Chuyển ngữ: Trầm Yên
............................................................
Mục Trích vận dụng hết ý chí của mình mới áp chế được nội tâm sóng gió mãnh liệt, mặt không cảm xúc triệu Đệ Tử... Đạo Lữ Khế về, nhìn chằm chằm con bướm Đạo Lữ Khế màu đỏ tươi trên tay, đột nhiên nắm nó trong lòng bàn tay, dùng một chút lực.
Khế trực tiếp bị bóp vỡ, Mục Trích hạ xuống cánh tay đang run, lợi dụng tay áo rộng che đậy sự run rẩy với biên độ không lớn của mình, hắn lạnh nhạt nói: "Không cần đi theo ta, ta sợ đạo lữ ta hiểu lầm."
Túc Phương Ý ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, Mục Trích đã nhanh chân rời đi, trong chớp mắt ném các nàng lại phía sau.
Diệu Khinh Phong theo lên, nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của Túc Phương Ý, nói: "Hắn lại không nói tiếng người?"
Túc Phương Ý lẩm bẩm: "Hắn quả thực là một nam nhân tốt."
Diệu Khinh Phong: "?"
Vì sao hảo cảm với hắn lại sâu hơn rồi?
Nam nhân tốt Mục Trích mặt không cảm xúc đi men theo bờ sông về phía trước, Đạo Lữ Khế vẫn luôn bay theo một hướng thẳng tắp, ắt hẳn Thẩm Cố Dung rất nghe lời, ngồi tại chỗ chờ hắn không hề di chuyển.
Trái tim Mục Trích đột nhiên run rẩy kịch liệt.
Đạo Lữ Khế......
Cùng với sư tôn ngoan ngoãn chờ hắn......
Hết thảy đều khiến huyết dịch Mục Trích sôi trào, tựa như mộng đẹp thêu dệt những năm nay trở thành sự thật, khiến hắn hận không thể lập tức vọt tới trước mặt Thẩm Cố Dung.
Mục Trích tăng tốc chạy, cuối cùng cũng tìm thấy Thẩm Cố Dung đang chờ mình ở bên bờ sông.
Trái tim Mục Trích kinh hoàng, không chịu khống chế mà tiến lên, hô hấp cũng hơi không ổn định.
"Sư tôn!"
Hắn mới vừa đi tới, liền nghe thấy Thẩm Cố Dung nhắc mãi trong lòng: [ Rốt cuộc nên nói với Mục Trích chuyện ta kết sai Đệ Tử Khế thế nào đây? Nói thẳng ra cũng quá ném đi mặt mũi sư tôn rồi. ]
Mục Trích: "......"
Mục Trích hơi lảo đảo, suýt nữa trực tiếp té ngã trên mặt đất.
Thẩm Cố Dung lúc này mới nghe thấy động tĩnh, hơi xoay người nhìn hắn, một lọn tóc bạc bị gió thổi tung che trước mặt y, bị y giơ tay nhẹ nhàng vén lên mang tai, tựa như trích tiên.
Y nhìn thấy Mục Trích, trong con ngươi lóe lên ánh sáng nhạt, ai cũng có thể nghe ra sự vui mừng trong giọng nói của y: "Mục Trích."
[ Cuối cùng con cũng tới rồi! Con không biết đâu, vừa rồi có —— nhiều hung thú muốn gặm ta lắm, nhưng đều bị ta dọa chạy hết rồiiii. ]
Chữ 'rồi' còn bị y kéo dài giọng, có vẻ đáng yêu lạ thường.
Mục Trích cứng đờ tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn y.
Thẩm Cố Dung nghiêng đầu: "Sao vậy?"
Sắc mặt Mục Trích tái nhợt, nhấp môi, mới thấp giọng nói: "Không có gì."
Không có gì.
Mục Trích đột nhiên cảm thấy bản thân có chút đáng cười.
Thẩm Cố Dung là dạng người thế nào? Sao có thể kết đạo lữ với hắn dưới tình huống không hiểu rõ chính mình? Dựa vào tính tình mơ mơ màng màng của y, kết sai Đệ Tử Khế thành Đạo Lữ Khế mới là chuyện bình thường nhất.
Mặc kệ biết Đạo Lữ Khế kia tới một cách khác thường, Mục Trích vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng, vọng tưởng phần tấm lòng ngông cuồng vô lý này của mình có thể đạt được kết quả tốt.
Nhưng một câu nhẹ tênh của Thẩm Cố Dung lại hoàn toàn đánh hắn xuống đánh vực.
Vừa rồi hắn vui mừng bao nhiêu, hiện tại liền tuyệt vọng bấy nhiêu.
Cũng may mấy năm nay Mục Trích ở bên cạnh Thẩm Cố Dung đã bị suy sụp quá nhiều, tối qua làm loại chuyện kia còn không màng sự phản kháng của sư tôn, tình cảnh hiện tại với hắn mà nói chẳng qua chỉ là rót một chậu nước lạnh mà thôi.
Tất cả lại quay về điểm xuất phát.
Chỉ là Đạo Lữ Khế trời xui đất khiến kia lần nữa cho Mục Trích hy vọng lớn hơn.
Mục Trích bình tĩnh nghĩ thầm: Thiên Đạo cũng đang giúp ta.
Bằng không Thẩm Cố Dung nhiều đồ đệ như vậy, vì sao lại vẽ sai mỗi khế ước của hắn, hơn nữa còn vẽ thành Đạo Lữ Khế?
Mục Trích chỉnh đốn xong cảm xúc rất nhanh, thong thả tiến lên, thử ôm lấy Thẩm Cố Dung.
Cả người Thẩm Cố Dung cứng đờ, vẫn không tiếp thu được loại động chạm thân mật này của hắn, đang muốn quát lớn hắn, Mục Trích lại lẩm bẩm nói: "Trên đường có quá nhiều hung thú, làm sư tôn đợi lâu, là Mục Trích không đúng."
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung lập tức nuốt câu quát lớn trở về.
Giọng điệu hiếm khi chịu nhận thua kia của Mục Trích khiến Thẩm Cố Dung trong hoảng hốt cảm thấy bản thân chính là sư tôn ác độc áp bức đồ đệ, đứa nhỏ trải qua trăm cay nghìn đắng tới tìm đồ mù đường như ngươi, ngươi còn muốn thế nào nữa?
Tưởng tượng như vậy, Thẩm Cố Dung đành phải hơi thả lỏng thân thể, gắng sức giữ vững sự thong dong của người lớn, giơ tay xoa đầu Mục Trích, trấn an hắn: "Không có việc gì, ta cũng không chờ lâu."
Y nói, trong lòng thổn thức một câu: [ Đứa nhỏ này ăn gì lớn lên mà cao hơn cả sư tôn vậy? ]
Mục Trích: "......"
Sau đó Mục Trích liền cảm giác được sư tôn nhà hắn lén lút nhón mũi chân lên.
Mục Trích: "......"
Phì.
Hắn suýt nữa cười ra tiếng.
Nhiều năm như vậy không gặp, sư tôn hắn vẫn như trước không thay đổi.
Mục Trích ỷ vào lần này Thẩm Cố Dung không phản kháng, ôm y chiếm đủ tiện nghi, cuối cùng trước khi Thẩm Cố Dung tức giận, kịp thời lui ra.
Tiến lùi có chừng mực, sau này mới thu được nhiều lợi lộc.
Bí cảnh Cô Hồng là một vòng tròn, bất luận đi thế nào cũng sẽ trở lại điểm xuất phát, Mục Trích tùy ý tìm một phương hướng, cùng Thẩm Cố Dung đi tìm kiếm cơ duyên.
Cơ duyên thường xuyên đến cùng với mạo hiểm.
Toàn bộ Bí cảnh Cô Hồng đối với hai người mà nói chẳng qua chỉ xem như đất bằng giẫm lên, cũng có nghĩa càng khó tìm được cơ duyên.
Hai người không nhanh không chậm sóng vai đi, bởi vì sự tồn tại của Thẩm Cố Dung, hung thú xung quanh hoàn toàn không dám tới gần, Cửu Tức không có đất dụng võ, đành phải lăng xăng ra ngoài chơi, không hề đi theo bọn họ.
Không có những người khác quấy rầy, Mục Trích mừng rỡ tự tại.
Nhưng hắn còn chưa vui vẻ được bao lâu, tâm trạng liền hơi xuống thấp.
Bởi vì Thẩm Cố Dung có vẻ nhàn rỗi đến nhàm chán, bắt đầu suy tính xem nên đưa ra ý kiến giải trừ Đạo Lữ Khế với Mục Trích như thế nào.
Thẩm Cố Dung khổ sở suy nghĩ: [ Nếu không thì nói là Chưởng giáo sư huynh bất mãn việc chúng ta ngầm kết khế ước, nên cần giải khế ước trước, sau đó trở lại Ly Nhân Phong, làm xong lễ lập khế ước rồi lại kết lại, được không nhỉ? ]
Mục Trích: "......"
Mục Trích nghĩ thầm, cửa cũng không có.
Thẩm Cố Dung nghĩ ngợi, đại khái cũng cảm thấy biện pháp này không thành công nổi, lấy sự xui xẻo của y, không chừng chưa trở lại Ly Nhân Phong đã bị những sư huynh kia cảm kích thọc chuyện này tới trước mặt Mục Trích.
Y không muốn Mục Trích nghe được chuyện xấu của mình từ miệng người khác.
Mục Trích nghĩ thầm: Ta đã biết.
Thẩm Cố Dung suy nghĩ đến đường cùng: [ Hay là ta tức giận một thời gian, nói muốn trục xuất hắn khỏi sư môn, sau khi giải Đệ Tử Khế lại giả bộ nguôi giận, kết lại Đệ Tử Khế? ]
Mục Trích: "......"
Trong đầu sư tôn hắn cả ngày đều nghĩ cái gì vậy?
Có vẻ Thẩm Cố Dung cảm thấy biện pháp này rất được, liền bắt đầu tìm nguồn cơn tức giận.
Tối hôm qua......
Mặt Thẩm Cố Dung đỏ lên.
Chuyện tối hôm qua quả thực chính là cơ hội phát tác tốt nhất, có điều lúc ấy y bị dăm ba câu của Mục Trích lừa gạt đến váng đầu, đã qua một ngày còn muốn phát tác thì có chút làm kiêu.
Thẩm Cố Dung tự nhận không phải người thích ra vẻ, đành phải nhịn đau từ bỏ lý do tốt nhất này.
[ Tu vi thì sao?! ] Thẩm Cố Dung đột nhiên chợt lóe linh quang: [ Lúc đi hắn đã là Nguyên Anh, ra ngoài rèn luyện bốn năm hẳn là vẫn chưa đột phá được. Nếu không ta ở Ly Nhân Phong đã sớm bị thiên lôi bổ cho rồi. Ừ, đúng, hiện tại hắn vẫn là Nguyên Anh, vậy lấy lý do 'A, đồ đệ Thẩm Phụng Tuyết ta rèn luyện bên ngoài bốn năm thế mà không có chút tiến bộ, quả là ném đi mặt mũi Ly Nhân Phong, sư huynh nhà ngươi chưa bao giờ chậm chạp như vậy' đi."
Mục Trích: "......"
Thẩm Cố Dung tưởng tượng tươi đẹp trong lòng, xác định lý do và tìm từ ngữ xong, ho khan một tiếng, đột nhiên nói: "Mục Trích à, tu vi mấy năm nay của con..."
Mục Trích khựng bước, đột nhiên giơ tay, lạnh lùng phóng một đạo linh lực về phía một con hung thú cách đó không xa, một tiếng 'ầm ầm' lớn vang lên, hung thú duy nhất thấy Thẩm Cố Dung mà không chật vật chạy trốn trực tiếp biến thành bột phấn tại chỗ, thú đan Nguyên Anh Kỳ rơi xuống đống tro bụi, hơi lóe ánh sáng màu đỏ tươi.
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung: "???"
Hung thú khổng lồ tiêu tan, cuốn theo cơn gió thổi tóc mái dài trên trán Thẩm Cố Dung phất về sau, y đờ đẫn nhìn hung thú Nguyên Anh Kỳ bị một chưởng nhẹ tênh của Mục Trích biến thành bột mịn, linh lực của Mục Trích cũng ập tới trước mặt.
Là Hóa Thần Cảnh, còn là đại viên mãn.
Chỉ kém một bước là có thể đuổi kịp y.
Mặt Thẩm Cố Dung dại ra, nhất thời hơi không kịp phản ứng.
Sau một lúc lâu, y mới hét lên một tiếng: [ AAAAAA —— ]
[ Tình... tình huống này là sao? ]
[ Hung... hung thú Nguyên Anh lớn như vậy của ta đâu? Đâu? Chỗ nào rồi?! ]
Y chết lặng nhìn Mục Trích nhặt thú đan lên, tiện tay lau đi bột mịn bên trên, đầu óc đột nhiên trống rỗng.
[ A, thật tốt. ] Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc suy nghĩ: [ Thì ra hắn đã tới Hóa Thần Cảnh. ]
Y nghĩ xong lại bắt đầu tuyệt vọng.
[ Không đúng? Từ Nguyên Anh đến Hóa Thần Cảnh không phải cần trải qua bảy bảy bốn chín đạo lôi kiếp sao? Vì sao bốn năm nay ta chưa bị đánh lần nào...... ]
Lúc này, Thẩm Cố Dung đột nhiên nghĩ đến một ngày nọ trong bốn năm kia, y từng bị Hề Cô Hành nhét vào động phủ Ngọc Nhứ Sơn một cách khó hiểu, trong tay vẫn còn cầm một miếng bánh Hạnh Nhân chưa ăn xong.
Hề Cô Hành nói chém đinh chặt sắt: "Đệ muốn bế quan."
Thẩm Cố Dung mờ mịt nói: "Hả? Bế quan cái gì? Ta không muốn mà."
Y nói xong liền định ra khỏi động phủ, Hề Cô Hành cười dữ tợn ấn vai y đẩy vào trong: "Đệ muốn."
Dứt lời liền phong bế kết giới lên động phủ, nghênh ngang rời đi.
Thẩm Cố Dung không còn biện pháp, đành phải đóng cửa bế quan.
Nửa tháng sau y mới từ động phủ đi ra.
Nhưng khi vừa ra cửa động lại thấy bên ngoài như bị sét đánh, nửa bông tuyết cũng không thấy, khiến Thẩm Cố Dung hoảng sợ một phen.
Lúc truy hỏi, Hề Cô Hành không kiên nhẫn nói: "Mấy ngày trước sấm sét mưa to, hoa cỏ trong viện đệ cũng chết gần hết rồi."
Nghe được lời này, Thẩm Cố Dung không nghĩ nhiều nữa, vội vàng trở về chăm sóc hoa cỏ của y.
Thì ra khi đó...... Hề Cô Hành biết được Mục Trích sắp gặp lôi kiếp đột phá, cho nên mới cho y 'bị' bế quan trước sao?
Thẩm Cố Dung vẫn dùng tư duy theo lối phàm nhân, chưa bao giờ chủ động lợi dụng tu vi đi tra xét tu vi người khác, cho nên khi gặp lại y cũng không biết tu vi Mục Trích là bao nhiêu.
Nhớ lại một chút, mới vừa rồi y thế mà còn khờ dại cho rằng Mục Trích là đồ đệ thiên phú kém cỏi nhất Thẩm Phụng Tuyết từng thu.
Mặt già của Thẩm Cố Dung lại bắt đầu đỏ.
Sau khi Mục Trích nhặt thú đan về, con ngươi hơi trầm xuống, nhẹ giọng nói: "Sư tôn, vừa rồi ngài muốn nói cái gì?"
Thẩm Cố Dung run lên, khô khốc nói: "Không, không muốn nói cái gì."
[ Chỉ định trào phúng tu vi con một chút, không nghĩ tới cuối cùng bị trào phúng lại là đầu óc của ta. ]
Mục Trích: "......"
Mục Trích thấy dáng vẻ bị nhục héo úa của y, nhịn cười trong lòng, đưa thú đan trong tay tới, nói: "Sư tôn, đây là thú đan Nguyên Anh Kỳ, có thể làm nguyên liệu chế tác Linh Khí."
Thẩm Cố Dung hơi sửng sốt: "Cho ta?"
"Vâng." Mục Trích nói, "Đồ của Mục Trích chính là đồ của sư tôn."
Thẩm Cố Dung bị nói đến có chút ngượng ngùng, y vươn một ngón tay nhẹ nhàng đẩy thú đan ra, giả vờ đạm nhiên nói: "Nếu là con săn được thì nên do chính con cầm, ta không thiếu Linh Khí."
Mục Trích lại nói: "......Cũng có thể đổi lấy vài vạn linh thạch."
Thẩm Cố Dung lưu loát nhét thú đan vào tay áo: "Sư tôn cất giúp con, chờ con trưởng thành lại đưa cho con."
Mục Trích: "......"
Thẩm Cố Dung cứ cảm thấy những lời này có chút kỳ quái, khi suy nghĩ cẩn thận mới phát hiện ra, đây là những lời mẫu thân dùng để lừa gạt tiền bạc của y mỗi dịp Tết khi y nhận được tiền mừng tuổi của tiểu thúc.
Nói là lớn lên đưa, nhưng sau khi lớn một đồng tiền cũng không thấy.
Thẩm Cố Dung đột nhiên cảm giác được sự vui sướng khi là chủ gia đình, y ho khan một tiếng, mặt đầy từ ái nhìn Mục Trích, nói: "Con làm rất tốt."
[ Sư tôn rất hài lòng. ]
Đây đại khái chính là cảm giác của mẫu thân khi lừa y tiền mừng tuổi lúc ấy.
Vui sướng.
Mục Trích: "......"
Hai người tiếp tục đi về phía trước, tuy rằng dọa lui không ít hung thú nhưng ngay cả sợi lông của cơ duyên cũng chưa nhìn thấy.
Quá nhàm chán, Thẩm Cố Dung đành phải bám riết không tha bắt đầu tiếp tục suy nghĩ xem làm thế nào giải Đạo Lữ Khế với đồ đệ.
[ Rốt cuộc phải tức giận như thế nào để thuận lý thành chương mà trục xuất Mục Trích khỏi sư môn đây? ]
Thẩm Cố Dung rơi vào trầm tư.
Cuối cùng, y hơi cắn răng, nghĩ thầm bằng bất cứ giá nào: [ Nếu không thì để hắn tiếp tục 'mạo phạm' ta lần nữa là được. ]
Mục Trích: "......"
Sư tôn hắn có đôi khi trở nên ngốc nghếch một cách rất đáng yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...