Phó Cảnh Hồng bị đánh đến mức mặt mày xanh tím, toàn thân đau như bị người ta chém vậy, dùng hết sức vật cậu xuống dưới đất, sau đó lăn liên tiếp vài vòng rồi đứng dậy.
"ĐM mày!"
Phó Cảnh Hồng giơ tay sờ lên chiếc cằm đã tụ máu bầm, cơ thể đau đến mức khi đứng dậy còn lảo đảo, "Mẹ mày điên rồi à!"
Lâm Quỳnh bị ném qua một bên, hai má và lòng bàn tay bị rách da do ma sát với mặt đất, dòng máu đỏ tươi từ từ chảy xuống, Lâm Quỳnh không thèm nhìn lấy một cái, chỉ giơ tay quẹt ngang máu trên mũi.
Bụi đất dính đầy trên khuôn mặt bầm xanh bầm tím của cậu, toàn thân đau nhức nhưng không thèm chớp mắt lấy một cái, mà nhìn chằm chằm vào Phó Cảnh Hồng.
Không ngờ Lâm Quỳnh trông thì mảnh khảnh nhưng sức lực lại không hề yếu, Phó Cảnh Hồng còn tưởng mình sẽ áp chế được đối phương, mẹ nó chứ, không ngờ Lâm Quỳnh lại liều mạng đánh nhau như vậy!
Ngay sau đó, chỉ thấy Lâm Quỳnh đứng dậy, quay người lại.
Phó Cảnh Hồng tưởng đối phương muốn chạy nên vội bước đến.
Nào ngờ đối phương lại xô ngã một cái giá sắt.
Lâm Quỳnh cúi người chọn ra một thanh sắt từ trong đống đổ nát, to bằng cánh tay của một người trưởng thành.
Chân mày Phó Cảnh Hồng giật giật, nhìn thứ đồ trong tay cậu, lùi về sau một bước, "Mày muốn làm gì?!"
Lâm Quỳnh nhìn hắn, "Đánh gãy chân mày."
Phó Cảnh Hồng: "Người đâu!"
"Mẹ nó, chạy vào đây hết cho tao!"
Vào khoảnh khắc cửa công trường được mở ra, Lâm Quỳnh cũng đã nhanh chóng đến gần Phó Cảnh Hồng.
Gần như mỗi cú đánh đều nhắm vào chân.
Cậu không biết lòng người có thể hiểm ác đến mức độ nào, người khác thế nào cậu không quan tâm, nhưng cái con người trước mắt này, cậu sẽ cho hắn nếm mùi của sự trả giá, khiến hắn phải chịu đựng sự đau khổ như Phó Hành Vân lúc đầu.
"Mày dựa vào cái gì mà đối xử với anh ấy như vậy!"
Hai mắt Lâm Quỳnh đỏ như máu, lực đánh ngày càng mạnh.
Đối phương lợi dụng sự lương thiện và lòng trắc ẩn của Phó Hành Vân để hủy hoại anh, dùng một trận hỏa hoạn, dùng một đứa bé.
Vệ sĩ vốn đang canh giữ bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong liền đẩy cửa công trường ra chạy vào.
Vừa nhìn liền thấy hai người đang đánh nhau.
Sau đó có vài người tiến đến kéo Lâm Quỳnh ra, ấn xuống trên đất.
Nhưng đối phương cho dù bị ấn xuống đất vẫn liều mạng giãy giụa, đôi mắt điên dại nhìn Phó Cảnh Hồng.
"Thứ chó má!"
Phó Cảnh Hồng nhổ ra một ngụm máu, sau đó đạp một cái vào ngực cậu, "Cái mồm của mày giỏi thật đấy."
Phó Cảnh Lâm bị cảnh tượng này chọc thẳng vào mắt, miếng sắt trong tay cứa liên tục, vùng da trên cổ tay bị chà xát rách cả da.
Nhìn Lâm Quỳnh ho khan, cảm giác bất lực dâng trào tới tận xương cốt, nhóc lúc này mới hiểu bản thân đã tự cao tự đại đến nhường nào, nhỏ bé đến nhường nào.
"Mày không phải chỉ là một đứa con nít vẫn cần người bảo vệ thôi sao?"
Mũi Phó Cảnh Lâm cay cay, một đứa trẻ to xác bỗng đỏ hoe đôi mắt.
Tối qua cậu nó mới nói với nó rằng nó đã trở thành người lớn rồi.
Nhưng nó mới làm người lớn chưa tới một ngày mà thôi....
Dây thừng trên tay được nới lỏng, sau khi cởi ra, Phó Cảnh Lâm không chút do dự xông đến chỗ mẫy người đang đè Lâm Quỳnh.
Học sinh giỏi môn thể dục, sức lực và cơ bắp này luyện không uổng công, gần như ngay lập tức xô ngã mấy người kia ra đất.
Lâm Quỳnh nhân cơ hội đứng dậy, không hề chạy, ngược lại còn một lần nữa nhào đến chỗ Phó Cảnh Hồng.
Phó Hành Hồng sửng sốt, "Mẹ nó, chúng mày đui hết rồi à!"
"Còn không qua đây!"
Nhưng tổng cộng cũng chỉ có bốn vệ sĩ, Phó Cảnh Lâm hãm chân hai người, sau đó thấy có người định đi qua, liền nhào tới ôm lấy chân, không cho đối phương tiến về phía trước.
Dù người phía trên có liên tục đánh xuống, Phó Cảnh Lâm cũng nghiến chặt răng, liều chết không buông.
Khi Phó Hành Vân và cảnh sát tới nơi, liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Hai vệ sĩ bị đánh đến ngất xỉu một góc, Phó Cảnh Lâm liều chết ôm lấy chân người ta, bị người ta đá liên tục, nhưng vị đại thiếu gia này dù có chịu đòn cũng không buông tay.
"Mẹ mày, tụi bay chờ ông đây ra ngoài, ông sẽ đ* chết tụi bay!!!"
Mà Lâm Quỳnh cách đó không xa thì đè Phó Cảnh Hồng xuống đất, vừa đánh vừa khóc.
Phó Hành Vân nhìn thấy cảnh tượng này, con ngươi long sòng sọc.
"Không được động đậy!"
"Cảnh sát đây!"
Những người đang đánh đấm vừa nghe thấy cảnh sát tới liền bị dọa đến mức lũ lượt dừng tay, chỉ có Lâm Quỳnh vẫn cứ đấm như cũ.
"Đồng chí!"
"Đồng chí bình tĩnh một chút!"
Cảnh sát muốn đi đến kéo người, nhưng Lâm Quỳnh lại túm lấy không buông.
Phó Hành Vân vội bước đến trước mặt cậu, nhìn thấy vết thương trên mặt cậu, tim lập tức như bị người ta khoét rỗng.
"Lâm Quỳnh."
Nghe thấy giọng của đối phương, Lâm Quỳnh bỗng dừng tay, sai đó quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
"Hành Vân."
Miệng Lâm Quỳnh ngay lập tức mếu máo, nước mắt trào ra, "Hành Vân, hắn ta.... Hắn ta hại anh, Hành Vân, hắn ta hại anh....."
Tim Phó Hành Vân đau nhói, bước đến ẵm cậu lên.
Giống như chết đuối vớ được cọc, Lâm Quỳnh giơ tay ôm lấy cổ Phó Hành Vân, khóc đến lạc cả giọng.
"Hắn ta.... Hắn ta sao có thể đối xử với anh như vậy, sao có thể đối xử với anh như vậy."
Trên đời này, người yêu cậu nhất chính là Phó Hành Vân.
Đối phương bị thương, bàn tay ôm lấy cậu của Phó Hành Vân cũng không dám dùng sức, sợ sẽ làm đau cậu.
Cái cảm giác vừa sợ hãi vừa lo lắng vẫn chưa hề biến mất, ngay khoảnh khắc biết Lâm Quỳnh bị bắt cóc, anh lập tức mất đi sự lý trí và điềm tĩnh thường ngày.
Cũng may, người vừa mất đi đã tìm lại được, nhưng vẫn không dám thả lỏng.
Sau đó nghiêng đầu hôn lên tai cậu, "Không sao đâu, tất cả đều đã qua rồi."
Lâm Quỳnh túm chặt áo anh, khóc đến run lên.
"Có đau lắm không?"
Lâm Quỳnh vùi mặt vào người anh lắc đầu.
Phó Hành Vân nhìn cánh tay bầm xanh của cậu, chân mày nhíu chặt, ánh mắt âm u liếc qua nhìn Phó Cảnh Hồng đang hôn mê trên đất.
Sau đó nói nhỏ bên tai cậu: "Chúng ta tới bệnh viện trước đã."
Lâm Quỳnh gật gật đầu.
Sau khi được cứu, Phó Cảnh Lâm cứ cúi đầu đứng đó, sự hổ thẹn và thiếu trưởng thành của mình khiến nhóc khổ não.
Phó Hành Vân ở cách đó không xa dỗ dành Lâm Quỳnh, Phó Cảnh Lâm chỉ nhìn mà không nói gì.
Vốn tưởng là bộ phim ba người, nào ngờ nhóc chẳng có tên.
Ai ngờ khi anh đi ngang qua lại giơ tay vỗ vỗ đầu cậu.
"Làm tốt lắm."
Phó Cảnh Lâm tròn xoe mắt, quay đầu nhìn bóng lưng cao lớn kia, sáng tỏ trong lòng, sau đó cũng theo anh đi đến bệnh viện.
Vì nghi phạm đang hôn mê mà người bị hại cũng bị thương, bệnh viện trở thành nơi lấy lời khai.
Cũng may, sau khi kiểm tra, hai người chỉ bị thương ngoài da, trông thì đáng sợ nhưng không quá nghiêm trọng, mà Phó Cảnh Hồng lại bị đánh gãy chân.
Lâm Quỳnh thấy đối phương cứ nhìn chằm chằm mặt mình, có chút ngượng ngùng quay đi.
"Anh có thể nào đừng nhìn em nữa được không."
Nhìn vết bầm tím trên mặt cậu, ánh mắt Phó Hành Vân đầy đau xót, "Tại sao?"
Lâm Quỳnh: "Không.... Không có đẹp."
....
Mặt cậu chắc chắn là sưng như đầu heo rồi.
Phó Hành Vân cầm túi chườm lạnh chườm lên cho cậu, tay nhất thời run rẩy, sợ làm cậu đau.
Nhìn ra sự lo lắng của đối phương, Lâm Quỳnh mở miệng, "Thật ra, thật ra em không sao cả."
Nhưng lúc này anh căn bản không nghe lọt điều gì, nửa tháng sau đó dứt khoát làm việc ở nhà, vừa làm vừa chăm sóc đối phương.
Phó Cảnh Hồng gần như vừa tỉnh lại đã phải đi thẩm vấn, cuối cùng, ngoài tội danh bắt cóc ra, còn chịu thêm tội phóng hỏa giết người không thành.
Thời gian Phó Cảnh Hồng ở bệnh viện được cảnh sát giám sát nghiêm ngặt, tìm luật sư thì kết quả tốt nhất cũng chỉ là tù chung thân, Phó Cảnh Hồng biết, đời hắn tàn rồi, một cách triệt để.
Mãi đến ba tháng sau, Phó Cảnh Hồng bị tống vào ngục, Phó Hành Vân mới lấy lý do thăm nuôi đến gặp hắn.
Phó Cảnh Hồng mặc áo số, mặt mày nhợt nhạt xanh xao, hốc mắt hõm sâu, gầy đi trông thấy, giống như già đi mười tuổi vậy.
Nhìn Phó Hành Vân cách mình một lớp kính, hắn cầm ống nghe lên, "Mày đến để cười nhạo tao?"
Giọng Phó Hành Vân rất lạnh nhạt, "Khi mẹ cậu chết có lẽ đã không ngờ rằng con mình lại sa ngã đến độ này."
Phó Cảnh Hồng nghiến răng, "Mày còn có mặt mũi nhắc nữa hả, nếu không phải vì mày thì lúc đó mẹ tao đâu có nhảy lầu!"
"Không có tôi, bà ấy vẫn chết thôi!"
"Nhảm nhí, là do mày ép bà ấy, mẹ tao ngậm đắng nuốt cay...."
"Làm vợ bé của người khác?"
Phó Cảnh Hồng: "Mày!"
Đây là từ hắn không thích nghe nhất.
Mà mặt Phó Hành Vân vẫn cứ thản nhiên, không đau không ngứa.
"Mẹ cậu, dù có tôi hay không thì cũng đều sẽ chết."
"Mày nói nhảm, mẹ tao khó khăn lắm mới vào được Phó gia, để tao nhận tổ quy tông, sống cuộc sống mà mình hằng mong ước, sao có thể tìm đến cái chết chứ?!"
Phó Hành Vân lấy ra một tờ giấy, mở ra, là một tờ kết quả khám bệnh.
Tên được viết trên đó không phải ai khác, chính là mẹ của Phó Cảnh Hồng.
Lúc đó bà ấy đã biết mình không còn sống được bao lâu, liền dụ Phó Hành Vân lên sân thượng, ngụy tạo cảnh tượng đối phương ép bà ta tự tử để lót đường cho con mình sau này.
Bà biết rõ sự chênh lệch giữa hai người, nhưng bà muốn con trai mình có được cái tốt nhất, bất luận là Phó gia hay Phó thị, cuối cùng chỉ có thể thuộc về con bà, ai cũng đừng hòng giành lấy.
Rõ ràng, nếu bà làm như vậy, kết quả trước mắt là bà sẽ mất đi thời gian sống ngắn ngủi còn lại của mình, nhưng cũng đồng thời đạt được hiệu quả mà bà mong muốn.
Chỉ có điều bà ta không thể ngờ rằng, chuột suy cho cùng vẫn là chuột, chỉ có thể sống nơi tối tăm, con trai bà cũng vậy.
Phó Cảnh Hồng sau khi biết được chân tướng, gần như sụp đổ ngay lập tức, nhìn tờ kết quả khám bệnh.
Phó Hành Vân nói xong, không thèm nhìn hắn lấy một cái, quay người rời đi.
- _-
Ở một nơi khác, Lâm Quỳnh đang để chân trần ngồi ăn kem, bây giờ đã là đầu thu, Phó Hành Vân không cho cậu ăn, nhưng buổi trưa rất nóng, Lâm Quỳnh không nhịn nổi nữa, nhân lúc anh không có nhà liền lấy ra ăn.
Nghe thấy tiếng mở khóa cửa, cậu vội vàng nhét hết phần còn lại vào miệng, rồi nhanh chóng tiêu hủy vỏ đi. Phó Hành Vân vừa vào trong nhà đã liếc mắt thấy hộp kem trong thùng rác.
Lâm Quỳnh nuốt nước miếng, nhưng vẻ mặt rất tự nhiên, không chút chột dạ.
"Vừa rồi làm gì đó?"
Phó Hành Vân cởi áo khoác ra, nghiêng người nhìn cậu.
Lâm Quỳnh ra vẻ ngoan ngoãn, "Ở nhà đợi anh...."
Ai ngờ con chưa nói xong thì đã cảm thấy miệng nong nóng, môi lưỡi vốn bị kem làm lạnh đã từ từ quay về nhiệt độ thường.
Phó Hành Vân nheo nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn đối phương, "Vị dâu hả?"
Lâm Quỳnh:!!!
Tối qua sau khi bị anh bắt quả tang ăn vụng kem, anh rõ ràng muốn dày vò cậu, nhưng may mà bị một cuộc điện thoại cắt ngang. Khi ăn tối, bụng đột nhiên lại đau, thật ra cái cảm giác đau từng cơn này đã kéo dài nửa tháng rồi.
Khẩu vị của Lâm Quỳnh gần đây không được tốt, cứ tưởng là bị đau dạ dày, tới nhà thuốc mua ít thuốc về uống nhưng không thấy hiệu quả.
Mặc dù trước đây khuyên cháu ngoại mình đừng có tra baidu, nhưng khi đến lượt mình thì Lâm Quỳnh lại bất giác tra baidu.
Sau mười phút tìm kiếm, mắt Lâm Quỳnh liền ầng ậng nước.
Baidu kết luận: Ung thư
Chuẩn bị vào hũ cốt đi.
Lâm Quỳnh dán sát vào lòng Phó Hành Vân, tim treo tới cuống họng.
Không được!
Cậu vẫn chưa thể chết!
Cậu mới vừa có được người mình yêu thôi mà!
Còn có một núi tiền cả đời tiêu không hết, cậu không thể chết!
Sáng sớm hôm sau Phó Hành Vân ra ngoài, Lâm Quỳnh vội vàng tới bệnh viện.
Sau khi kể ra triệu chứng, bác sĩ đưa Lâm Quỳnh đi làm siêu âm màu.
Chất dịch bôi trên bụng man mát, nhầy nhầy.
"Ô hổ!"
"À!"
"Hóa ra là vậy!"
Bác sĩ nói một câu, tim cậu đập nhanh thêm một nhịp.
Lâm Quỳnh nằm đó, suýt chút rơi nước mắt, "Bác sĩ, tôi có ổn không?"
Bác sĩ nhìn cậu một cái, không trả lời, lập tức khiến lòng Lâm Quỳnh càng thêm căng thẳng.
Tiêu rồi, cậu chắc chắn mắc bệnh nan y rồi!
Đừng mà!
Thế giới tươi đẹp này!
Bác sĩ chỉ lên màn hình siêu âm, bên trên là một cục gì đó xam xám, "Cậu có biết đây là gì không?"
Lâm Quỳnh lí nhí: "Khối u?"
Bác sĩ: "Em bé."
Lâm Quỳnh:???
Tác giả có lời muốn nói:
Bé con: Ba có lịch sự chưa vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...