Xuyên Thành Nam Thê Gả Thay

“A A A…”

Tiếng hét thất thanh vang lên trong tiếng ồn ào nhộn nhịp của khu chợ. Trong không khí vui vả nhộn nhịp lại vang lên âm thanh không chút hòa nhịp khiến rất nhiều người thiếu kỳ nhìn sang.

Trần Khả nhìn thấy nhiều ánh mắt nhìn bà ta, có vài tiếng xôn xao bàn tán liền không nhịn được đứng bật dậy sau đó chỉ vào mặt Trần Túc chửi mắng:

“Thằng con hoang mày dám làm vậy với tao. Mày có biết tao là ai không, đồ nhà quê khố rách áo ôm đúng là mất dạy.”

Trần Túc cười đầy mỉa mai:

“Con hoang. Thì ra tôi không phải con ruột của ông Trần à, vậy bà sinh ra tôi với người nào. Trần Khả tôi nhắc cho bà nhớ thằng con hoang này là chính tay bà vức bỏ nó, để cho một thằng không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào chà đạp nó mà chính bản thân bà cũng gần như giết hại nó.”

Nói xong cậu lại bật cười:

“Không, chắc ngước lại chứ tôi phải cảm ơn bà vì đã vức bỏ tôi. May mắn bà đã hủy bỏ tư cách làm mẹ với thằng con hoang này mà tôi mới có cuộc sống tốt đẹp như hiện tại.”

Trần Khả nghe cậu mỉa mai mà tức giận đến run rẩy:

“Trần Túc mày đây là đắt ý cái gì. Người đàn bà quê mùa kia có thể bảo vệ được máy à. Tao nói cho mày biết tao có thể khiến cho mày ngóc đầu lên không được ở chốn này.”

Nhà bà ta giàu có, một huyện nho nhỏ thế này bà ta còn không để vào mắt, thằng con hoang này đúng là mắt chó không biết nhìn vậy mà dám đối trội với bà ta.


“Vậy bà cứ thử, tôi cũng chẳng tin tay của bà có thể dài đến như vậy.”

Trần Túc hoàn toàn không lo lắng việc bị đe dọa, một ông lão với gia tộc lớn còn chẳng thể làm gì cậu, một gia đình tuy giàu có nhưng còn chẳng đến một phần của gia tộc kia thì sao có thể làm gì được.

Dù cậu không rõ lý do nhưng cậu tin tưởng vào Vũ Hoàng Kính, anh đã nói không ai có thể đụng đến nơi này thì chắc chắn người phía sau phụ trách huyện thành nơi này có gia cảnh rất lớn.

Trần Khả bị cậu chọc cho tức giận không thôi, nhưng sau một hồi suy nghĩ bà ta cũng nhớ lại nhiệm vụ của mình, vì vậy bà ta bình tĩnh sau đó mở miệng ra lệnh:

“Tao không đôi co với mày nữa, hôm nay tao đến gặp mày để yêu cầu mày lý hôn với Vũ Hoàng Kính.”

Trần Túc buồn cười không thôi:

“Bà có quyền gì.”

“Tao chính là mẹ mày, tao nói ly hôn thì mày phải ly hôn.”

Trần Khả hừ lạnh nói.

Trần Túc nghe vậy liền cười, hình như hôm nay bà ta chạy đến để chọc cười cậu thì phải. Chủ nhân cơ thể này từng xem bà ta là mẹ khi biết bà ta mới là mẹ ruột của mình tuy nhiên cậu không phải, cậu không cần thiết phải nể nan người đã từng hành hạ cơ thể này.

Cậu cười xong liền thở dài chán nản mà nói:

“Thì ra gia đình giàu có như các người chính là dạy ra tính tình này. Đúng là khâm phục.”

Nói xong câu này cậu cũng chẳng để bà ta nói tiếp mà chậm rãi nói từng chữ:

“Trần Khả bà có cần tôi nhắc cho bà nhớ chúng ta ngoại trừ có ADN trùng nhau thì chẳng còn bất kỳ quan hệ nào khác.”

“Mày đừng rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt. Chỗ dù mày không đồng ý tao cũng có cách làm cho mày chấp nhận.”

Trần Khả trừng mắt uy hiệp:

“Chỉ là mày nghỉ cho kỹ nếu tao làm vậy thì người mẹ nuôi kia của mày có thể yên bình được không.”

Trần Túc nhún vai:

“Bà cứ việc thử. À mà để tôi nhắc nhở hiện tại cả tôi cùng mẹ tôi đều ở nhà của Vũ Hoàng Kính, nếu người của bà dám đến thì chồng tôi dám đánh gãy chân bọn họ. Bà đừng nghĩ người trong thôn sẽ đứng yên xem trò hay, chúng tôi đoàn kết hơn các người rất nhiều.”


Trần Khả nghiến răng nghiến lợi mà mắng:

“Giỏi, đúng là con cái của dân nghèo giỏi lẽo mép. Trước kia mày chẳng khác nào con chó mặc người đánh đập, hiện tại thì hay rồi không chỉ dám sỉ nhục tao còn nói chuyện với tao kiểu này.”

Nói xong bà ta nhìn cậu đầy căm tức:

“Mày đừng tưởng chúng tạo không làm gì được mày, chỉ cần cái danh mẹ con này tao có quyền ly hôn cho mày mà không cần mày đồng ý.”

Trần Túc càng nghe càng cảm thấy bà ta đúng là biết tự làm khó mình:

“Nếu bà làm được thì đã không chạy đến nơi tồi tàn này của tôi rồi. Đừng hăm dọa tôi cho dù một người dân quê như tôi thì cũng biết chút ít về luật hôn nhân.”

Cậu đứng dậy nhìn bà ta đầy vẻ bất lực:

“Trần Khả trước đây tôi nể bà là máu mủ ruột thịt nên tôi đã không đi tố cáo bà nhưng hiện tại tôi nhìn rất rõ ràng sự hâm độc của gia đình các người nếu các người còn làm phiền gia đình chúng tôi thì đừng trách tôi kiện các người.”

Trần Khả tức giận chỉ vào mặt cậu:

“Mày… Mày…”

Bà ta hẹn quá hóa giận định ngóng cổ lên mắng cậu bởi vì bà ta biết mình đuối lý trong chuyện này không thể tiếp tục nói về chuyện này vậy chỉ có thể mắng chửi cậu mà thôi.

Đúng lúc này một giọng nói đầy lạnh lùng vang lên:

“Bà đang phá việc mua bán của người khác đấy.”

Trần Khả cùng Trần Túc đồng loạt nhìn sang.


“Kính Kính, sao anh lại đến đây.”

Trần Túc nhìn thấy người đến là Vũ Hoàng Kính liền vui vẻ hỏi.

“Hôm qua anh nghe mẹ nói em muốn ra chợ huyện bán rau nên vừa rảnh rỗi liền tìm em.”

Vũ Hoàng Kính mặc kệ Trần Khả mà khom khom người xếp rau chừa một đường đi cho mình sau đó anh bỏ giày ra mà đi vào bên cạnh cậu.

Trần Khả kinh ngạc sau khi nhìn thấy Vũ Hoàng Kính, trong mắt bà ta đầy sự chột dạ tuy nhiên hôm nay bà ta phải làm mọi cách để có thể khiến Trần Túc đồng ý ly hôn.

Nghĩ như vậy bà ta liền nhìn anh mà nói:

“Ồ Hoàng Kính đấy à, đúng là lâu rồi…”

Bà ta muốn giả vờ chào hỏi nhưng Vũ Hoàng Kính không có kiên nhẫn nghe. Từ xa anh đã nghe thấy giọng nói oan oan của bà ta, thêm việc cách đối xử của bà ta với con ruột của mình khiến anh càng thêm chán ghét.

Anh không chỉ ghét bà ta càng thêm căm tức cả nhà họ Trần của bà ta. Những kẻ lòng lâng dạ sói thấy lợi quên nghĩa, nếu lúc trước không phải gia đình anh đã giúp bọn họ thì hiện tại có khi cả gia tộc nhà họ Trần đều phải đi ăn xin.

Nghe thấy bà ta muốn giả vờ thân thiết khiến anh rất kinh tởm vì vậy anh không để bà ta nói hết câu liền lạnh lùng nói:

“Nếu mua rau thì mua còn ở đây phá hoại việc làm ăn của người khác thì cút. Chúng tôi không hoang nghênh loại người như bà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui