Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao


Chuyển ngữ: Trầm Yên

..........................................................

Năm đó trước khi Thẩm Cố Dung muốn nhập đạo, Hề Cô Hành từng đến hỏi y, vì sao biết rõ thân phàm nhân nhập đạo rất khó, lại vẫn muốn lựa chọn con đường này?

Thẩm Cố Dung nhìn hắn bằng con ngươi vô hồn, lạnh lùng hỏi: "Ta được chọn?"

Nếu y còn lựa chọn khác thì sẽ không bao giờ chọn con đường không biết có phải dẫn tới địa ngục hay không này.

Thẩm Cố Dung được nuông chiều từ bé, cha mẹ huynh trưởng sủng y lớn lên, bình thường mất một miếng da cũng có thể đau chảy nước mắt, y sợ đau như vậy, sao phải chủ động tìm khổ cho mình?

Hề Cô Hành nhìn chằm chằm con ngươi tan rã của y một lúc lâu, đột nhiên nắm lấy cổ tay y, trầm giọng nói: "Ta có thể giúp đệ giết Ly Canh Lan, đệ không cần phải chà đạp chính mình như vậy."

Thẩm Cố Dung đờ đẫn nói: "Hắn là sư huynh của ngươi."

Hề Cô Hành lạnh lùng nói: "Hắn làm ra loại chuyện không bằng heo chó này, sớm đã không còn là đại sư huynh ta quen biết."

Thẩm Cố Dung không lên tiếng.

"Thập Nhất." Hề Cô Hành thấy dáng vẻ thờ ơ này của y, cuối cùng cũng có chút nóng nảy: "Thân thể phàm nhân nhập đạo quá khó, Tam giới từ trước đến giờ rất hiếm người thành công, huống chi thân mình đệ yếu như vậy, chắc chắn không chịu nổi một lần tẩy cân phạt tủy."

Thẩm Cố Dung lạnh giọng nói: "Chịu không nổi thì ta chết thôi."

Hề Cô Hành: "Đệ!"

Hắn hít sâu một hơi, cố hết sức giữ vẻ bình tĩnh, đỡ phải bị Thẩm Thập Nhất làm tức chết: "Đệ ngoan ngoãn đợi đi, Ly Canh Lan từ Ly Nhân Phong ra, chúng ta giết hắn thanh lý môn hộ cũng không khác gì."

Thẩm Cố Dung vẫn nói: "Ta phải tự tay giết hắn, các ngươi không được động thủ."

Hề Cô Hành: "Thẩm Thập Nhất!"

Hề Cô Hành suýt chút nữa bị tức chết, còn đang vắt hết óc xem nên khuyên y như thế nào, lại nghe thấy Thẩm Cố Dung nói: "Hắn trộm sáo trúc của ta, ta phải tự tay lấy về."

Hề Cô Hành không thể tin nổi: "Chỉ vì sáo trúc?"

Thẩm Cố Dung bây giờ không tin tưởng bất kỳ ai, y không hề nói cho ai biết chuyện sáo trúc là Thần Khí, kể cả Hề Cô Hành.

Y rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Trăm năm tiên sinh chuyển thế còn xa như vậy, hy vọng duy nhất của ta chính là tự tay đâm Ly Canh Lan. Nếu hắn chết trên tay các ngươi, các ngươi muốn quãng đời còn lại của ta đều sống sót dựa vào oán hận và hối hận sao?"


Hề Cô Hành sửng sốt.

"Thân thể phàm nhân này của ta, sống không quá trăm năm." Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng hít vào một hơi, ngước mắt nhìn trăng sáng trên bầu trời, lẩm bẩm nói, "Ta muốn sống sót để chờ hắn."

Y như đang hứa hẹn với ai, thấp giọng nói: "Ta sẽ không dễ dàng chết như vậy."

Tiên sinh hao hết toàn lực cứu y, y sẽ không im hơi lặng tiếng mà chết không còn ý nghĩa gì như thế.

Thẩm Cố Dung không muốn mọi người trong Ly Nhân Phong ra tay với Ly Canh Lan, càng không cho phép bọn họ can thiệp vào chuyện của mình. Tại thế gian này, y tựa như đeo trên mình gông xiềng nặng nề. Một trăm năm, Kinh Thế Lục, hai gánh nặng này đè cứng lên đôi vai gầy yếu của y, khiến y không thể không độc lập, không thể không dựa vào chính mình.

"Ngươi phải học được cách sống sót dựa vào chính bản thân mình."

Cuối cùng, y thành công nhập đạo, lấy thân thể phàm nhân đạt đến tu vi mà tu sĩ bình thường dùng nửa đời cũng không đạt được.

Thẩm Cố Dung chưa bao giờ làm chuyện mình không nắm chắc, cho dù là nhập đạo mới tới Nguyên Anh, cũng không hề lo lắng mà đi tìm Ly Canh Lan.

Y tựa hồ thật sự lấy 'tự tay giết Ly Canh Lan' trở thành hy vọng sống quãng đời còn lại, cũng rất hưởng thụ quá trình này.

Thẩm Cố Dung không nóng không lạnh, dựa vào vô số dược mạnh tàn bạo tăng tu vi lên đến Đại Thừa Kỳ, một người một kiếm chém giết vô số ma tu, nhưng lợi dụng linh dược tăng cường bồi đắp lên tu vi thì cả đời này cũng chỉ có thể dừng bước ở Đại Thừa Kỳ.

Người Tam giới khen ngợi y nửa bước thành Thánh, lại không biết rốt cuộc y đã đạt được thành tựu này như thế nào.

Lôi kiếp Đại Thừa Kỳ năm đó Thẩm Cố Dung suýt nữa bị Thiên Đạo đánh cho thân tử đạo tiêu, kinh mạch trong cơ thể đầy rẫy thương tích, sau khi thành công đạt tới Đại Thừa Kỳ, ước chừng y mất khoảng 5 năm, ngày ngày vượt qua thống khổ giày vò, gần như ngay cả kiếm cũng cầm không nổi.

Nếu không phải Ly Nam Ương dùng kết giới hộ thể giữ lại cho y một cái mạng, tám phần y đã sớm tiêu tán hết linh lực mà chết.

Thẩm Cố Dung điều dưỡng 5 năm, sau khi củng cố tu vi liền xách theo Lâm Hạ Xuân giết tới Hàm Châu.

Năm đó Hàm Châu cũng không có trận pháp khói độc như hiện tại, Thẩm Cố Dung mang theo Lâm Hạ Xuân, mắt cũng không chớp mà giết sạch ma tu ngăn cản y khắp thành, sát ý che trời lấp đất tích tụ chồng chất mấy chục năm hoàn toàn kích phát tâm ma của y.

Tâm ma tàn sát bừa bãi thần thức, lại bị Thẩm Cố Dung cứng rắn ngăn chặn, y bị tâm ma chiếm cứ trong óc, nhưng cùng lúc đó vẫn giữ tỉnh táo, mặt đầy hờ hững dùng Lâm Hạ Xuân khoét đi vô số máu thịt trên người Ly Canh Lan.

Gân tay gân chân Ly Canh Lan bị đánh gãy hết, máu chảy đầy đất, tiếng kêu thảm thiết cơ hồ vang vọng khắp toàn bộ Hàm Châu.

Thẩm Cố Dung lại như không hề nghe thấy gì, nhẹ nhàng tước máu thịt từ thân thể nhuốm máu kia xuống.

Lâm Hạ Xuân hút đủ máu tươi, toàn bộ thân kiếm đều tản ra ánh sáng đỏ đậm.


Trên mặt Ly Canh Lan đầy máu, hắn nhìn chằm chằm Ly Canh Lan bằng khuôn mặt dữ tợn, rít gào nói: "Ngươi dám?! A ——"

"Ta có cái gì mà không dám?" Trên má Thẩm Cố Dung dính một vệt máu, bị y dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau sạch, đưa lên mũi khẽ ngửi, nghiêng đầu cười, quỷ dị lại diễm mỹ: "Máu của ngươi... sao lại tanh hôi như vậy?"

Ly Canh Lan: "Ngươi ——"

Một giọt máu cũng rơi xuống từ băng tiêu của Thẩm Cố Dung, y bóp chặt cổ Ly Canh Lan, cười ôn nhu nói: "Ngươi thấy được kết cục của mình trên Kinh Thế Lục không?"

Ly Canh Lan nhìn chằm chằm y.

"À đúng, ta quên mất." Thẩm Cố Dung nâng lên một bàn tay lau sạch vết máu trên mặt, con ngươi khẽ đảo, mềm giọng nói: "Hiện tại Kinh Thế Lục đang bị phong ấn, dù ngươi muốn cũng chẳng mở được."

Ly Canh Lan gian nan nói: "Ngươi đã...... làm gì với Kinh Thế Lục?"

Thẩm Cố Dung lại không trả lời vấn đề của hắn, lúm đồng tiền như hoa, con ngươi dưới băng tiêu đã nhuộm đỏ màu máu.

"Thật buồn cười, ngươi hao tổn tâm cơ nhiều năm như vậy, Dịch Quỷ ở Hồi Đường Thành không thành công, Kinh Thế Lục lại bị phong ấn." Thẩm Cố Dung cười nói: "Ly Canh Lan, ngươi thật đúng là kẻ bại thảm thương, càng nực cười hơn chính là ngươi hoàn toàn không biết mình bại như thế nào."

Ly Canh Lan bị bóp chặt yết hầu, ma đồng oán hận nhìn y.

"Năm đó ta để Ly Nam Ương thả ngươi rời khỏi Ly Nhân Phong, chờ ta tự tay giết ngươi báo thù. Vốn tưởng rằng mấy năm nay chí ít ngươi cũng phải có chút tiến bộ, không nghĩ tới ngươi vẫn không khác gì năm đó." Thẩm Cố Dung tới gần hắn, trong mắt tràn ngập lạnh lẽo: "Giết ngươi, ta chỉ cảm thấy ô uế tay mình."

Tuy rằng nói bẩn tay, Thẩm Cố Dung lại dùng Lâm Hạ Xuân róc thịt Ly Canh Lan hơn 600 nhát.

Đến cuối cùng, Lâm Hạ Xuân cảm giác được Thẩm Cố Dung mơ hồ có xu hướng nhập ma, giãy giụa tránh thoát khỏi tay y, hóa thành hình người, cơ thể nhiễm đỏ máu tươi, nói: "Chủ nhân, đủ rồi."

Thanh y của Thẩm Cố Dung đã nhiễm đỏ, hắn bóp chặt Ly Canh Lan đã mất nửa cái mạng, hơi nghiêng đầu: "Đủ ư? Mới một nửa, sao đã đủ rồi?"

Lâm Hạ Xuân thoáng do dự, mới lúng ta lúng túng nói: "Ngài sắp nhập ma."

Thẩm Cố Dung nghe vậy, cười nhạo một tiếng: "Sẽ không."

Lâm Hạ Xuân nhìn bàn tay, từ kẽ hở ngón tay đã chậm rãi tản ra một chút ma tức, hắn vốn không phải kẻ nói chuyện tình cảm, nhưng lúc này vẫn kiên trì khuyên thêm vài câu: "Ngài không nên vì loại người này mà nhập ma."

Con ngươi của Thẩm Cố Dung trong nháy mắt lạnh băng, y trầm giọng nói: "Không được nhúng tay vào chuyện của ta."

Lâm Hạ Xuân lúc này mới ngậm miệng, ngoan ngoãn biến thành thân kiếm.


[ Nếu ta không khai mở thần trí thì tốt rồi. ]

[ Aaa, hắn bẩn quá. ]

[ Nhưng máu trên người cũng được lắm. ]

Thẩm Cố Dung gọt một nhát, ma khí trong lòng liền nhiều thêm một phần.

Đến cuối cùng, Ly Nam Ương khó khăn lắm mới đuổi kịp, nhìn thấy thảm trạng trước mặt thì sửng sốt mất một lúc, mới vội vàng xông lên kéo Thẩm Cố Dung từ trong vũng máu ra.

Thẩm Cố Dung nắm Lâm Hạ Xuân trong tay, động tác giống như con rối, sau khi bị Ly Nam Ương cắt ngang, y ngẩn ngơ nhìn hắn hồi lâu, mới nhận ra.

Ly Nam Ương lãnh lệ nói: "Thập Nhất, ngươi nhập ma! Thanh tâm!"

Con ngươi Thẩm Cố Dung tan rã, đồng tử đỏ đậm, y nở nụ cười, lẩm bẩm nói: "Ta không."

Ly Nam Ương: "Ngươi lấy thân thể phàm nhân nhập đạo đã là cực hạn, nếu còn nhập ma nữa ngươi sẽ chết!"

Thẩm Cố Dung nhìn hắn, tựa hồ không hiểu được ý tứ của những lời này, còn đang giãy giụa suy nghĩ muốn tiếp tục động tác trong tay.

Ly Nam Ương: "Thẩm Thập Nhất!"

Hắn nhìn thấy Thẩm Cố Dung dường như đã hoàn toàn rơi vào tâm ma, giơ tay đánh lên giữa mày y một đạo Thanh Tâm Chú.

Hơi lạnh thấu xương chui vào thức hải Thẩm Cố Dung, trong nháy mắt đánh cho tâm ma chiếm cứ chạy tứ tán khắp nơi.

Cơ thể Thẩm Cố Dung mềm nhũn, trường kiếm trong tay rơi xuống, cả người mất đi ý thức.

Chờ đến khi y tỉnh lại lần nữa, Ly Canh Lan đã bị phong ấn tại Mai Cốt Trủng.

Mà 600 nhát kiếm còn thiếu kia Thẩm Cố Dung vẫn nhớ đến bây giờ.

Mấy chục năm trôi qua, khi lần nữa gặp lại Ly Canh Lan, Thẩm Cố Dung đã không còn sự cố chấp điên cuồng của năm đó, ngược lại hàm chứa ý cười đi dạo xung quanh Ly Canh Lan một vòng, mới thong thả dừng bước, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên cánh tay, nhàn nhạt nói: "Lần này... nên bắt đầu từ đâu đây?"

Ly Canh Lan đối diện với tầm mắt Thẩm Cố Dung, rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng hắn không hề quan tâm bản thân có bị róc thịt tiếp hay không, câu đầu tiên lại là: "Ngươi tiến vào Kinh Thế Lục?"

Tầm mắt của Thẩm Cố Dung luôn dừng trên người Ly Canh Lan, tựa hồ đang nhớ xem năm ấy róc nơi nào, nghe vậy thất thần gật đầu: "Ừ, đúng."

Hô hấp Ly Canh Lan ngưng bặt, bàn tay đã khỏi hẳn của hắn nắm lấy tay vịn, nhìn chằm chằm y nói: "Một khi tiến vào Kinh Thế Lục, nhất định phải chứng kiến xong kết cục của chính mình mới có thể hoàn toàn thoát ra."

Hắn giống như dã thú nhìn con mồi, sát ý càn quét trong mắt, thở hổn hển hỏi: "Ngươi thì sao? Thẩm Thập Nhất, Thẩm Phụng Tuyết, ngươi nhìn thấy cái gì ở Kinh Thế Lục?"

"Ngươi...... chết trong tay ai?"

Thẩm Cố Dung nhìn hắn gấp gáp muốn biết đáp án này như vậy, cười nói đúng sự thật cho hắn: "Chết trong tay đồ đệ ta."


"Ta thì sao?" Ly Canh Lan lại hỏi: "Nam Ương Quân có nhìn thấy ta phi thăng hay không? Tam giới có bị Dịch Quỷ tàn sát bừa bãi, vĩnh viễn không có ngày yên bình hay không?"

Thẩm Cố Dung cười nhạo một tiếng, nói: "Thế giới trong Kinh Thế Lục chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, như một giấc mộng Hoàng Lương, ngươi chấp nhất với kết cục trong ảo cảnh có nghĩa lý sao?"

"Tất nhiên có nghĩa lý." Ly Canh Lan gian nan nở nụ cười, gương mặt tràn đầy vết sẹo kia trong mắt Thẩm Cố Dung xấu xí dữ tợn lạ thường: "Kinh Thế Lục đã vì Thiên Đạo định sẵn kết cục không thể sửa đổi cho vạn vật trong thiên địa, dù có lệch khỏi quỹ đạo cũng sẽ bị Thiên Đạo cứng rắn sửa đúng."

Thẩm Cố Dung đối những lời này khịt mũi coi thường: "Phải không? Trăm năm trước Kinh Thế Lục từng tiên đoán ta là Dịch Quỷ duy nhất còn tồn tại trong Hồi Đường Thành, nhưng hiện tại ta vẫn bình yên tu đạo của ta, chẳng mảy may lây dính Dịch Độc đấy thôi."

Y vừa tán gẫu vừa nâng tay lên chơi đùa, động tác nhàn nhã cầm chủy thủ xuyên thủng qua bàn tay hoàn hảo duy nhất của Ly Canh Lan, đóng đinh nó lên tay vịn gỗ của xe lăn.

Ly Canh Lan run lên, con ngươi tàn nhẫn nhìn y.

Đối với Thẩm Cố Dung người này, hắn giống như đã không muốn ngụy trang gì nữa, ngay cả cười hắn cũng cảm thấy ghê tởm.

"Ồ, sư huynh, ngươi run kìa." Lòng bàn tay Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng mơn trớn ngón tay co rụt của Ly Canh Lan, thấp giọng cười nói: "Ngươi... sợ ta?"

Ly Canh Lan mặt không cảm xúc, nói: "Trăm năm trước ngươi may mắn chạy thoát, chưa bị Dịch Quỷ bám vào người, mà trăm năm sau......"

Máu trong tay hắn chậm rãi nhỏ giọt xuống trận pháp đã vẽ xong trên mặt đất, chảy vào khe rãnh.

Gương mặt Ly Canh Lan như lệ quỷ dữ tợn: "Ta sẽ thay Thiên Đạo sửa đúng lời tiên đoán trên Kinh Thế Lục."

Trong phút chốc, trận pháp dưới chân hai người chợt khởi động.

Mái tóc dài của Lâm Hạ Xuân bị gió thổi đến bay múa lung tung, hắn rũ mắt nhìn trận pháp dưới chân, chán chường suy nghĩ: [ Nếu ta là...... ờm, ta là cái gì thì tốt rồi? Thôi, phiền toái, không nghĩ. ]

Từng trận gió toát ra từ trong trận pháp, thổi y phục Thẩm Cố Dung bay phất phới.

Y rũ mắt, lông mi khẽ run, nhàn nhạt nói: "Ngươi lại muốn biến ta thành Dịch Quỷ sao?"

"Không." Ngược lại chính là Ly Canh Lan phủ nhận, ma đồng đỏ tươi của hắn lạnh lùng đối diện với Thẩm Cố Dung: "Trận pháp này vốn chỉ dùng để vây khốn ngươi, mắt trận cũng không ở đây."

Thần thức Thẩm Cố Dung run lên, đột nhiên có loại dự cảm không tốt.

Ly Canh Lan nhìn thấy y cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt, sự điên cuồng trong mắt càng sâu hơn, hắn như gấp không chờ nổi muốn khiến Thẩm Cố Dung hoàn toàn biến sắc, trong giọng nói tràn đầy ác ý nồng đậm.

".......mà ở mười ba Dịch Quỷ trong Hàm Châu Thành, Thập Nhất à."

Đồng tử Thẩm Cố Dung co rụt lại.

Mục Trích......

Bị y sai đi xử lý mười ba Dịch Quỷ kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui