Cho đến khi đối diện với nàng tiên cá nhỏ trên bàn ăn đơn giản phía ngoài phòng bếp, Chu Tùy Ngộ vẫn luôn có một loại cảm giác rất không chân thật.
Hắn cho rằng hơn nửa năm qua, hắn đã bị nàng tiên cá nhỏ này "huấn luyện" đến mức cực kỳ bình tĩnh rồi, dù sao thì loại chuyện chiếc đuôi biến thành chân này, người bình thường chứng kiến sẽ kinh ngạc đến rớt cằm, vậy mà hắn còn có thể thản nhiên tiếp nhận, còn có chuyện gì có thể khiến hắn kinh ngạc nữa?
Cuối cùng, nàng tiên cá nhỏ dùng sự thật đánh hắn một cách tàn nhẫn.
Cô dùng thực tế để nói cho Chu Tuỳ Ngộ biết: Cô không chỉ là một nàng tiên cá nhỏ có đôi chân dài, mà còn là một nàng tiên cá nhỏ biết nói.
Mà một tiếng "anh trai nhỏ" vừa nóng bỏng vừa ngọt ngào như thế, ai có thể chịu nổi?
Người khác thế nào hắn không biết, nhưng mà Chu Tùy Ngộ hắn không chịu nổi.
Đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy lỗ tai của mình nóng bừng, không cần quay về phòng soi gương, hắn cũng biết chắc chắn tai hắn lúc này đang đỏ rừng rực.
Lúc trước Thẩm An An đột nhiên nhìn thấy Chu Tùy Ngộ nên có chút kích động, cho nên không suy nghĩ gì đã lao đến ôm hắn.
Theo lý mà nói thì cũng không có vấn đề gì, dù sao lúc cô là một con cá, hai người không chỉ từng ôm nhau, mà còn hôn... Mặc dù lúc đó là vì cứu Chu Tùy Ngộ, nhưng mà dù sao cũng từng hôn rồi.
Nhưng lúc này nhìn thấy Chu Tùy Ngộ ngồi đối diện, xấu hổ đến mức cả người giống như một con tôm luộc, không hiểu sao cô cũng có chút ngượng ngùng.
Ai, quả nhiên làm cá vẫn tốt hơn.
Lúc làm cá, da mặt sẽ dày hơn một chút.
Thẩm An An tự cổ vũ bản thân, đang chuẩn bị nói gì đó để giảm bớt không khí xấu hổ trước mắt, kết quả vừa há miệng đã ngửi thấy mùi thơm nồng của thức ăn.
Thế là kỹ năng ăn hàng tiềm ẩn của Thẩm An An ngay lập tức bị kích hoạt, lời đến bên miệng cũng lập tức biến thành: "Thơm quá đi, anh ơi, anh đang làm món ngon gì vậy?"
Cô vừa nhắc nhở, Chu Tùy Ngộ mới nhớ đến trên bếp của mình còn có một nồi canh bao tử heo ôm gà. Cũng không biết để lâu như vậy, đã sôi chưa.
Hắn lập tức đứng dậy, để lại một câu "anh vào bếp xem canh", sau đó đi về phía phòng bếp.
Chờ đi đến chỗ Thẩm An An không thể nhìn thấy, hắn mới giơ tay chạm vào lỗ tai nóng rực của mình.
Tê!
Món bao tử heo ôm gà này là dùng bao tử heo bọc gà bên trong, dùng tăm xiên cố định và hầm trong lửa nhỏ. Chờ đến khi có mùi thơm nồng thì rút xiên ra, lấy thịt gà ra khỏi bao tử heo, dùng tăm xiên xé bao tử heo và thịt gà đã mềm thành từng miếng nhỏ, sau đó tiếp tục hầm.
Nước canh gà đậm đà, bao tử heo thơm ngon, dù là ăn thịt hay là uống canh đều rất tuyệt vời.
Bình thường Chu Tùy Ngộ xuống bếp chỉ muốn xong sớm để có thể nhanh chóng nhìn thấy nàng tiên cá nhỏ. Nhưng mà hôm nay thật sự quá kích thích, hắn cần làm gì đó để giảm bớt căng thẳng, cho nên toàn bộ quá trình hắn đều dùng tăm xiên để xé bao tử heo và thịt gà, tê... Dáng vẻ giống như hận không thể dây dưa với bao tử heo ôm gà đến khi biển cạn đá mòn.
Thẩm An An kiên nhẫn đứng ngoài phòng bếp đợi một lát, nhưng mãi không thấy anh trai nhỏ bước ra, cô không nhịn được đi theo vào phòng bếp.
Nhắc mới nhớ, cô rất ấn tượng với phòng bếp này, mặc dù mới đến một lần, mà tổng cộng lần đó cũng không ở quá 10 phút. Nhưng mà khung cảnh ăn trộm thịt kho tàu trong phòng bếp này giống như khắc sâu ở trong đầu cô vậy.
Vì thế, Thẩm An An giống như động vật nhỏ tuần tra địa bàn của mình, cô đi quanh nhà bếp vài vòng, sau đó mới chậm rãi đứng lại bên cạnh Chu Tùy Ngộ.
Nhìn Chu Tùy Ngộ có vẻ đang rất nghiêm túc dùng tăm xiên xé gà bao tử của hắn, nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, từ khi nàng tiên cá nhỏ đi vào phòng bếp, bao tử heo và thịt gà của hắn xé không đều, không giống trước đó, tất cả đều là các mảnh dài có độ dày đều nhau.
Thẩm An An đương nhiên nhận ra chuyện này, vì vậy cố ý nghiêng người về phía trước, đã biết rõ còn cố hỏi: "Anh, anh đang làm gì thế?"
Chu Tùy Ngộ đang dùng tăm xiên "đâm" ngang qua bao tử heo, trên mặt giả vờ bình tĩnh nói: "Đây là gà hầm bao tử heo, cái này canh gà hầm bao tử heo đó..."
Chu Tùy Ngộ ấp úng nói, lúc này mới chợt nhận ra Thẩm An An đứng rất gần mình.
Hai người vai kề vai, khuỷu tay sát khuỷu tay.
Thế là Chu Tùy Ngộ trong nháy mắt đã quên hết các công thức nấu ăn trong đầu mình.
Chu Tùy Ngộ: "..." Mình vừa định nói cái gì?
Bây giờ, nàng tiên cá nhỏ cũng đã chạy lên bờ, tất nhiên Chu Tùy Ngộ không cần mất công đưa thức ăn đến khối đá ngầm đó nữa. Vì vậy, lần đầu tiên hai người ngồi đối diện trên bàn ăn, cùng nhau ăn cơm.
Đây là lần đầu tiên Thẩm An An nhìn thấy dáng vẻ khi ăn của Chu Tùy Ngộ.
Nói thế nào đây, vô cùng yên tĩnh và đẹp mắt.
Đặc biệt là dáng vẻ cầm đũa của hắn, cực kỳ thu hút ánh nhìn của người khác. Từng đốt ngón tay thon dài, trắng nõn cân xứng, khớp xương cũng rõ ràng. Đến mức mà Thẩm An An nhìn một chút, cách một lát lại tiếp tục nhìn.
Chu Tùy Ngộ nhận thấy ánh mắt của Thẩm An An, không giải thích được, hắn dùng ánh mắt thể hiện sự nghi ngờ của mình: Làm sao vậy?
Thẩm An An không hề cảm thấy xấu hổ khi nhìn trộm bị bắt gặp, thẳng thắn nói: "Anh trai nhỏ, tay của anh thật là đẹp."
Chu Tùy Ngộ: "..."
Thẩm An An: "Người cũng đẹp."
"..."
Thấy Thẩm An An còn muốn nói tiếp, Chu Tùy Ngộ nhanh chóng gắp một đũa bao tử heo đặt vào trong chén của Thẩm An An: "... Ăn thịt ăn thịt đi, thịt để nguội sẽ không ngon."
Thẩm An An sợ mình tán tỉnh quá đà sẽ dọa anh trai nhỏ sợ hãi, cho nên sau đó cô không nói nữa, chỉ cười tủm tỉm cầm đũa lên.
Lúc trước ở trên khối đá ngầm, cô thường dùng tay cầm đồ ăn, dù sao lúc đó cô cũng còn nhỏ, lại là một con cá nên dùng tay cầm đồ ăn cũng rất bình thường.
Nhưng mà bây giờ cô đã lớn rồi, tất nhiên không thể không chú ý hình tượng như vậy, cho nên vừa nãy cố ý dặn Chu Tùy Ngộ chuẩn bị một đôi đũa.
Nhưng mà nàng tiên cá sẽ biết dùng đũa sao?
Tất nhiên là không thể biết.
Cho dù có biết cũng không được nói là biết!
Dù sao những tiểu thuyết trước đây Thẩm An An đọc cũng không phải vô ích, bởi vì cái gọi là cảnh giới cao nhất của tán tỉnh không phải là tôi trêu chọc anh, mà là tôi cho anh một cơ hội để trêu chọc tôi!
Đừng nói lag dùng đũa, có anh trai nhỏ ở đây, ngay cả bơi cô cũng có thể giả vờ không biết!
Cho nên Thẩm An An cầm đũa, vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Chu Tùy Ngộ: "... Cái này em không biết dùng."
Chu Tùy Ngộ không chút nghi ngờ.
Không biết dùng? Chuyện này quá bình thường. Chưa cần kể đến nàng tiên cá, rất nhiều người nước ngoài cũng không biết dùng đũa.
Nói cho cùng thì sử dụng đũa rất khó, mức độ khó bằng với tiếng Trung Quốc.
Chu Tùy Ngộ: "Vậy phải làm sao? Hay anh lấy thìa cho em? Dùng thìa dễ hơn, em chỉ cần nắm chặt một đầu là có thể xúc được."
Thẩm An An lắc đầu: "Không cần thìa, dùng cái này, anh dạy em."
Dạy sao?
Cũng được.
Chu Tùy Ngộ cầm đũa lên, làm mẫu cho Thẩm An An nhìn: "Làm như vậy, đầu tiên em căn hai bên đũa, sau đó dùng ngón cái, ngón trỏ và ngón thứ ba, nhẹ nhàng cầm lấy..."
Thẩm An An không chút do dự ngắt lời hắn: "Học như vậy không được, cầm tay dạy mới được."
Chu Tùy Ngộ: "..."
Thẩm An An trợn tròn mắt, cố chấp đối mắt với Chu Tùy Ngộ.
Sau một lúc, cuối cùng nhà khoa học Chu đành bất đắc dĩ đứng dậy, đi đến bên cạnh Thẩm An An.
Sự thật chứng minh, hiệu quả của việc cầm tay dạy rất tốt.
Bởi vì lúc trước Thẩm An An sống chết không học được, bây giờ chỉ mất một chút thời gian đã học xong.
Hơn nữa, nhìn gương mặt đỏ bừng vì dạy học của thầy giáo Chu, Thẩm An An liền ăn thêm một bát cơm.
Ăn một bữa cơm khiến cho adrenalin của Chu Tùy Ngộ tăng vọt, khó khăn vất vả lắm mới ăn xong, Chu Tùy Ngộ nhanh chóng cầm bát đũa đi rửa, lại dọn dẹp phòng bếp một chút, lau một lát liền quan tâm hỏi Thẩm An An: "Em rời khỏi đại dương lên bờ lâu như vậy, thật sự không sao chứ?"
Thẩm An An: "Không sao, có thể có chuyện gì được? Bây giờ em có thể rời khỏi đại dương sinh sống."
Mặc dù Thẩm An An không rõ mình có thể rời khỏi đại dương bao lâu, nhưng mà lần trước cá mái chèo đi hơn mấy tháng liền, lúc về vẫn sống khỏe mạnh, Thẩm An An tự thấy mình và cá mái chèo khá giống nhau.
Nhiều thì không dám nói, nhưng nửa năm một năm chắc chắn không có vấn đề gì.
Lời này của Thẩm An An cũng xem như trực tiếp xác nhận suy đoán lúc trước của Chu Tùy Ngộ, lúc trước hắn đã nhận ra, sớm muộn gì cũng có ngày nàng tiên cá nhỏ có thể sống cách đại dương hoàn toàn, dù sao thì từ khi nàng tiên cá nhỏ có đôi chân, càng ngày càng có thể rời xa đại dương lâu hơn.
Không thể không nói, chân dài có chỗ tốt, cũng có chỗ không tốt.
Chỗ không tốt ở ngay trước mắt, lúc trước, coi như nàng tiên cá có thể hiểu được tiếng người, có thể ăn thức ăn của con người, thích mặc quần áo và đeo đồ trang sức xinh đẹp, nhưng chỉ cần nghĩ đến chiếc đuôi cá kia, Chu Tùy Ngộ có thể ngay lập tức tỉnh táo lại, trong đầu tự nhắc nhở bản thân: Đây là một con cá, đây là một con cá...
Nhưng mà bây giờ, nàng tiên cá nhỏ đã có đôi chân, cô mặc một chiếc váy xinh đẹp, còn đeo đôi giày cỏ do Chu Tùy Ngộ tự tay làm, thậm chí còn có thể nói chuyện, Chu Tùy Ngộ không có cách nào tự lừa dối bản thân như trước nữa.
Vì vậy, cho dù chỉ ngồi đối diện Thẩm An An như vậy, không nói gì, cũng không làm gì.
Hắn cũng cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Phải biết là đời này hắn chỉ học cách đối phó với các loại số liệu và dụng cụ thí nghiệm, đến bây giờ cũng chưa bao giờ học chơi với con gái.
Nhưng mà cứ ngồi như vậy cũng không được.
Dù sao thì hắn cũng có rất nhiều rất nhiều vấn đề muốn hỏi nàng tiên cá nhỏ này, hiếm khi nàng tiên cá có thể nói chuyện như vậy, tất nhiên phải nhân cơ hỏi tỉ mỉ hỏi một chút.
Nghĩ như vậy, Chu Tùy Ngộ tràn ngập chờ mong hỏi Thẩm An An: "Tiếp theo, chúng ta chơi trò chơi tôi hỏi bạn trả lời, có được không? Chính là anh hỏi em, sau đó em trả lời. Tiếp đó, đổi sang em hỏi, anh sẽ trả lời."
Thẩm An An ngạc nhiên nhìn Chu Tùy Ngộ.
Ôi, ai nói anh trai nhỏ không biết tán tỉnh.
Đây không phải biết tán tỉnh sao?
Còn biết thông qua trò chơi để tán tỉnh cô nữa.
Dù sao Thẩm An An cũng rất tò mò đối với anh trai nhỏ này, vì vậy phối hợp gật đầu: "Được."
Chu Tùy Ngộ nghe Thẩm An An đồng ý, đột nhiên đứng dậy chạy lạch bạch vào trong phòng.
Thẩm An An mờ mịt ngồi im tại chỗ, nhìn về phía Chu Tùy Ngộ biến mất, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Không phải nói muốn chơi trò chơi sao? Sao lại chạy đi rồi?
Kết quả, một giây sau, liền thấy Chu Tùy Ngộ cầm một quyển sổ ghi chép màu đen đi từ trong phòng ra.
Ngay khi sổ ghi chép được mở ra, mấy chữ "Báo cáo nghiên cứu về nàng tiên cá" trên đó gần như chọc mù hai mắt Thẩm An An.
Chu Tùy Ngộ vui vẻ ngồi xuống đối diện với Thẩm An An, lật đến một trang giấy trắng, nhiệt tình nói: "Nào, chúng ta bắt đầu đi."
Thẩm An An: "Tạm biệt!"
Chu Tùy Ngộ: "..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...