Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Hạ Trì đại thắng trở về, không chỉ thu lại đất Đại Du đã mất, còn mang về quốc thư đầu hàng xưng thần của Diên quốc, toàn bộ kinh thành đều sôi nổi lên bởi vì tin tức này.

Các bá tánh đứng đầy hai bên đường phố, hoan hô nghênh đón đội ngũ khải hoàn hồi triều.

Hạ Trì lên ngôi không lâu liền mang binh xuất chinh, bá tánh kinh thành đều cực kỳ tò mò đối với vị đế vương trẻ tuổi này. Hiện giờ nghe nói Hạ Trì trở về kinh thành, đều vội vàng nắm lấy cơ hội đến chiêm ngưỡng thiên nhan, để về sau thổi phồng với người khác.

Mấy năm trước, các câu chuyện về Thụy Vương truyền đi khắp kinh thành, các bá tánh tất nhiên đều còn nhớ rõ. Không nghĩ tới lúc giang sơn như sợi tơ treo trước gió, cái vị Vương gia mà họ từng nói xấu sau lưng lại là người đứng ra bảo vệ Đại Du, cũng giúp cho bọn họ miễn gặp phải chiến hỏa.

Vương gia phế vật khi xưa lắc mình biến hóa thành chiến thần Đại Du. Các bá tánh cảm thấy ngạc nhiên, đồng thời càng cảm thấy trên người hắn tràn ngập sắc thái truyền kỳ.

Hiện giờ một năm qua đi, truyền kỳ về hắn nhiều đến đếm không xuể. Cách nói lưu truyền rộng rãi nhất về Hạ Trì là chiến thần từ trên trời hạ phàm lịch kiếp, nhìn thấy Đại Du rơi vào thế nguy nan, khơi dậy thần lực trong thân thể, ngăn cơn sóng dữ, tiêu diệt Diên quân.

Các bá tánh không hiểu đạo lý lớn, nhưng cũng biết Đại Du cường thịnh lên, bọn họ mới có ngày tháng tốt đẹp, có quân chủ cường đại như vậy, sao có thể không khiến người dân vui mừng đây?

Đội ngũ dần dần vào thành, các bá tánh phía sau ngó đầu ra đằng trước nhìn.

Chỉ thấy hai con ngựa đi đầu chở hai vị nam tử phong tư xuất chúng. Một người mặc chiến giáp, biểu cảm lạnh lùng, đúng là bệ hạ chiến thắng trở về.

Một vị khác mặc quan phục màu đỏ đậm, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa, phần lớn các bá tánh đều biết y, đây là Thụy Vương phi, vị nam phi đệ nhất Đại Du. Đồng thời cũng là Nhiếp Chính Vương hiện tại, là người hạ lệnh làm con đường mới, thúc đẩy gieo trồng các loại lương thực mới, phổ biến xe chở nước cùng phân bón cho mọi người.

Một năm nay khi Vân Thanh nắm quyền, triều đình ban bố không ít chính lệnh mang lợi ích cho dân. Càng miễn bàn đến đường xi măng cùng công cụ tưới nước mà mọi người chưa từng thấy. Các bá tánh không hề có cảm giác triều đại đang rung chuyển này được thay đổi lớn như thế nào, chỉ cảm thấy cuộc sống càng ngày càng có hy vọng.

Sự tích của Vân Thanh ở Ninh Châu cũng dần dần truyền tới kinh thành.

Cứu tế dân, làm đường xi măng, gieo trồng lương thực mới, tạo xe chở nước...... Cách đây 5 năm, Ninh Châu từ nơi nghèo khó bị thổ phỉ hoành hành, hiện giờ đã biến thành châu phủ giàu có, phồn vinh đông đúc.

Bá tánh Ninh Châu xem Vương phi như thần tiên, cư dân kinh thành nghe những câu chuyện ở Ninh Châu xong, tất cả đều thán phục.


Trừ cái này ra, bọn họ càng cảm thấy may mắn là hiện giờ Vân Thanh đã không chỉ quản mỗi một Ninh Châu, mà là có được quyền lực chấp chưởng thiên hạ. Vân Thanh giám quốc, tất nhiên cũng khiến cuộc sống của bọn họ ngày càng tốt hơn trước kia.

Các bá tánh mặc kệ y có thân phận gì, là nam vương phi hay là Nhiếp Chính Vương, chỉ cần y làm những chuyện giúp ích cho bá tánh thiên hạ, bọn họ tất nhiên sẽ ủng hộ y.

Mọi người nhìn hai người họ đang ở độ tuổi xuân khí phách hăng hái, trong lòng bỗng nhiên nảy lên một loại kích động, có hai người đứng đầu đất nước như vậy, sợ gì tương lai không có hy vọng?

Hai người đều là long chương phượng tư, phong độ bất phàm. Các bá tánh tuy ở kinh thành, gặp qua không ít quan to hiển quý, nhưng cũng ít thấy nhân vật nào như vậy. Lúc này đều không keo kiệt lời khen ngợi.

Mọi người ngươi một câu ta một câu mà nói lời khen, dù biết Vân Thanh cùng Hạ Trì sẽ không nghe thấy, cũng đều ra sức khích lệ. Các cô nương nhìn hai người tuấn mỹ phi phàm, đều không biết nên ngắm ai.

Các cô nương có cái nhìn một tỉ mỉ, đều phát hiện ra ánh mắt bệ hạ vẫn luôn dừng trên người vị Vương gia bên cạnh hắn. Vương gia cũng sẽ ngẫu nhiên ngoái đầu nhìn vào đôi mắt hắn, sau đó bệ hạ liền lộ ra ý cười trên mặt.

Trước đó thần sắc bệ hạ tuy rằng bình tĩnh, một thân khí thế cực kỳ khiếp người. Nhưng thời điểm hắn cười với Vương gia, cả người đột nhiên nhu hòa lại, mặt mày anh tuấn sắc bén cũng đầy nét dịu dàng.

Bệ hạ thật sự rất yêu Vương gia, các nàng nghĩ thầm.

Các quan viên đi theo phía sau đều không thấy rõ ánh mắt giao lưu của hai người, chỉ lo lắng sốt ruột mà nhìn bóng dáng cả hai đang sóng vai nhau đi đầu. Nhưng lại bị các vị tướng quân cưỡi ngựa đi phía trước họ che lại, bệ hạ cùng Vương gia đều bị chắn không thấy rõ, chỉ đành tiếc nuối mà thu hồi ánh mắt.

Người cưỡi ngựa đi theo phía sau Hạ Trì là Lâm tiểu tướng quân eo lưng thẳng tắp. Động tác thoải mái, khống chế ngựa đi về phía trước.

Thiếu niên nhỏ gầy ngày xưa, hiện giờ đã trưởng thành cao lớn. Lại thêm mấy năm thao luyện trong chiến tranh đã rèn ra một thân thể tráng kiện cơ bắp. Hắn mặc chiến giáp lên, khí chất cả người liền thay đổi trở nên oai hùng.

"Lâm tướng quân, cầu xin ngươi đừng lại gần đây, ta sợ Màn Thầu cắn ngựa của ta." Hồ tướng quân đi bên cạnh Lâm Vũ đột nhiên mở miệng, trong giọng nói hơi có chút oán giận.

Động tác Lâm Vũ cứng đờ, sau đó mới nhấp môi nói: "... Không được nói bậy, Màn Thầu là ngoan nhất."

Hồ tướng quân: "......"


Ngươi nói sau thì là vậy đi.



Trong cung, Vân Thanh trước tiên sai người chuẩn bị tốt công yến, đến cả đại quân đóng ở ngoài thành, y cũng đã sớm sai người chuẩn bị tốt món ngon rượu ngon, đưa đến quân doanh khao thưởng tam quân.

Đây là yến hội đầu tiên sau khi Hạ Trì lên ngôi, các quan lại trong triều vốn đã không tiếp xúc với Hạ Trì lâu, thậm chí còn có không ít người đã từng buộc tội hắn khi còn là Vương gia phế vật. Hiện giờ cố gắng nắm lấy cơ hội, tất cả mọi người đều muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt Hạ Trì.

Nhóm quan văn phần lớn đều xuất thân từ các khoa cử đứng đắn mà đi lên, văn chương tất nhiên đầu bụng. Mở miệng một cái là một tràng ca tụng công đức, vỗ mông ngựa đến mặt không chút thay đổi, kính rượu chúc mừng cũng không hàm hồ chút nào.

Yến tiệc diễn ra trong không khí vui vẻ, ăn uống linh đình, nhưng Hạ Trì ngồi ở chủ vị lại có chút thất thần.

Hắn nhìn Vân Thanh ngồi ở đầu hàng phía dưới, trên mặt không có biểu cảm gì, nhìn kỹ mới có thể thấy u oán tích tụ trong đôi mắt hắn.

Vân Thanh nhận thấy được ánh mắt Hạ Trì, có chút bất đắc dĩ mà ngoái đầu nhìn lại.

Yến hội là y sai người an bài, số ghế tất nhiên cũng dựa theo theo thứ tự địa vị như mọi khi. Hiện giờ, bọn họ một người là hoàng đế, một người là Nhiếp Chính Vương, tất nhiên không thể ngồi song song giống như trước.

Hai người đối mặt một lát, Hạ Trì đột nhiên nâng ly rượu lên, cười nói với Vân Thanh: "Thắng lợi lần này, cũng không thể không kể công của Nhiếp Chính Vương, trẫm kính ngươi một ly."

Từ xưa đến nay, làm gì có tiền lệ hoàng đế kính thần tử đâu chứ? Trong đại điện nhất thời trở nên yên tĩnh.

Bọn quan viên trong triều đều suy đoán ý tứ của bệ hạ, rốt cuộc là thật, hay là đang có ý xấu nhắm vào?

Nhóm võ tướng đi theo Hạ Trì lại không lòng vòng như vậy, thấy thế cũng giơ ly lên: "Mạt tướng cũng kính Vương gia."

Bên trong đám võ tướng, ngoại trừ đám người như Lâm Vũ lúc trước không có vào triều, không biết trước khi đánh giặc tình huống trong quân doanh là cái dạng gì, những người còn lại tất nhiên rất rõ ràng.


Trước kia bọn họ hành quân đánh giặc, có thời điểm nào thoải mái như vậy đâu? Quân nhu lương thảo đều không thiếu, mùa đông còn có chăn bông áo bông ấm áp. Càng miễn đến đại pháo khiến Diên quân khiếp sợ, đó là do Vương gia sai người làm ra. Trong lòng bọn họ không nghi ngờ lời nói của bệ hạ chút nào, ngay cả bọn họ cũng cảm kích Vương gia từ tận đáy lòng.

Tâm sự của quần thần trong triều khác nhau, Vân Thanh trong cái nhìn đánh giá của mọi người nâng ly rượu lên, cười đáp: "Thần cũng kính bệ hạ, kính các vị tướng quân."

Hạ Trì ngưỡng cổ uống cạn ly rượu, thấy Vân Thanh mặt không đổi sắc mà uống xong một ly, nhướng mày một cái nhẹ đến mức không thể phát hiện ra.

Yến hội lần nữa lại náo nhiệt lên, chờ đến khi kết thúc, trời cũng đã tối đen.

Các võ tướng mới vừa hồi triều đều đã an bài tốt chỗ ở, chúng thần trong triều cũng sôi nổi rời cung hồi phủ. Trước cửa cung, xe ngựa tới tới lui lui, xe ngựa của Thụy Vương phủ lại không trở về.

Hoàng cung, Ngọc Thanh điện.

Hạ Trì nhìn Thôi Hồng trở về xong, quay đầu nhìn thấy mỹ nhân nhắm mắt nằm trên ghế dài dựa vào cửa sổ.

Động tác Hạ Trì dừng lại một chút, nâng nhẹ bước chân đi đến, dùng ánh mắt tỉ mỉ miêu tả ngũ quan Vân Thanh.

Từ mi mắt, đến chiếc mũi nhỏ thẳng, lại đến đôi môi hồng nhuận. Một năm nay, gương mặt này vô số lần xuất hiện trong nỗi nhớ của hắn, hiện giờ rốt cuộc đã gần trong gang tấc, hắn lại bỗng nhiên có chút không nỡ quấy nhiễu.

Thật lâu sau, hắn mới cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn một cái lên chóp mũi y, thấp giọng nói: "Lâu như vậy, tửu lượng vẫn không tiến bộ chút nào."

"Ai nói em uống rượu?"

Hạ Trì ngẩn ra, cúi đầu nhìn lại, lấy thấy ánh mắt Vân Thanh thanh tỉnh, ngậm ý cười nhìn hắn. Hiển nhiên vừa rồi y không phải say rượu ngủ say.

Hạ Trì liền bày ra tư thế oán hận cắn một cái lên chóp mũi y: "Lại gạt ta."

Vân Thanh cười rồi né tránh, thuần thục mà nói sang chuyện khác: "Vương gia không muốn nếm thử xem em đã uống cái gì sao?"

Hạ Trì vốn không thỏa mãn với lần đụng chạm lướt qua như vừa rồi, nghe Vân Thanh nói, lập tức liền hung hăng hôn xuống.

Đầu lưỡi nếm được hương vị nước hoa quả ngọt ngào. Hạ Trì cảm thấy mọi loại nước hoa quả trước giờ đã uống đều không có mùi vị gì. Hắn không khỏi càng thêm thèm khát, muốn nếm được tư vị tuyệt vời này thêm nữa.


Cho đến khi Vân Thanh túm lấy tóc hắn, mới lưu luyến rời đi.

Vân Thanh thở hổn hển, Hạ Trì nhìn y, lại nhịn không được cúi đầu hôn lên đôi mắt, khóe miệng y. Cửu biệt gặp lại, cả người hắn đều khát vọng được ở cạnh Vân Thanh.

Nguyên Phúc công công bưng canh giải rượu lại đây, nghe được động tĩnh trong phòng kịp thời dừng bước chân. Ông phất tay cho tiểu thái giám mang canh giải rượu về thiện phòng, còn bản thân đi về phía trước vài bước, canh giữ ở cửa.

Canh giải rượu này sợ là một chút cũng không được dùng.

Trên cái ghế gỗ nhỏ hẹp, Vân Thanh mệt đến mức không muốn động đậy, khi bị Hạ Trì ôm về giường ngủ mới nghĩ tới cái gì, túm túm tóc hắn: "Đi tắm gội trước."

Ngọc Thanh điện có bể tắm nước nóng, phương tiện tắm gội càng thêm thoải mái. Người y mệt mỏi, chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ, ngâm thêm một chút rồi trở về giường ngủ.

Hạ Trì lại mắt điếc tai ngơ, lập tức ôm y lên giường ngủ. Vân Thanh nhíu nhíu mày, liền nghe Hạ Trì nói: "Không cần phải vội."

Y còn muốn nói gì, môi đã bị Hạ Trì ngăn lại.

......

Hô hấp nóng bỏng, cả người đều giống như bị túm vào một giấc mộng mê loạn.

"Thanh Thanh, Thanh Thanh......"

Giọng nói Hạ Trì ở bên tai hết một lần lại đến một lần gọi tên y, như là nói hết tất cả nhớ nhung một năm nay cho y nghe.

Vân Thanh nắm chặt tay Hạ Trì, kéo đến bên môi, in một nụ hôn ướt át lên đó. Bởi vì không có sức lực mà giọng nói có chút mỏng nhẹ, mang theo giọng mũi.

"Em ở đây."

Động tác của Hạ Trì dừng lại một chút, ngay sau đó càng trở nên hung hăng.

Vân Thanh bị kéo càng sâu vào cơn sóng tình, cuối cùng vô lực đáp lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận