Xuyên Thành Nam Thê Gả Thay
"Đến rồi đưa người ra đi."
Sau khi kết thúc đoạn ký ức trong đầu Trần Túc còn chưa kịp định thần lợi bởi cảm xúc cực kỳ bị ai xao động trong lòng thì bên tai liền nghe thấy một giọng nói. Cậu nghi hoặc muốn mở mắt ra nhìn nhưng hai mắt cậu không thể nhúc nhích, cả cơ thể đều không thể động đậy được.
"Đúng là không hiểu kiểu gì, con trai ruột lại đưa đi gả thay."
"Đừng nói nhiều, chúng ta làm công cũng không thể nói này nói nọ."
"Biết rồi, tao chỉ nói với mày còn gì."
"Chuyện kỳ lạ trong thiên hạ này cũng chả ít gì. Mày không nghe câu công sinh không bẳng công dưỡng à, bởi vì vậy nuôi con đến hiện tại cho dù biết là người ngoài cũng không thể nói bỏ hết tình cảm thì liền bỏ hết được."
"Nhưng chẳng lẽ con ruột không phải là con. Tao cảm thấy đứa nhỏ này tốt hơn thiếu gia nuôi kia nhiều."
"Được rồi đừng nói nữa, khinh người để vào nhà rồi chúng ta trở về."
"Được rồi."
Hai tiếng nói vừa dứt Trần Túc cảm thấy cả người được nâng lên sau đó bắt đầu di chuyển. Từ lời nói của bọn họ cậu cảm thấy rất quen thuộc đây không phải là thiếu gia giả thiếu gia thật vừa nãy xuất hiện trong đầu cậu sao, tại sao hiện tại cậu lại nghe thấy những lời nói này, cơ thể cậu cũng không biết tại sao mà không thể động đậy.
Cả người di chuyển một chút sau đó được đặt lên nơi nào đó cực kỷ cứng gắn, trước khi tiếng bước chân rời đi cậu liền nghe thấy hai giọng nói khi nãy vang lên.
"Đã ốm yếu như vậy thì còn sức đâu mà phản kháng, vậy mà cũng cho đứa nhỏ uống thuốc kia nữa. Đúng là không phải người mà."
"Cha mẹ nào mà không thương con, nhà hào môn đúng là đáng sợ vậy mà đứa con ruột thịt có thể đối sử như thế này."
"Nghiệp chướng, mong sao đứa nhỏ an phận chứ nếu không đã bị bán rồi mà không nghe lời thì chẳng khác nào có cớ để bị người ta đánh đập."
"Về thôi, dù sao chuyện nhà người ta cũng không liên quan đến mình."
Trần Túc nghe xong liền hiểu tại sao cơ thể không thể động đậy được. Thì ra trước khi đưa đi hai cha mẹ cực phẩm kia không an tâm liền bỏ thuốc cơ thể này mà cậu cùng cơ thể này hình như có liên quan gì đó. Trước khi mất ý thức cậu có thể đã chết sau đó linh hồn không hiểu tại sao bám lấy cơ thể này mà đến nổi ký ức của cơ thể này cũng vì vậy mà chạy vào trong đầu cậu.
Nhưng cậu không rõ rốt cuộc chỉ là bám vào vậy sao cậu không thể mở mắt, ít nhất hồn ma có thể tự do tự tại lang thang khắp nơi đi. Lúc này đây cậu hoàn toàn không suy nghĩ đến chuyện mình không phải bám vào cơ thể này mà linh hồn cậu đã dung nhập vào cơ thể này trở thành một người sống bằng xương bằng thịt thực thụ.
Tiếng bước chân càng lúc càng xa Trần Túc cũng càng lúc càng mơ hồ cuối cùng cậu hoàn toàn ngất đi trước những thứ suy nghĩ rối loạn trong đầu.
"Tiểu Kính dì để đồ ở đây nhé khi nào đứa nhỏ dậy thì nhớ cho nó uống. Lâu ngày không được ăn uống gì tốt nhất đừng nên ăn cơm cứ dùng chút sữa cùng cháo lỏng để kích thích lại bao tử."
"Cảm ơn dì."
Trần Túc nghe thấy tiếng nói bên tai liền mơ màng tỉnh dậy, cậu run run hai mắt, nhúc nhích từng ngón tay. Cứ tưởng chừng sẽ giống như trước khi ngất đi sẽ không thể động đậy bởi vì thân thể không phải của cậu nào ngờ chỉ vô ý động đậy thế này lại có thể cảm nhận được chuyển động của bản thân, cảm giác này giống như đang cử động ở trên thân thể của chính cậu vậy.
Quá mức kinh ngạc khiến cậu vội vàng trợn to hai mắt nhưng bởi vì khá lâu không tiếp xúc với ánh sáng bây giờ vội vàng trợn to hai mắt khiến không chút để phòng khiến ánh sáng chiếu thẳng vào mắt làm hai mắt cậu đau nhói mà vội vàng đóng chặt lại.
"Cậu tỉnh rồi sao."
Hành động của Trần Túc khiến người bên cạnh phát giác.
Trần Túc không vội trả lời hiện tại cậu cực kỳ gặp rút muốn nhìn xem rốt cuộc khi mở mắt ra cậu sẽ nhìn thấy thứ gì, cơ thể này thật sự do cậu điều khiển hay sao.
Khi nãy quá hấp tấp mới không kịp phòng bị hiện tại cậu đã rút kinh nghiệm, cậu chậm rãi hé mở từ từ hai mắt để mắt cậu có thể thích nghi với ánh sáng sau đó mới dần dần mở lớn ra cuối cùng hai mắt cậu cũng có thể nhìn rõ những thứ trong tầm mắt.
Đối diện với đôi mắt của cậu là trần nhà bằng tôn, cậu dời mắt sáng hướng không phát ra tiếng nói thì thấy bức tượng được sơn màu xanh nhưng đã phai màu hầu như chẳng còn vài nơi có màu xanh.
Nhìn đến đây cuối cùng cậu cũng có thể khẳng định cơ thể này là của cậu hình như không phải cậu bám lấy cơ thể này mà cậu ám vào cơ thể này mất tiêu rồi, linh hồn của cậu giống như đã hoàn toàn dung nhập vào cơ thể này.
Trần Túc nhấc tay run rẩy đưa lên ngực cảm thấy từng nhịp đập thình thịch trong lòng ngực liền không khỏi trầm mặt. Có thể sống ai mà chẳng muốn nhưng thật sự cậu không thể nào vui vẻ mà tiếp nhận hiện thực này.
Có lẽ thân xác của cậu hiện tại đã được phát hiện đi, có phải nó đang không ngừng bị chà đạp bởi gia đình giống như đỉa hút máu kia đi. Cậu chết rồi không ai cung phụng họ nữa vì vậy họ than trời trách đất chửi bới thi thể của cậu sau đó quăng nó ở nơi nào đó mà hoàn toàn không tổ chức tang lễ hay chôn cất đàng hoàng đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...