Edit: Điềm Điềm
**********************
Dung Ngọc gần đây không biết mình bị làm sao, đặc biệt hay buồn ngủ.
Không chỉ như thế, cậu cũng thèm ăn hơn trước, ăn cơm xong không lâu sẽ lại đói, hơn nữa cũng không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, cậu luôn cảm thấy vòng eo của mình giống như to hơn một vòng.
Càng muốn chết hơn chính là cơ bụng gì cũng không còn, sờ lên còn có chút mềm mại.
Rõ ràng gần đây cậu cũng không có buông lỏng rèn luyện mà.
Hoa Tự Cẩm nhìn Dung Ngọc ngồi bên cạnh ngáp liên tiếp ba cái: “Nếu không phải tôi mười phần xác định cậu là con trai, tôi sẽ hoài nghi cậu có phải đang mang thai hay không đó.
”
Dung Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn, lặng lẽ lên án.
Hoa Tự Cẩm cười nhếch khóe môi, thú vui tà ác này cũng không nên làm quá: “Cậu không cảm thấy gần đây cậu có thể ăn có thể ngủ, bụng còn to hơn rất giống dấu hiệu mang thai sao? Không thôi tôi hẹn gặp bác sĩ kiểm tra một chút nhé?”
Dung Ngọc trầm mặc trong nháy mắt, cúi đầu nhìn bụng gật đầu: “Được, tôi cũng cảm thấy gần đây hình như không bình thường lắm, anh nói xem đàn ông thật sự có thể mang thai sao?”
Hoa Tự Cẩm không nghĩ tới cậu thật sự suy nghĩ vấn đề này, hơi ngẩn ra: “Có thể đi, thế giới rộng lớn không có gì lạ, có thể mang nhưng chỉ sợ xác suất vô cùng thấp, tôi vừa mới nói giỡn thôi cậu không nên để trong lòng.
”
Nếu thực sự bởi vì một câu nói của mình gây ra gánh nặng tâm lý cho đứa trẻ này vậy là chuyện lớn rồi.
Tâm tình Dung Ngọc có chút phức tạp, dù sao cậu cũng có thể xuyên qua, đàn ông sinh con đối với cậu mà nói cũng không phải khó tiếp nhận như vậy.
Huống chi gần đây cậu thường xuyên mơ thấy đứa bé.
Người ta nói mang thai sẽ mơ thai, cũng không biết cậu có tính là đúng hay không.
Nếu thật sự mang thai, không biết Cố Triều Từ có thể tiếp nhận hay không.
Hoa Tự Cẩm làm việc rất có hiệu quả, buổi chiều Dung Ngọc được nghỉ ngơi, trực tiếp dẫn Dung Ngọc đến bệnh viện.
Trải qua một phen lấy máu xét nghiệm chờ kết quả, trong lòng Hoa Tự Cẩm có chút khẩn trương hỏi lại: “Không cần thông báo cho Cố tiên sinh sao?”
“Tạm thời không cần đâu.
” Kết quả còn chưa có, cậu không muốn làm nghiêm trọng vấn đề.
Bác sĩ nhanh chóng nhận được kết quả đã gọi họ vào.
Dung Ngọc đứng lên nhìn về phía Hoa Tự Cẩm: “Anh ở chỗ này chờ tôi đi.
”
Hoa Tự Cẩm vốn muốn đi theo bên cạnh cậu lại dừng bước, gật gật đầu, không biết tại sao trong lòng bắt đầu khẩn trương: “Được, có vấn đề gì thì nói cho tôi biết.
”
Dung Ngọc gật đầu, mở cửa đi vào.
Bác sĩ nhìn cậu đi vào, cười nói: “Dung tiên sinh mời ngồi, báo cáo kiểm tra của ngài có rồi.
”
“Kết quả là gì?”
Dung Ngọc ngước mắt nhìn về phía bác sĩ đối diện, vẻ mặt thoạt nhìn cũng không có đặc biệt khẩn trương.
“Dung tiên sinh đã đoán được chưa? Căn cứ vào báo cáo kiểm tra này cho thấy ngài đã mang thai tám tuần, các chỉ số đều rất bình thường.
”
Dung Ngọc mím khóe môi, không có lập tức mở miệng, chính mình suy đoán là một loại cảm giác, sau khi nghe được đáp án chân thật lại là một loại cảm giác khác.
Dùng sức chớp chớp mắt nói: “Kết quả kiểm tra có thể sai hay không?”
“Kết quả kiểm tra của ngài là từ máy móc đặc biệt, tuyệt đối sẽ không có sai sót.
” Bác sĩ cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh hơn: “Đứa trẻ không dễ dàng mà có, tôi hy vọng ngài có thể xem xét cẩn thận.
”
Dung Ngọc gật đầu: “Chỉ là có chút ngoài ý muốn thôi, nhưng cảm giác cũng không tệ, kế tiếp tôi nên chú ý cái gì, hoặc là tôi còn cần làm kiểm tra gì nữa không?”
Không nghĩ tới cậu nhanh như vậy đã tiếp nhận được, bác sĩ ngược lại có chút sửng sốt, sau đó cười nói: “Tiếp theo ngài còn cần làm siêu âm B, mặt khác cần thường xuyên kiểm tra lại.
Công việc thì cố gắng tránh những hành động nguy hiểm và không làm việc quá sức, tập thể dục không nên quá nhiều, vừa phải là được, ăn nhiều trái cây và rau quả, duy trì dinh dưỡng cân bằng.
”
“Được.
”
Khi Dung Ngọc làm siêu âm B, trong tay cầm tấm ảnh màu đen trắng đầu tiên của bảo bối, cả người còn có chút hoảng hốt.
Từ phòng khám đi ra, Hoa Tự Cẩm vội vàng đi tới: “Như thế nào, có vấn đề gì sao?”
Dung Ngọc liếc hắn một cái, thở ra một hơi: “Có vấn đề rất lớn.
”
Hoa Tự Cẩm trong lòng lộp bộp một chút: “Đừng sợ, có vấn đề gì chúng ta cùng nhau đối mặt.
”
Hắn sợ Dung Ngọc không tiện mở miệng, trực tiếp từ trong tay cậu lấy báo cáo kiểm tra, thật giống như hắn có thể nhìn hiểu vậy.
Kết quả nhìn thấy hình ảnh, ngực càng giống như bị siết chặt: “Đây là cái gì, bác sĩ có nói là lành tính hay là… Chúng ta có thể phẫu thuật được không?”
Nhìn hốc mắt Hoa Tự Cẩm nói lời này xong lại đỏ lên, Dung Ngọc rút ảnh đen trắng của bảo bối trở về, nhếch khóe môi cười nói: “Anh còn nhớ rõ lúc trước anh nói tình huống của tôi giống như cái gì không, anh đoán đúng rồi đó.
”
Hoa Tự Cẩm hoảng hốt một chút, không nhớ lại ngay được: “Tôi đã nói cái gì?”
Hắn sao lại miệng quạ đen như vậy, nói Dung Ngọc cái gì… hắn nói cậu phản ứng như đang mang thai???
Thấy Hoa Tự Cẩm mở to hai mắt, không thể tin được nhìn cậu: “Cậu, cậu cậu cậu cậu thật sự…”
“Ừm.
” Dung Ngọc dứt khoát đáp một tiếng, đem báo cáo kiểm tra xếp lại, giả vờ buồn phiền “Anh nói xem tôi phải nói với Cố Triều Từ như thế nào mới không dọa anh ấy đây, tôi cũng thiên phú dị bẩm quá rồi!”
Hoa Tự Cẩm còn chưa tiêu hóa xong chuyện này đã bị nhét một miếng thức ăn cho chó.
Trên đường trở về, hai người đều bất ngờ im lặng.
Hoa Tự Cẩm đưa người trở về, lúc xuống xe dường như rốt cục tìm lại được giọng mình: “Công việc gần đây của cậu tôi trở về điều chỉnh một chút.
”
“Được, cám ơn anh Hoa.
”
“Khách sáo cái gì.
”
Nhìn theo Hoa Tự Cẩm rời đi, Dung Ngọc xoay người liền thấy Cố Triều Từ chờ ở cửa: “Sao không vào?”
Dung Ngọc đi qua đưa tay ôm anh, cảm giác được khác thường Cố Triều Từ nhíu mày, ôm cậu vào trong ngực: “Làm sao vậy?”
Ngoài miệng hỏi như vậy, trong lòng đã suy nghĩ một hồi có nên gọi điện thoại cho Hoa Tự Cẩm hay không, hỏi xem bọn họ có phải ở bên ngoài bị khi dễ hay không?
Dung Ngọc ngẩng đầu nhìn anh, không biết chuyện cậu mang thai phải nói như thế nào đây.
Hơn nữa đây cũng coi như là một phần kinh hỉ nhỉ, trực tiếp nói ra có phải là có chút phá hư bầu không khí hay không?
Cậu mở miệng cười nói: “Không có việc gì hết, hôm nay thời tiết rất tốt, lúc trở về phát hiện bên ngoài có không ít trẻ con đang chơi đùa!”
“Phải không?” Trực giác Cố Triều Từ cho biết Dung Ngọc không nói thật: “Em muốn ra ngoài chơi sao?”
Dung Ngọc cong mắt, không trả lời câu hỏi này của anh mà nói: “Em muốn sửa nhà một chút, được không?”
Cố Triều Từ quét một vòng trang trí trong nhà: “Không thích phong cách hiện tại?”
“Em muốn thay đổi phòng khách phía trên một chút, ừm, trong nhà cũng phải mua thêm một ít đồ.
”
“Cần thêm cái gì, để cho…”
“Không cần, em tự mình chọn.
” Dung Ngọc nói xong cười chuyển đề tài: “Anh ăn cơm chưa? Em muốn ăn lẩu.
”
Cố Triều Từ khẽ nhíu mày: “Hôm nay em có chút kỳ lạ.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...