Xuyên Thành Nam Thê Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện

Phó Hành Vân lập tức cảm thấy sự đau xót chiếm lấy trái tim mình, sau đó run rẩy đưa ngón tay ra chùi chùi hai má Lâm Quỳnh, hệt như họ bình thường khi ở nhà vậy.

Nhưng xúc cảm truyền đến trên ngón tay lại thô ráp hơn nhiều, anh đau lòng nhìn vết thương nơi khóe môi cậu, nhưng lại không dám chạm vào, sợ làm cậu đau.

Lúc này không có ai đau lòng hơn anh được nữa.

Lâm Quỳnh không hề thắc mắc về mối quan hệ giữa họ, mà chỉ thắc mắc rằng "tôi vẫn có tương lai sao", cổ họng Phó Hành Vân nghẹn đau, sau đó cố nở một nụ cười thật nhẹ: "Sao lại không chứ."

Lâm Quỳnh nghe xong, khóe môi không nhịn được mà mấp máy: "Thật sao?"

"Đương nhiên rồi."

Sau khi đối phương nói xong, Lâm Quỳnh có chút sửng sốt nhìn đối phương, sau đó nhanh chóng đưa mắt đánh giá, trên người anh mặc quần dài, áo sơ mi, mặt mày tuấn tú, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy khí chất.

Người như thế này, cậu căn bản là chưa bao giờ được tiếp xúc, sao có thể là bạn đời của cậu được chứ.

Lâm Quỳnh hoàn hồn lại từ trong cơn sửng sốt, lí trí quay trở về, cậu rõ ràng không hề tin lời đối phương.

Cậu đã sa sút đến nhường này rồi, tương lai ở đâu ra nữa chứ.

Sau đó định đứng dậy rời đi, ai ngờ đối phương lại kéo cậu lại, "Đi đâu?"

Lâm Quỳnh có chút gượng gạo rút tay ra, "Liên quan gì đến anh."

"Sao lại không liên quan đến tôi?"

Phó Hành Vân đứng dậy.

Dáng người anh to cao, đứng trước mặt cậu trông hệt như một bức tường vậy, đầy tính áp bức, "Tôi là bạn đời của em."

Lâm Quỳnh lùi về sau một bước, nuốt nước miếng, "Tôi không tin."

Ánh mắt đối phương ngập tràn sợ hãi và đề phòng, ánh mắt này anh đã từng nhìn thấy vào cái năm mà Lâm Quỳnh đòi li hôn với anh, bọc bản thân mình sau lớp vỏ cứng cáp, cứ tưởng rằng sẽ không có bất kì kẽ hở nào, nhưng chỉ cần một đòn là bể ngay, cuối cùng để lại trăm ngàn lỗ thủng.

Nói rồi nhanh chóng tạo khoảng cách với anh tựa như gặp phải bệnh dịch vậy, khi bước đi, Lâm Quỳnh còn không quên nói: "Anh mau đi đi, trên người tôi không có gì đáng để anh lừa gạt đâu, tôi không còn gì nữa rồi."

Lòng Phó Hành Vân đau như thắt nghẹn, "Lời tôi nói vừa rồi đều là thật lòng."

Lâm Quỳnh ngẩng đầu, sợ hãi nhìn đối phương, "Tôi biết anh thật lòng muốn lừa tôi."

"......"

Nói rồi Lâm Quỳnh lập tức quay người định rời đi, Phó Hành Vân nhìn đôi giày lủng lỗ trên chân cậu, bước từng bước lớn đến túm cậu lại.


Lâm Quỳnh sợ đến mức trợn tròn mắt, "Anh.... Anh còn bước tới nữa là tôi la lên đó!"

Ai ngờ anh không nói lời nào, mà cúi người đổi giày của mình qua cho cậu.

Lâm Quỳnh lập tức hoang mang, muốn đá đôi giày hơi rộng trên chân đi, "Anh... Anh làm cái gì vậy?!"

Phó Hành Vân: "Mang vào."

Lâm Quỳnh muốn trả cho đối phương, "Anh mau mang vào đi, cái này cho tôi mang thì phí lắm."

Lòng Phó Hành Vân cực kì khó chịu, trong mắt anh, Lâm Quỳnh xứng đáng với mọi thứ tốt nhất trên đời, "Sao lại phí cơ chứ?!"

Lâm Quỳnh nhìn sắc mặt khó coi của đối phương, rụt cổ, "Giày này tốt như vậy, tôi làm dơ mất thì sao đây?"

Phó Hành Vân hít sâu một hơi, "Không sao cả."

Nói rồi cúi đầu nâng mặt Lâm Quỳnh lên, "Không sao cả, đồ của tôi chính là của em, em cứ dùng thoải mái."

Lâm Quỳnh bị câu nói này kích thích đến mức lùi về sau hai bước, nhất thời không biết người đang đứng trước mặt muốn lừa cậu vì cái gì.

Cậu bây giờ tiền thì không có, đẹp lại càng không.

Lẽ nào lừa đảo bây giờ đều thích làm mấy thứ ngược đời vậy hả?

Phó Hành Vân nhìn vào ánh mắt đầy nghi ngờ của đối phương, "Em không tin cũng không sao, nhưng em không cần lo đâu, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ làm em tổn thương."

Lâm Quỳnh mím môi nhìn anh, không nói gì, đốm than giữa trời tuyết bao giờ cũng làm lòng người lay động, đây là lần đầu tiên có người đưa tay ra với cậu kể từ khi cậu sa cơ.

Lâm Quỳnh không nói thêm nữa mà quay người cất bước đi, Phó Hành Vân cũng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ theo sau lưng cậu.

Rất nhanh đã đi đến một gầm cầu, Lâm Quỳnh thuận đường đi đến một ụ đất dưới chân cầu, sau đó từ từ tiến vào góc khuất dưới đó.

Ở đó có bìa giấy cứng và những tờ báo xếp thành một cái ổ.

Phó Hành Vân thấy vậy, muốn nghẹt thở, "Em ở đây sao?"

Lâm Quỳnh quay đầu nhìn anh, "Ừm."

Rồi nói tiếp: "Anh xem, tôi thật sự không có gì cả, không có gì để lừa hết, đêm hôm khuya khoắt rồi, anh cũng nên về nhà đi, nếu không lát nữa nhiệt độ giảm lại phải ở đây chịu tội."

Phó Hành Vân cắn răng không nói gì, lấy tiền bán đồng hồ từ trong túi ra, muốn đi mua gì đó cho Lâm Quỳnh, anh muốn đưa Lâm Quỳnh đến khách sạn nhưng mà cả hai người đều không có giấy tờ tùy thân.


Vào ngay lúc Phó Hành Vân muốn đi mua chút đồ ăn và chăn thì cách đó không xa, một dáng người phủ đầy gió sương xuất hiện, nhìn kĩ lại thì đó là ông lão què, cơ thể dơ dáy, mặt mày đau đớn.

"Chú Lý!"

Lâm Quỳnh vốn đang định bò vào cái ổ kia lập tức đứng dậy, kinh ngạc nhìn ông lão, sau đó nhanh chóng đi tới, "Chú Lý, chú sao rồi?"

"Tiểu Lâm."

Ông lão kia mặt mày thê thảm nhìn Lâm Quỳnh, sau đó đưa tiền trong tay cho cậu, không nhiều không ít, vừa đúng ba chục đồng.

Lâm Quỳnh lập tức từ chối, "Cháu không cần."

"Tiểu Lâm, cháu cầm lấy, chú sống không được lâu nữa, chân của chú chắc không trụ được lâu nữa đâu."

Lâm Quỳnh sợ đến mức tay run cả lên, "Chú Lý, chú nói lung tung gì vậy chứ?!"

"Chú biết cháu là một đứa trẻ ngoan, cảm ơn cháu."

Nói rồi cất bước rời đi.

Phó Hành Vân đứng kế bên nhìn, một chân của ông lão kia đã biến dạng mất rồi.

Sau đó, chưa kịp đợi Lâm Quỳnh ngăn cản, anh đã lên tiếng trước: "Đi bệnh viện."

Lâm Quỳnh tròn mắt nhìn đối phương.

Phó Hành Vân xoa đầu cậu an ủi, "Tôi có tiền."

Mặc dù ông lão luôn miệng từ chối, nhưng cuối cùng vẫn bị hai chàng thanh niên đưa vào viện.

Nhưng khi nhìn thấy nền gạch trắng tinh trong bệnh viện, Lâm Quỳnh lại có chút rụt rè.

Phó Hành Vân thấy vậy, đau lòng kéo tay cậu đi vào, "Không sao đâu mà."

Sau khi kiểm tra một lượt, phát hiện chân trái của ông lão bị gãy, Phó Hành Vân cầm tiền đi nộp tiền thăm khám, thêm những thứ thuốc sau đó nữa thì gần như đã tiêu sạch số tiền anh bán đồng hồ, cũng may mà trả đủ tiền nằm viện và tiền thuê y tá cho ông lão.

Đợi đến khi sắp xếp xong cho ông lão, bước ra khỏi bệnh viện, Phó Hành Vân đã nghèo rớt mồng tơi.

Lâm Quỳnh đứng cạnh anh, cúi đầu, "Cảm ơn anh, số tiền này tôi sẽ nhanh chóng trả lại anh."

"Không cần."


Lâm Quỳnh ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh.

Phó Hành Vân thấy vậy, khóe môi liền nhếch lên, "Tiền của tôi chính là tiền của em."

Nói rồi nhìn Lâm Quỳnh với ánh mắt đầy thương yêu, xoa đầu cậu, "Đây là lời em nói với tôi trong tương lai."

Đến khi về tới chân cầu vượt, rất tự nhiên mà cùng cậu chui vào cái ổ nhỏ kia, ôm Lâm Quỳnh thật chặt, muốn dùng thân nhiệt của mình để ủ ấm đối phương.

Lâm Quỳnh nhất thời chưa quen, sau đó ngẩng đẩu lên nhìn vào mặt anh, ngập ngừng nói, "Anh thật sự là bạn đời của tôi trong tương lai sao?"

Phó Hành Vân: "Ừm."

Lâm Quỳnh im lặng một lúc, "Tôi là bạn đời của anh, vậy anh có yêu tôi không?"

Phó Hành Vân ghé vào tai cậu, khẳng định: "Tôi yêu em, người tôi yêu nhất trên đời chính là em."

"Thật... Thật không?"

Ánh mắt Lâm Quỳnh hệt như một con thú non ngây thơ, cậu sống nhiều năm trên đời đến vậy, nhưng đây là lần đầu tiên có người nói yêu cậu.

"Ừm, tôi yêu em."

Lâm Quỳnh cảm nhận được cánh tay đang ôm chặt eo mình, rất cường tráng, rất rắn chắc, cực kì có cảm giác an toàn, Lâm Quỳnh liếc nhìn đối phương, sau đó thử rúc mặt vào lồng ngực anh, mọi hành động đều vô cùng dè dặt.

Phó Hành Vân nhẹ giọng thì thầm bên tai an ủi cậu, nhưng người trong lòng gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, lòng anh dâng trào những cảm xúc khó gọi tên.

Hai người dựa vào nhau, mãi đến sau nửa đêm, Lâm Quỳnh mới dần dần mở lòng với anh, kể một vài câu chuyện khi còn nhỏ cho anh nghe.

Phó Hành Vân đau lòng khôn xiết, "Em chưa từng đón sinh nhật?"

Lâm Quỳnh lắc đầu, "Tôi không biết sinh nhật của mình là ngày nào, lúc nhỏ thấy người khác đón sinh nhật thì ngưỡng mộ lắm, có một lần, bạn tiểu học của tôi mời tôi tham dự sinh nhật, bánh sinh nhật của cậu ấy có ba tầng luôn đó."

Cuối cùng, cơ buồn ngủ kéo đến, nói một hồi, giọng của Lâm Quỳnh ngày càng nhỏ, nằm trong lồng ngực anh ngủ thiếp đi.

Phó Hành Vân cứ ôm cậu như vậy, ôm thật chặt lấy, như sợ rằng một khi bản thân buông lỏng, người trong lòng sẽ không thấy đâu nữa.

Thời gian trôi qua từng chút một, mắt Phó Hành Vân đỏ ngầu ôm cậu trong lòng, bên tai vẫn văng vẳng những lời Lâm Quỳnh kể với anh.

Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy, Lâm Quỳnh phát hiện người đàn ông tối qua đã biến mất, chỉ để lại năm tệ trên tờ báo bên cạnh.

Lâm Quỳnh ngây ra như phỗng, sau đó bật cười tự giễu.

Quả nhiên là lừa cậu mà.

Người giống như cậu, làm gì có tương lai cơ chứ.

Nhưng cũng may lúc này cậu đã trải qua đủ loại sóng to gió lớn, Lâm Quỳnh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, dự tính bắt đầu một ngày mới lang thang lục thùng rác của mình.


Nhưng buổi tối, khi Lâm Quỳnh nhặt được không ít đồ ăn về, lại kinh ngạc mà phát hiện trong ổ của mình có một phần cơm hộp.

Lâm Quỳnh trợn tròn mắt, nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có một ai.

Trưa ngày thứ ba cũng vậy, khi cậu quay lại thì đã thấy một phần cơm hộp được đặt ở đó.

Lâm Quỳnh không biết cơm hộp đó là từ đâu ra, nhưng đối với cậu mà nói thì đây có thể coi như là mỹ vị nhân gian rồi.

Mãi đến tối ngày thứ ba, khi cậu về tới, ngạc nhiên nhìn bóng dáng quen thuộc dưới chân cầu vượt.

Người đàn ông lúc này đã có sự khác biệt so với ba ngày trước, quần áo vốn sạch sẽ tinh tươm đã trở nên dơ bẩn, phần tay áo cũng đã rách, đôi bàn tay vốn thon dài hoàn hảo đã thô ráp, đầy bụi đất, thậm chí trên mặt còn có không ít vết thương còn rớm máu.

Anh thấy cậu về tới, trên mặt một lần nữa xuất hiện thứ tình yêu nồng nàn sâu đậm, tươi cười nói: "Em về rồi."

Lâm Quỳnh kinh ngạc nhìn đối phương, ngơ ngơ ngác ngác ""ờ" một tiếng.

Phó Hành Vân nghiêng người qua nhìn cậu, "Có quà cho em này."

Nói rồi giơ tay vuốt ve má cậu, hệt như ngày đầu gặp gỡ vậy.

Còn chưa đợi Lâm Quỳnh hoàn hồn, anh đã từ một góc nào đó lấy ra một tấm chăn và một hộp bánh kem không nhỏ.

Đây là bánh mà anh dùng số tiền kiếm được sau mấy ngày bốc vác mua được, anh không có giấy tờ tùy thân, không tìm được công việc nào khác, hơn nữa, công việc khác cũng không kiếm được tiền nhanh như bốc vác.

Phó Hành Vân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kinh ngạc của đối phương, tươi cười nói: "Mở ra xem thử đi."

Ánh mắt chàng thanh niên có chút hoảng loạn, mở hộp bánh kem kia ra, bên trong là một chiếc bánh kem ba tầng phủ đầy sô cô la và trái cây tươi.

Nước mắt Lâm Quỳnh trào ra, bờ môi run lên, "Anh... Anh.... Sao lại mua cái này cho tôi?"

"Không phải em muốn có nó sao, người khác có, tôi không nỡ để em không có."

Nói rồi bật cười: "Khóc cái gì thế?"

Sự áy này và kích động dâng trào trong lòng, Lâm Quỳnh nhào vào lòng anh mà bật khóc, "Xin lỗi, xin lỗi..... Xin lỗi."

Lâm Quỳnh nỉ non từng câu từng câu, xin lỗi đã nghĩ xấu về anh, xin lỗi đã không tin lời anh nói, cậu biết tư tưởng đề phòng của mình sau khi sa cơ xấu xa đến nhường nào, cậu cũng từng phỉ nhổ bản thân mình vô số lần.

Nhưng cậu hết cách rồi, thật sự hết cách rồi.

Tối đó, Phó Hành Vân dùng giọng hát dở tệ của mình hát mừng sinh nhật cậu, ăn bánh kem, đắp tấm chăn mới lên, ôm lấy nhau chìm vào giấc ngủ.

Hai người thấu hiểu lòng nhau, Lâm Quỳnh cũng gỡ bỏ mọi tuyến phòng ngự của mình với đối phương, kể hết nhưng câu chuyện tưởng chừng không thể thành lời với anh.

Lúc này, nơi chân trời, một tia sáng cũng bắt đầu ló lên, Lâm Quỳnh sắp chìm vào giấc ngủ còn lẩm bẩm: "Phó Hành Vân, bạn đời của em, anh thật tốt, nếu bên cạnh em trong tương lai thật sự có anh, vậy em sẽ mãi mãi liều mạng mà sống."

Phó Hành Vân ôm lấy người đã ngủ say trong lòng, nhìn mặt trời từ từ ló dạng nơi chân trời.

Sau đó cúi đầu đặt lên môi cậu một cái hôn, "Tôi đợi em ở tương lai."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui