì Quân Thanh Dư đã nhào tới hôn anh rồi.
Phó Viễn Xuyên hồi hộp như vậy khó gặp lắm nha.
Hai người bên này không ngừng đụng chạm, nhân viên ở bên trong cũng nhanh chóng lướt trên bàn phím ảo, làm xong thì nói: "Xin chào, phiền hai anh đặt vòng tay thông minh lên trên máy quét trước mặt".
Phó Viễn Xuyên và Quân Thanh Dư cùng nhau đặt vòng tay thông minh lên.
"Vâng, thông tin chúng tôi quét được là anh Phó Viễn...?!", nhân viên nhìn thấy thông tin cá nhân trên màn hình thì ngạc nhiên mở trừng mắt, ngẩng phắt lên nhìn hai người.
Cũng may nhân viên chỉ ngạc nhiên một lúc rồi vội vàng đè xuống kinh ngạc trong lòng.
Siêu sao đến đây đăng kí kết hôn đã gặp không ít, nhưng nguyên soái đích thân đến xếp hàng thì cực kì hiếm gặp đấy!
Bởi vì nguyên soái thân phận đặc thù, bọn họ có thể được phục vụ đăng kí kết hôn tại gia.
Hơn nữa phần lớn nguyên soái đều là hôn nhân chính trị, tổ chức một bữa tiệc hoặc công bố gì đó ngoài mặt, rất hiếm có người đến đăng kí nghiêm túc.
Đây cũng là lí do tại sao nhân viên thấy Phó Viễn Xuyên lại chấn động như vậy, lại nhìn thông tin cá nhân lúc lấy số thứ tự, cũng là dùng tên Phó Viễn Xuyên luôn.
Chỉ xếp số thứ tự thì cần tên một người là đủ, nhân viên có lẽ tưởng có người cố tình dùng tên của nguyên soái, ai mà ngờ lại là Phó Viễn Xuyên thật!
Cùng lúc đó, trong lòng nhân viên không khỏi cảm thán, chẳng cần phải nhiều lời, người có mắt đều nhìn ra Phó Viễn Xuyên quan tâm đến phu nhân biết nhường nào.
Nhân viên nhanh chóng hoàn thành thủ tục cũng như giấy chứng nhận rồi đưa ra từ ô cửa sổ, cười hỏi: "Thủ tục đăng kí kết hôn của hai anh đã xong, xin hỏi hai anh còn cần giúp gì nữa không? Trong giấy chứng nhận đã có ghép ảnh, nếu hai anh có nhu cầu thì có thể tự chụp rồi ghép ảnh vào".
"Được", Phó Viễn Xuyên nhận lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi cảm ơn, tiếp đấy anh ôm eo cá nhỏ rời khỏi đám đông.
Âm thầm đến, âm thầm đi, không hề gây nên bất cứ ầm ĩ nào.
Phó Viễn Xuyên cầm tờ giấy chứng nhận mỏng manh, vẫn hơi chưa hoàn hồn.
Lúc trước anh hẹn lịch xếp hàng đã nghĩ đến tờ giấy chứng nhận này, hiện giờ cuối cùng cũng đã có được sau bao lâu.
Quân Thanh Dư nhìn Phó Viễn Xuyên trên mặt không giấu nổi ý cười, không nhịn được mà ngẩng lên hôn anh một cái, nhưng cảm giác mềm mềm khi đụng phải khẩu trang khiến cậu hơi ngớ ra.
Phó Viễn Xuyên khẽ cười, anh kéo khẩu trang của cả hai xuống, lần nữa trao nhau nụ hôn.
___
Về đến nhà thì đúng giữa trưa.
Phó Viễn Xuyên cầm giấy chứng nhận kết hôn lên tầng tìm chỗ để, Quân Thanh Dư tưởng anh sẽ xuống sớm nên không lên theo.
Kết quả, cậu ở dưới tầng ăn hết một hộp kem rồi mà Phó Viễn Xuyên vẫn chưa định xuống, trên tầng yên tĩnh không một tiếng động.
Quân Thanh Dư phân vân một lúc rồi vẫn lên tầng nhìn một cái.
Đúng lúc nhìn thấy trong phòng ngủ, Phó Viễn Xuyên vẻ mặt nghiêm trang cất giấy chứng nhận vào ngăn sâu nhất trong tủ, sau đó dùng những thứ khác khóa chặt tủ lại.
Không biết thì còn tưởng anh cất tài liệu mật gì nữa.
Quân Thanh Dư dựa vào cửa trêu chọc: "Anh khóa lại sao? Có cần thêm mấy lớp nữa không? Dùng khóa vân tay sẽ đảm bảo hơn chút đấy".
Phó Viễn Xuyên nhướn mày, bắt gặp ý cười trong mắt cá nhỏ, anh đứng lên bước về phía cậu.
Quân Thanh Dư thấy tình thế không đúng thì quay đầu định cắp đít chạy, nào ngờ lại bị Phó Viễn Xuyên túm lại ấn lên tường.
Nhìn người đàn ông ngay trước mặt, cậu vô tội chớp chớp mắt, "À thì...!Ưm!".
Những lời định tự bào chữa không sao thốt ra được.
Quân Thanh Dư vươn tay ôm lấy vai Phó Viễn Xuyên, càng làm sâu thêm nụ hôn.
Cứ tưởng sẽ còn chuyện khác nữa, không ngờ hôn xong Phó Viễn Xuyên lại thả áo ra, giúp cậu chỉnh trang lại quần áo bị nhăn do cọ xát.
Đôi mắt Quân Thanh Dư phủ một tầng sương, cậu mơ màng chớp mắt, "Sao anh lại...".
Phó Viễn Xuyên mổ hôn lên má cậu, dỗ dành: "Ngoan nào, đợi buổi tối đã".
Quân Thanh Dư hơi mím môi, nghe được ẩn ý trong lời của Phó Viễn Xuyên thì gương mặt khẽ ửng hồng.
Cậu cúi đầu dựa lên vai anh, bình ổn lại hơi thở.
Hôm nay là giao thừa, đồ cho bữa cơm tất niên đã chuẩn bị rất nhiều, bọn họ xuống tầng thì bắt đầu bận rộn.
Quân Thanh Dư chuẩn bị nướng bánh ngọt, cho bánh vào lò nướng thì lại bắt đầu phụ giúp Phó Viễn Xuyên.
May mắn là có vài nguyên liệu đã tẩm ướp xong từ trước, cho vào nồi, bật lửa nhỏ rồi ninh là không cần để ý đến nữa, nếu không thì có khi hai người phải tối muộn mới có thể ăn bữa cơm tất niên.
Lúc làm món cuối cùng, Quân Thanh Dư bày bát đũa, nói: "Mình khui một chai vang đi".
Trong nhà có tủ ủ rượu, là kiểu thích hợp để bảo quản rượu vang chưa khui.
Trong tủ có rất nhiều rượu, chỉ là bình thường cậu và Phó Viễn Xuyên không mấy khi uống.
Vừa đúng hôm nay ngày lễ, cũng nên uống chút cho có không khí chứ.
Phó Viễn Xuyên nghe vậy thì đầu tiên là hơi giật mình, lập tức nhớ lại dáng vẻ cá nhỏ lần trước uống say, "Uống rượu vào lại dễ ngủ, tối nay còn thức khuya đón giao thừa mà?".
Quân Thanh Dư nghĩ cũng đúng, so sánh hai cái thì uống rượu hiển nhiên không có không khí như đón giao thừa được.
Cậu lại cất chai rượu đang cầm đi, mở chai nước ngọt ra rót vào cốc.
Phó Viễn Xuyên đặt món ăn cuối cùng lên bàn, "Ăn cơm nào".
"Ưm".
Hai người bận rộn đến giờ còn chẳng có thời gian ăn cơm, niềm phấn khởi khi đăng kí như thể làm dịu bớt cả cơn đói.
Một bàn đầy ắp đồ ăn nhưng sức ăn của Quân Thanh Dư vẫn luôn ít như thế, một bát cơm nhỏ, thêm ít đồ ăn là đã no rồi.
Ăn xong cậu múc một bát canh chậm rãi uống.
Phó Viễn Xuyên thấy thế liền hỏi: "Em ăn no rồi sao?".
"Ưm".
Phó Viễn Xuyên nghe vậy cũng không nói thêm gì, từ tốn ăn hết đồ trong bát.
Thấy Phó Viễn Xuyên đặt đũa xuống, Quân Thanh Dư còn chưa kịp đứng lên thu dọn thì Phó Viễn Xuyên đã bước về phía cậu, "Đi, đi tắm trước đã".
Quân Thanh Dư hoài nghi: "Không dọn bát đũa sao?".
"Mấy ngày nữa rồi dọn sau".
_____
Gợi ý mật khẩu: Món đầu tiên mà cửa hàng đồ ngọt chính thức bán ra, viết thường, không dấu, không cách.
Nghiêm cấm chia sẻ mật khẩu dưới mọi hình thức!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...