Cuộc giao tranh rất nhanh đã lắng xuống.
Lần này người đánh lén cũng không phải quá nhiều, mục tiêu cũng được xác định trước, chính là ngọc tỷ và bản đồ.
Bốn phía bừa bộn, Lâm Mông tìm khắp nơi cũng không thấy được cái hộp hắn ta vừa vứt bỏ.
Hộp kia được làm từ gỗ đàn hương đỏ, hoa văn chạm khắc tinh tế hoa lệ, giá thành chắc chắn không thấp.
Lâm Mông lấy ngọc tỷ và bản đồ trong ngực ra, khom lưng xoè hai tay đưa cho Phúc công công dang ngồi nghỉ trên tảng đá lớn.
Hắn ta chỉ còn lại 90 lượng vàng, cũng không biết có đủ dùng không.
"Phúc công công"
Đại Phúc Công Công vừa mới ngồi nghỉ ngơi hồi thần thì bỗng nhiên có một cái bón đen lớn xuất hiện, vừa quay đầu đã thấy một nam nhân mặt đen đứng cạnh, sợ tới mức hẫng một nhịp.
Ngay sau đó, ngọc tỷ và bản đồ cứ thẳng tắp để ở trước mặt ông ta.
Phúc công công nhìn thấy hai thú này, hận không thể lập tức nhảy ngay đi.
Chính là hai cái thứ đòi mạng này!
Vừa rồi mấy hắc y nhân kia giống như đã nhận định ông ta, lưỡi đao sắc bén đều hướng tất cả về đầu ông.
Hiện tại, con có người không có mắt đưa hai thứ này đến trước mặt ông ta!!
Lâm Mông thấy Phúc công công né trắng, cho rằng là ông ta đã thấy, lại duỗi tay về phía trước "Phúc công công, không thấy hộp nữa, ta...."
"Hộp? Lung tung rối loạn!!" Phúc công công nghiêng thân mình nổi giận nói.
Quay đâu thì hình như nhớ lại việc liên qua tới cái hộp gỗ kia, mắt chuyển chuyển, nhớ tới trong lúc hỗn loạn kia, có một cái hộp bay tới.
"Không có thì không có, chẳng qua cũng chỉ là một cái hộp"
Dừng lại một chút rồi nói tiếp "Lâm tướng quân, vừa rồi ngươi cũng thấy, ta thì không biết võ công, không thể giữ hai vật này được, ngươi xem, hai bảo bối này để ở chỗ ngươi đi"
Lời hỏi này còn chưa kịp cho Lâm Mông đường thương lương thì ông ta đã xoay người đi tới nơi nghỉ ngơi.
Lâm Mông dựa vào một cây đại thụ gần đó, nhắm mắt, nhưng cũng không dám ngủ thật.
Lúc đầu trước ngực chỉ để một một thanh chuỷ thủ, hiện tại lại thêm một khối ngọc tỷ và một cái bản đồ, căng phồng, nói nặng thì cũng không nặng, nhưng mà ngọc tỷ có chút phiền toái, làm hắn ta không dám có động tác gì quá mạnh.
Ngay mai phải tìm cái hộp.
Bốn phía dần an tĩnh lại, nhưng bây giờ là mùa hè, thời tiết rất nóng, chỉ trong chốc lát đã có đủ loại tiếng kêu côn trùng vang lên.
Tiêu Bạch giờ phút này cảm thấy rất khó chịu, cái chuỷ thủ kia cứ chọc thẳng vào nàng.
Nàng thử hoạt động cái thân ngọc này, nhưng lại không xê dịch chút nào.
"Ngươi dịch sang một chút đi, bên kia rộng thế mà!!"
"......"
Dùng toàn bộ sức lực vẫn không dịch ra được phân nào, Tiêu Bạch chỉ đành từ bỏ "Cũng không biết còn bao lâu mới tới được Chu Quốc"
Tiêu Bạch hiện tại đang rát nhớ những ngày tháng ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ trước kia, dù là vẫn không thể nhúc nhích, nhưng ít nhất nàng còn được an toàn.
Không giống như bây giờ, thời thời khác còn thêm cái lo lắng, không thể vỡ nát.
Rốt cuộc thì hiện tại nàng là ngọc mà.
Nhỡ đâu thân ngọc của nàng vỡ rồi, chắc là sẽ chết đấy.
Xuyên tới đây đã ba tháng, thân thể ở thế giới trước chắc chắn đã chôn hoặc thiêu rồi.
Nếu bây giờ thân ngọc của nàng vỡ nát, chắc sẽ không quay về được nữa, thà cứ như thế nào, ít nhất còn có thể sống.
Tiêu Bạch phiền muôn mơ mơ màng màng, ngay lúc nàng đang muốn đi vào mộng đẹp thì hốt hoảng cảm giác được cái đồ vật kia chuyển động, cái đồ làm bằng thiết kia không chọc vào nàng nữa.
Ừm, như thế nào thoải mái hơn nhiều.
Nếu dịch sang thêm chút nữa thì càng tốt.
"......"
Ân
Ế?
Giật mình.
???
Chuỷ thủ tự mình cử động!!
Đúng không?
Tuy Tiêu Bạch từ khi biến thành ngọc thách không thể cử động nữa nhưng ngũ quan nàng vẫn có cảm giác, thậm chí còn mẫn cảm hơn trước kia rất nhiều.
Ví dụ như thính giác, trước kia nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng muỗi kêu quanh tai, nhưng hiện tại, cho dù cách tận 1 mét, nàng vẫn có thể nghe rõ tiếng muỗi đập cánh.
Mà cảm giác nàng cũng rất nhạy bén, nếu không cũng không cảm thấy khó chịu khi cái chuỷ thủ kia chọc vào mình.
Nhưng nàng không phải công chúa đậu Hà Lan, cũng không có cái hứng thú kia.
Cho nên ——
Tiêu Bạch lập tức tỉnh ngủ.
Đợi nửa ngày, mới cảm giác được cái chuỷ thủ kia giật mình nhẹ một cái.
Rất nhẹ, rất cẩn thận.
Nếu không phải cảm giác Tiêu Bạch hiện tại trở nên đặc biệt nhạy bén thì chắc cũng sẽ không phát hiện được cái động tác rất nhỏ của nó.
Mà Lâm Mông, cái người to con kia, không có khả năng sẽ cảm nhận được động tác nhỏ như vậy, ngoại từ hô hấp phập phồng, nàng cũng không cảm giác được Lâm Mông có bất kì động tĩnh nào khác.
Tiêu Bạch đợi một lúc lâu thì cảm giác được cái chuỷ thủ kia lại tiếp tục hoạt động từng cái mọt, nàng ấp ủ suy nghĩ một lúc, nhịn không được mà cẩn thận hỏi "Sau ngươi không làm nhanh lên chút nữa? Đi thẳng qua không phải tốt hơn sao?"
Chuỷ thủ không rõ lắm về tình trạng hiện tại cứng đờ một chút ".........."
Tiêu Bạch thề, nàng cảm thấy cái chuỷ thủ này cứng hơn trước.
"Ngươi xem, bên trái kia rộng hơn nhiều, nếu không ngươi dùng lực một chút, một lần qua đó luôn được không, ngươi như vậy làm ta khó chịu"
Tiêu Bạch cảm thấy hắn cứ dịch từng chút từng chụt như vậy, chờ đến khi dịch hẳn qua bên kia, trên người nàng không chừng đã xuất hiện một vệt dài rồi, đây không phải huỷ dung sao.
Chuỷ - tự cho là rất cẩn thận - thủ "......."
Kỳ · chủy thủ · Cảnh biết bị phát hiện nên cũng không nguỵ trang nữa, nhanh chóng tránh sang một bên.
Hắn không thích dựa gần người khác như vậy nhưng hiện tại trước mắt hắn chỉ có mỗi màu đen, tứ chi cũng không thể nhúc nhích.
"Ngươi là ai?"
Là một giọng nam, chất giọng trầm thấp, hình như là đang cố ý đè xuống.
Nghe thấy tiếng trả lời, mắt Tiêu Bạch sáng lên, ba tháng, rốt cuộc cũng có người nói chuyện với nàng!!
"Ta tên Tiêu Bạch, ngươi gọi ta là tiểu Bạch cũng được"
Nhiệt tình giới thiệu mình xong, nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy bên cạnh có câu trả lời thứ hai.
Tiêu Bạch "Sao ngươi lại không nói gì, ngươi ở đâu? Ngươi tên gì?"
Kỳ Cảnh "Một người vô danh, nơi này là chỗ nào? Ngươi là người nào?"
Tiêu Bạch cảm thấy người này không thích hợp để nói chuyện phiếm, cách nói chuyện cứ như đang thẩm vấn phạm nhận vậy.
Nhưng lại nghĩ đến, có lẽ người này cũng vừa xuyên tới đây, chính mình lúc vừa tới đây cũng cẩn thận như vậy, một thời gian sau mới làm rõ được hoàn cảnh của bản thân.
Nghĩ thế, Tiêu Bạch suy bụng ta ra bụng người, khó tránh khỏi thêm càng nhiều kiên nhẫn "Ngươi vừa xuyên tới đây à?"
Kỳ Cảnh "Xuyên tới?"
"Ba tháng trước ta xuyên tới đây" Tiêu Bạch nhìn khoảng không đen tối trước mặt, tiếp tục giải thích "Thân thể ta là một khối ngọc, ngươi hiện tại là một cái chuỷ thủ"
Ngọc? Chủy thủ?
Kỳ Cảnh nghe không hiểu lời nói của người này, không phản ứng lại nàng, chỉ chuyện tâm thử cảm thụ của tứ chi.
Nhưng bất luận hắn dùng sức thế nào cũng không thể cảm giác được tứ chi tồn tại, thứ hắn có thể khống chế, chỉ có thân thẻ, nhưng vẫn thẳng tắp.
!!!
Trong lòng Kỳ Cảnh không khỏi có chút hoảng loạn.
Hắn, đây là làm sao vậy?
Bên cạnh cũng chỉ có một nữ nhân, nghe giọng nói chuyện, cũng không có uy hiếp hãm hại gì hắn, chỉ lo tự nói, nói một đống làm hắn không hiểu nổi.,
Chắc là bị thích khách bắt cùng hắn, có lẽ là một cung nữ.
Kỳ Cảnh nhớ lại lúc té xỉu có nghe thấy âm thanh đao kiếm, cũng với có người nói chuyện với thích khách.
Hiểu rõ tình cảnh, Kỳ Cảnh cũng không dám tuỳ ý cử động nữa, có lẽ có người đang ở nơi tối quan sát hắn.
"Sao ngươi lại không nói?" Tiêu Bạch mãi mới tìm được một người để nói chuyện.
Nhưng người này, ngươi nói ba câu, hắn lại không thể đáp lại ngươi một câu.
"Ngươi không sợ sao?
Nói đến đây, bọn họ bị bắt vào một chỗ như vậy, không biết sinh tử, kỳ thật vẫn là hắn liên luỵ.
"Lúc đầu cũng rất sợ, nhưng tốt hơn chế, hiện tại đã thành thói quen cho nên cũng không sợ nữa.
Tiêu Bạch cho rằng hắn hỏi lúc vừa tới đây.
"......"
Loại chuyện này còn có thói quen? Nàng cũng thật lạc quan.
"tóm lại là ta liên luỵ ngươi, chờ khi ra ngoài ta sẽ bồi thường cho ngươi"
"?" Tiêu Bạch "Không liên luỵ"
Quả nhiên rất lạc quan, một nữ tử gặp chuyện như vậy, không những không kêu khóc hoảng loạn mà còn rất trấn định, nghe cách nói chuyện, hình như còn rất cao hứng.
Kỳ Cảnh "Ngươi tỉnh lại lúc nào?"
Tiêu Bạch "Chắc khoảng ba tháng trước"
"!!!"
"Ba tháng trước!" Kỳ Cảnh nhất thời khiếp sợi "Ta đã ngủ ba tháng!!"
Hắn nhớ lại thì cảm thấy không có khả năng này "Ngươi không phải người Thanh Huy cung?"
"Thanh Huy cung?" Giờ phút này Tiêu Bạch cũng đang rất nghi hoặc, đây là cái gì, nghe thì không giống nơi ở hiện đại chút nào?
Tiêu Bạch dừng lại một chút, thử hỏi "Kỳ biến ngẫu bất biến?"
Kỳ Cảnh: "......"
Không có được câu trả lời thì Tiêu Bạch đã hiểu rõ, tiếc nuối nói "Thì ra ngươi là dân bản xứ ——"
Nàng còn tưởng gặp được đồng hương chứ.
Tiêu Bạch "Vậy ngươi chết rồi à?"
Kỳ Cảnh "!!!"
"Không, còn sống" Đây là vấn đề người bình thường hỏi sao, người đã chế, còn có thể nói chuyện à!
Tiêu Bạch còn chưa kịp nói chuyện thì đột nhiên xung quanh đong dưa, khôi giáp có chút ánh sáng chiếu vào do Lâm Mông đứng dậy.
Kỳ Cảnh chỉ kịp thấy một mảnh ngọc bạch oánh nhuận, ngay sau đó lại chìm vào bóng đêm.
Tiêu Bạch cảm nhận được Lâm Mông đứng dậy, biết trời đã sáng, đến lúc lên đường, lại gọi chuỷ thủ nhưng gọi vài tiếng cũng không thấy có người đáp lại.
Thanh Huy cung.
Kỳ Cảnh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể nặng đi, rơi thẳng xuống, hoảng loạn, cảm giác không trọng lượng làm tứ chi hắn theo bản năng khua khoắng, muốn bắt lấy một thứ gì đó.
Tứ chi này lại có thể cử đông.
Chỉ là động tác giãy giụa quá lớn làm hắn lập tức ngồi dậy.
Trước mắt là minh hoàng trường đỉnh, bốn phía đều là bài trí của Thanh Huy cung, hắn đã ngủ ở đây mươi năm, đã quá quen thuộc.
Tiêu công công canh ngoài cửa nghe thấy động tĩnh bên trong, vội vàng tiền vào, đứng ở trước ngoại khom lưng dò hỏi "Vương thương muốn dậy ạ?"
"Giờ nào?"
"Hồi vương thượng, vừa qua giờ Mẹo"
Thấy mành trướng bị xống lên, biết ý là muốn dậy, tiểu công công vội vàng tiến lên hầu hạ.
Chỉ chốc lát, một hàng cung nhân nối đuôi nhau đi vào, từng người cầm từng đồ vật vệ sinh và quần áo.
Động tác cung nhân nhẹ nhàng thong thả, mọi thú đều làm rất cẩn thận.
"Vừa nãy có người vào không?"
Tiểu công công vừa này đi vào tên là Tiểu Hỉ Tử đang sửa sang quần áo cho Kỳ Cảnh, đây là tiểu đồ đề mà Thôi công công vừa mới nhận.
Được ân chuẩn nên đây là ngày đầu tiên trực ở Thanh Huy cung, từ ngày hôm qua tới hôm nay vẫn luôn cẩn thận trông giữ.
Truyện Hài Hước
Giờ phút này nghe thấy vương thượng hỏi chuyện, lập tức sợ hãi quỳ rạp xuống đát, vừa run vừa nói "Nô tài, vẫn luôn chờ ở bên ngoài, không dám có một khắc lười biếng, mong, mong vương thượng hiểu cho"
Trong nhất thời toàn bộ người trong cung điện đều quỳ xuống, đầu cúi thật thấp, nín thở, không dám thở quá mạnh.
Kì Cảnh liếc tiểu công công với một đống cung nhân đang run rẩy quỳ xuống, im lặng một lúc, phất tay "Cô chỉ tùy ý hỏi, đứng lên hết đi"
Kể cả đã được xá lệnh nhưng đám người vẫn không dám nhúc nhích, thẳng đến khi Kỳ Cảnh ra khỏi đại điện, Tiểu Hỉ Tử lúc này mới dám run rẩy lảo đảo đứng dậy.
Chỉ mới một lúc vừa này thôi mà quần áo sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, mà những người khác cũng không khác trong điện cũng không khác gì mấy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...