Edit: Điềm Điềm
***********************
Cảnh quay cuối cùng của “Thái tử”, Cơ Vô Ngân đứng trên đài cao ở Đông cung, phóng tầm mắt nhìn cảnh tượng yên bình phồn vinh bên ngoài cung.
Phía sau vị ma ma già nua đi tới: “Điện hạ, gió thổi rồi, chúng ta trở về đi.”
Cơ Vô Ngân mở khóe môi, đôi mắt đen lạnh nhạt nhìn bên ngoài cung: “Ngươi có nghĩ tới việc xuất cung không?”
Lão ma ma là bà vú của y, đi theo bên người khi bọn họ còn nhỏ, biết rất nhiều chuyện quá khứ.
Ánh mắt Cơ Vô Ngân nhìn về phía ngoài cung, những tiểu thương bán hàng kia tuy rằng hơi nghèo khó, nhưng cũng là chủ nhân chân chính của thế gian này.
“Điện hạ, trở về đi.”
Cơ Vô Ngân nhếch khóe môi: “Ma ma, mấy ngày gần đây thường xuyên mơ thấy huynh trưởng, ta nghĩ hắn vẫn là đang trách ta, trách ta đoạt thứ hắn muốn, chỉ là nếu quay một lần nữa, cô vẫn sẽ làm như vậy.
Ở nơi cao thường cô đơn, để cho cô thay ca ca chịu cô đơn đi.”
Lão ma ma đứng bên cạnh y, trong mắt nổi lên rung động, khóe môi bà run rẩy, giống như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói ra.
Cơ Vô Ngân tựa hồ cũng không cần, y xoay người, không nhìn ra ngoài cung nữa, thanh âm trong vắt lại xa cách nói: “Chúng ta trở về thôi ma ma, thật sự nổi gió rồi.”
……
“Qua, hơ khô thẻ tre!!!!!!”
Thi Họa Ý hô ra những lời này, chỉ nghe cả đoàn làm phim truyền đến tiếng hoan hô.
Kéo dài bốn tháng, rốt cục cũng quay xong bộ phim này.
Quay từ mùa hè ấm áp đến mùa đông lạnh giá.
Hoa Tự Cẩm khoác áo cho Dung Ngọc: “Trước năm mới không có sắp xếp công việc, nhưng lễ trao giải Kim Hoa cậu phải tham gia, “Dị năng” lọt vào vòng chung kết.”
Dung Ngọc gật đầu: “Được.”
Hoa Tự Cẩm nói xong chuyện trong công việc, cười nói: “Ngày tháng đã định rồi sao?”
Mặc dù không nói hết lời, nhưng Dung Ngọc lại cười: “Ừm, ngày 15 tháng 1.”
“Ngày 15 tháng 1, ngay trước đám cưới đi thảm đỏ, không ảnh hưởng.” Hoa Tự Cẩm giơ tay vỗ vỗ bả vai Dung Ngọc: “Trước tiên nói một câu chúc mừng.”
“Cám ơn.”
Sau khi tiệc hơ khô thẻ tre kết thúc, Cố Triều Từ đón Dung Ngọc từ khách sạn đi.
Nhìn bé con lên xe, Cố Triều Từ tiến lại gần ngửi một chút: “Không uống rượu?”
Dung Ngọc nghiêng đầu nhìn anh: “Em không uống rượu, anh hình như có chút thất vọng nhỉ?”
Cố Triều Từ cười mà không nói nhìn cậu, hai má Dung Ngọc nóng lên, nhịn rung động trong lòng tiến lại gần khóe môi anh hôn một cái: “Kế tiếp em sẽ nghỉ ngơi một thời gian rất dài, Cố tiên sinh muốn làm gì em thì em cũng sẽ không phản kháng.”
Cố Triều Từ đưa tay nắm cằm cậu: “Em đây là đang đùa với lửa.”
Dung Ngọc nghe vậy trên mặt tươi cười càng sáng lạn, ôm cổ Cố Triều Từ, vùi đến cổ anh: “Vậy anh phụ trách dập lửa nha, em không sợ!”
Sự thật chứng minh, cậu không thể chịu đựng nổi sự trêu chọc.
Trong ngày trao giải Kim Hoa, Dung Ngọc mặc một bộ vest toàn thân màu đỏ theo đoàn làm phim Dị năng tham dự lễ trao giải.
Trải qua một thời gian nghỉ ngơi, khí sắc Dung Ngọc rất tốt, thoạt nhìn cả người đều phát sáng.
Khi MC đùa giỡn hỏi: “Dung Ngọc, đêm nay vì sao không thấy Cố tiên sinh?”
Câu hỏi này gần như hỏi thay tất cả các phương tiện truyền thông và người hâm mộ có mặt, Dung Ngọc không ngạc nhiên về vấn đề này: “Bởi vì hôm nay anh ấy làm gì đó rất quan trọng.”
“Cảm giác sẽ là một chuyện khiến người ta chờ mong, được rồi, chúng ta hãy cùng nhau hoan nghênh đoàn làm phim Dị năng và dàn diễn viên!”
La Kỳ Sinh đi bên cạnh Dung Ngọc, thấp giọng nói: “Mọi chuyện đều sắp xếp xong chưa, sau lễ trao giải trực tiếp đi sao?”
Dung Ngọc gật đầu: “Ừm, còn phải đi qua bên kia chuẩn bị trước.”
La Kỳ Sinh giơ tay vỗ vỗ bả vai cậu: “Chúc mừng.”
Hôm nay ở hậu trường Dung Ngọc đem thiệp mời hôn lễ ngày mốt tự mình đưa đến tay bọn họ, bọn họ vừa cảm thấy ngoài ý muốn, vừa cảm thấy hợp tình hợp lý.
Dù sao theo tình cảm của Cố Triều Từ và Dung Ngọc, tổ chức hôn lễ chỉ là chuyện sớm muộn.
Sau khi ngồi xuống, lễ trao giải bắt đầu.
Người dẫn chương trình bước vào phần trao giải sau khi làm nóng bầu không khí.
Dung Ngọc ngồi ở chỗ đó, lúc này tâm tình cậu rất bình tĩnh, cũng không có loại khẩn trương như lần đầu tiên ngồi ở nơi này.
Ngược lại La Kỳ Sinh lại lộ ra vẻ thấp thỏm, nhìn về phía Dung Ngọc nhịn không được nói: “Cậu không khẩn trương sao?”
Dung Ngọc cười rộ lên: “Cũng không sao.”
“Cậu bây giờ thật sự là không giống.”
“Chỗ nào không giống vậy?”
“Không giống người mới, có một loại phong phạm tiền bối, cậu ngẫm lại đi, đêm nay nếu cậu đoạt nam diễn viên chính xuất sắc nhất, chính là ảnh đế, cậu không kích động không chờ mong sao?”
“Anh vừa nói như vậy, tôi ngược lại có chút chờ mong.”
Trong lúc nói chuyện, giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất lặng lẽ tiến vào.
La Kỳ Sinh nhất thời mím thẳng khóe môi, bộ phim “Dị năng” xem như là song nam chính, hắn và Dung Ngọc đều có thể lọt vào vòng chung kết, nhưng cuối cùng ai sẽ đoạt giải, kỳ thật trong lòng hắn rất rõ ràng.
Nhưng vẫn có một chút hy vọng.
“Giải thưởng sắp được trao tiếp theo là giải thưởng Kim Hoa cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất, các tác phẩm điện ảnh lọt vào vòng chung kết có…”
Trên màn ảnh rộng, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh “Dị năng” lọt vào vòng chung kết, người dẫn chương trình một lần nữa giơ micro lên: “Chúc mừng người chiến thắng giải thưởng Kim Hoa lần này dành cho hạng mục nam diễn viên chính xuất sắc nhất, đoàn làm phim Dị năng, Dung Ngọc… La Kỳ Sinh, chúc mừng hai người!!!”
Dung Ngọc quay đầu nhìn về phía La Kỳ Sinh đang ngồi đó, đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn: “Người anh em, đừng ngẩn người nữa, chúng ta lên nào.”
La Kỳ Sinh đứng lên, đưa tay ôm Dung Ngọc: “Cám ơn.”
Nếu như không phải lúc trước Dung Ngọc tìm hắn, khả năng lớn hắn còn đang vì hôm nay phấn đấu.
Dung Ngọc cười kéo hắn một phen, cùng nhau đi lên đài.
Người dẫn chương trình cười nói: “Chúc mừng hai người, hãy phát biểu cảm nghĩ về giải thưởng.”
“Tôi trước đi.” La Kỳ Sinh nhận lấy micro, hít sâu một hơi: “Đầu tiên tôi muốn cảm ơn Dung Ngọc, nếu lúc đó không phải cậu ấy mời tôi quay bộ phim này, tôi có thể vẫn còn cố gắng vì hôm nay, rất cảm ơn cậu ấy tin tưởng tôi.
Đồng thời cảm ơn tất cả các thành viên trong đoàn làm phim, nếu như không phải bọn họ cống hiến, cũng sẽ không có bộ phim “Dị năng” đặc sắc này, ừm, hôm nay đối với tôi mà nói là một ngày vô cùng đặc biệt, chiếc cúp lớn nhất này đối với tôi mà nói ý nghĩa bất đồng, tôi sẽ cố gắng thật nhiều, không phụ sơ tâm không phụ mọi người, cám ơn!”
Lúc La Kỳ Sinh lui ra phía sau, dùng sức chớp chớp mắt.
Dung Ngọc cười đi lên trước, đứng ở trước micro, hôm nay cậu mặc một thân màu đỏ phát sáng chói mắt.
Cậu nắm chiếc cúp Kim Hoa trong tay, trông đầy tự tin và mạnh mẽ.
Trong khoảnh khắc đó, rất nhiều người nhận ra rằng người cậu nhóc này đã trưởng thành và trở thành một người đàn ông xuất sắc không thể khinh thường.
“Hôm nay đứng ở chỗ này, tôi rất vinh hạnh, Kỳ Sinh vừa rồi nói cảm ơn tôi, kỳ thật tôi cũng phải cảm ơn anh ấy, bởi vì lúc trước nếu không phải tín nhiệm tôi, “Dị năng” sẽ không thể thuận lợi khởi động.
Cho nên tôi cũng muốn ở chỗ này cảm ơn toàn bộ nhân viên đoàn làm phim “Dị năng”, không có mọi người vất vả cống hiến, “Dị năng” sẽ không hoàn mỹ như vậy.
“Dị năng” là kết quả nỗ lực của mỗi người chúng ta, rất vui vì không phụ lòng tin của mọi người, mặt khác, nhân cơ hội này, tôi muốn công bố một chuyện, ngày 15 tháng 01 là hôn lễ của tôi và Cố tiên sinh, sẽ được phát sóng trực tiếp.
Cảm ơn tất cả các bạn đã yêu thương và chúc phúc cho chúng tôi!”
Cậu dứt khoát tuyên bố hôn lễ ra ngoài như thế, bất luận là người đang online hay offline đều ngơ ngác trong nháy mắt.
Sau đó là tiếng hoan hô nhiệt liệt, kéo dài đến khi lễ trao giải Kim Hoa kết thúc.
Ngay khi mọi người thảo luận, vì sao ngày quan trọng như vậy Cố Triều Từ không xuất hiện.
Chẳng lẽ anh bởi vì chuẩn bị hôn lễ không thể có mặt sao?
Đến lúc mọi người lần lượt rời khỏi hội trường, bỗng nghe thấy âm thanh của máy bay trực thăng trên bầu trời.
Ngẩng đầu nhìn lên, thấy ba chiếc trực thăng đáp xuống tầng cao nhất của tòa nhà.
Có người tinh mắt phát hiện, phía trên màn hình ánh sáng khổng lồ của tòa nhà chiếu hình ảnh Dung Ngọc và Cố Triều Từ ——
[ Trời ơi, này cũng quá dữ rồi!!! ]
[ Trực thăng này sẽ không phải tới đón Dung Ngọc đó chứ??? ]
[ Ba Cố ba thật sự là quá giỏi, xem qua tình yêu như vậy, sau này tôi phải yêu đương như thế nào đây, tình yêu thần tiên chính là như thế đi!!! ]
[ Ahhhhhh, awsl !!!!!! ]
[ Hôm nay ba Cố cũng chỉ là hai mét tám!!!!! ]
[ Tôi biết ba Cố sẽ không đến trễ!!!!! ]
[ Thì ra ba Cố không phải không ra sân khấu mà là chuẩn bị xuất hiện long trọng!!!!!! ]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...