Edit: Điềm Điềm
***********************
Thẩm Bằng Lan hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nghe thấy đáp án này, trong suy nghĩ của y, hai người vừa mới gặp qua cha mẹ, muốn kết hôn cũng phải qua một thời gian nữa.
Trong mắt nổi lên kinh ngạc: ” Nhanh như vậy?”
” Hai chúng tôi đều không muốn chờ nữa.
”
Dung Ngọc nói xong liền thấy Hoa Tự Cẩm đẩy cửa vào: ” Bằng Lan Dung Ngọc đã đến lượt các cậu.
”
” Hai chúng tôi có cùng nhau không?” Thẩm Bằng Lan đứng lên, sau đó theo bản năng hỏi.
” Có, đạo diễn nói hai người cùng qua đây liền cùng nhau thử vai.
”
Hoa Tự Cẩm nói xong, chợt nghe Thẩm Bằng Lan cười nói: ” Cái này cũng tốt, Dung Ngọc chúng ta có thể sớm thành huynh đệ.
”
” Chỉ sợ là một hồi gió tanh mưa máu.
”
Nghĩ đến phân cảnh trong phim của hai người, Thẩm Bằng Lan cười nói: ” Tương ái tương sát!”
Dung Ngọc nghe vậy cười phụ họa: ” Đúng vậy, tương ái tương sát!”
Hoa Tự Cẩm ở một bên nhịn không được liếc mắt nhìn mái nhà, các cậu có thể nói những lời này, có gan thì nói trước mặt Hạ Kinh Hồng với Cố Triều Từ đi!
Xem họ phản ứng như thế nào!
Đương nhiên Hoa Tự Cẩm cũng chỉ ở trong lòng nói một chút.
Giả vờ như không nghe thấy hai người đi vào bên trong.
Thi Họa Ý nhìn thấy hai người vừa tới, hai nam sinh cao gầy, trắng trẻo, trước mắt liền cảm thấy sáng ngời, lão đầu hơn 60 tuổi, tóc đã hoa râm, đeo kính mắt viền bạc cười nói: ” Nghe các cậu cùng nhau tới đây, vậy cùng nhau thử vai đi, kịch bản đều đọc rồi chứ?”
Dung Ngọc và Thẩm Bằng Lan gật đầu: ” Đã xem ạ.
”
” Vậy diễn Cơ Vô Thương biết sau lưng tất cả mọi chuyện đều là em trai ruột Cơ Vô Ngân làm, có thể không?”
Dung Ngọc nhìn về phía Thẩm Bằng Lan, quả nhiên đạo diễn vừa phất tay, liền chọn ra cảnh khó khăn nhất.
Thẩm Bằng Lan nhẹ nhàng gật gật đầu: ” Có thể ạ.
”
——
Đó là đêm mưa lớn.
Tiếng sấm từng trận vang rền, trận mưa này tới rất kịp thời, kịp thời có thể đem rất nhiều chuyện đều ẩn giấu dưới mưa.
Trận tranh giành ngai vị này, cũng không phải ngẫu nhiên, mà là tất nhiên, từ mười năm trước, mẫu phi Cơ Vô Thương chết ở trong thâm cung, hắn đang chờ ngày này lâu rồi.
Vì ngày này, hắn ẩn nhẫn một thời gian dài, rốt cục thời cơ đã đến.
Đêm rất sâu và mưa rất lớn.
Nước mưa như rèm cửa làm mờ tầm nhìn.
Cơ Vô Thương đi trên con đường gạch xanh, con đường này, trong quá khứ mười mấy năm không biết đi qua bao lần nữa, biết rõ dấu vết khắc trên mỗi khối gạch.
Những kỷ niệm trong quá khứ được phản chiếu trong tâm trí của hắn.
” Cạch”
Xa xa cửa lớn đóng chặt bị đẩy ra, Cơ Vô Thương dừng lại, nhìn bóng dáng cầm ô giấy màu đen đi về phía hắn.
Rất nhiều mơ hồ trước đây không thể nhìn thấu, dần dần rõ ràng.
Chỉ trong nháy mắt con ngươi đen từ ôn nhu đến lạnh như băng.
Cơ Vô Ngân nâng ô giấy trong tay lên cao, lộ ra khuôn mặt tái nhợt che dưới ô: ” Xem ra ngươi đã biết rồi.
”
Cơ Vô Thương lạnh lùng đảo qua y, con ngươi đen không thấy nửa điểm ôn nhu: ” Vì sao?”
Cơ Vô Ngân tựa hồ cũng không có bởi vì ánh mắt lạnh lùng của hắn mà kinh ngạc, vẻ mặt y thoạt nhìn vẫn yếu đuối như trước, nâng tay che môi ho khan, lúc cơn ho chấm dứt, đôi môi mỏng vốn không có huyết sắc nhiễm màu sắc tươi sáng, cũng làm cho y sinh động lên: ” Bởi vì đây là quy củ, muốn trở thành người trên người, phải đạp hài cốt vạn người đi lên, bằng không chết chính là ta, ca ca, ta không muốn chết a!”
” Ta đã nói rồi…”
” Ngươi đã nói qua, ngày ngươi trở thành Thái tử, sẽ không có ai có thể thương tổn chúng ta nữa.
” Cơ Vô Ngân cười rộ lên, dung nhan trong trẻo giống như hoa sen trắng nở rộ bên cạnh hồ thiên trì, thuần túy thánh khiết, lộ ra một loại tiên tư không giống người thường, ” Nhưng cuối cùng thương tổn ta sâu nhất chính là ngươi!”
Giống như một câu thở dài, đến trong lòng Cơ Vô Thương, tựa như một thanh kiếm sắc bén, đâm xuyên qua ngực hắn, đau thấu lòng: ” Ngươi bởi vì chuyện kia, trách ta sao?”
Cơ Vô Ngân giơ tay lên, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh tiếp được hạt mưa rơi xuống từ không trung: ” Không trách, ta chỉ trách chính mình vô năng, vô năng đến ngay cả mạng của mình cũng phải giao cho người khác khống chế, bất quá rất nhanh sẽ không như vậy nữa, bởi vì ta từ trên người ca ca học được, muốn cái gì, phải dựa vào chính mình đi tranh thủ, sau đó không từ thủ đoạn lấy được…”
” Rất tốt, được rồi!”
Sau khi Thi Họa Ý mở miệng, người ngồi chung quanh trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng.
Rõ ràng trên đài hai người còn mặc trang phục riêng, không trang điểm không có trang phục, lại làm cho người ta đắm chìm trong đó.
Ngồi bên cạnh Thi Họa Ý, phó đạo diễn Sơn Thanh Thủy tươi cười rạng rỡ nói: ” Đừng do dự, chỉ có bọn họ, vừa rồi diễn đến da đầu tôi tê dại!”
Thi Họa Ý nhìn bộ dạng kích động của đối tác cũ, gật đầu nói: ” Cái này còn cần cậu nói sao, ha ha!”
Lúc này Thẩm Bằng Lan và Dung Ngọc đi tới, Thi Họa Ý đứng lên nói: ” Bộ phim này cứ như vậy mà định, để trống thời gian đi nhé, hợp đồng sẽ gửi đến hộp thư của các cậu, không được thay đổi.
”
Nghe vậy Dung Ngọc và Thẩm Bằng Lan nhìn nhau cười: ” Được ạ, Thi đạo, hợp tác vui vẻ!”
” Hợp tác vui vẻ!”
Từ nơi thử vai đi ra, Thẩm Bằng Lan biết Cố Triều Từ đến đón cậu, liền thức thời rời đi.
Chỉ là trở lại xe liền nhịn không được gửi tin nhắn cho Hạ Kinh Hồng: Cậu cùng Dung Ngọc hôm nay lĩnh chứng!
Hạ Kinh Hồng: !!!!!!
Thẩm Bằng Lan: Anh không muốn nói gì sao?
Hạ Kinh Hồng: Anh nghĩ cái “!” này đủ để bày tỏ cú sốc của anh!
Thẩm Bằng Lan:…….
.
Hạ Kinh Hồng: ???
Hạ Kinh Hồng: Bằng Lan rốt cuộc có ý gì?
Xin lỗi bạn chưa phải là bạn bè của nhau, xin vui lòng thêm bạn bè sau đó bắt đầu trò chuyện …
Hạ Kinh Hồng………….
.
………
Dung Ngọc vừa đi ra, liền nhìn thấy Maybach dừng cách đó không xa, Hoa Tự Cẩm vỗ dưới bả vai cậu, Dung Ngọc hướng anh phất phất tay, hạ thấp mũ trực tiếp chạy về phía Maybach đang dừng ở đó.
Sau khi lên xe, Dung Ngọc cười nói: ” Đợi bao lâu rồi?”
” Vừa đến.
”
” Thật sao?”
Dung Ngọc rõ ràng không tin lắm nhướng mày.
Cố Triều Từ nhếch khóe môi, gật đầu: ” Lần này là thật, thế nào, thử vai thuận lợi không?”
” Thuận lợi, lần này em và anh Thẩm hợp tác diễn một đôi huynh đệ, chúng ta hiện tại trực tiếp đi qua kia sao?”
” Ừm, đều đã sắp xếp xong, trực tiếp đi qua là được rồi.
”
Dung Ngọc mím môi, rốt cuộc không nhịn được cười rộ lên, ôm lấy tay Cố Triều Từ: ” Anh có khẩn trương không, Cố tiên sinh?”
Cố Triều Từ cười nhìn cậu: ” Em bây giờ hối hận còn kịp.
”
” Em sẽ không hối hận.
” Dung Ngọc không chút do dự nói xong, chợt nghe Cố Triều Từ nói, ” Anh cũng vậy.
”
Trên đường đi, nội tâm Dung Ngọc mơ hồ lộ ra hưng phấn, không biết vì cái gì, chỉ cần nghĩ đến cùng Cố Triều Từ sắp lĩnh chứng, cậu liền vui vẻ đến nổ tung.
Quá trình đăng ký nhận chứng nhận rất thuận lợi, lúc lấy được quyển sổ nhỏ màu đỏ, Dung Ngọc liền nhịn không được đặt cùng một chỗ chụp một tấm, sau đó ngửa đầu nói với Cố Triều: ” Dùng để công khai.
”
Cố Triều Từ đưa tay cầm lấy quyển sổ đỏ nhỏ của hai người lên: ” Để anh cất giữ đi.
”
Dung Ngọc đối với việc này cũng không có ý kiến, gật gật đầu, đeo khẩu trang cùng mũ đi ra ngoài, liền nhận được điện thoại của Hoa Tự Cẩm.
Sau khi tiếp nhận liền nghe bên kia nói: ” Dung Ngọc cậu và Cố tiên sinh còn đang ở cục dân chính sao, vừa rồi lúc hai người các cậu đi vào, bị chụp được, hiện tại Weibo đều nổ tung, phỏng chừng không bao lâu nữa sẽ bị vây, mau đi đi.
”
” Được.
” Dung Ngọc buông điện thoại xuống, giữ chặt tay Cố Triều Từ, bước nhanh từ cục dân chính đi ra, mặc dù như vậy cũng nhìn thấy truyền thông chờ ở một bên, không nghĩ tới những người này tin tức linh thông như vậy, cũng may lần này tới đây, Cố Triều Từ mang theo vệ sĩ, hơn nữa Nguyên Tắc cũng ở đây.
Sau khi hai người thuận lợi lên xe, Dung Ngọc tháo khẩu trang mở cửa sổ xe ra đối diện với truyền thông muốn phỏng vấn cậu nói: ” Hy vọng mọi người có thể cho chúng tôi một ít không gian, về phần những chuyện khác, xin chú ý Weibo.
”
Dung Ngọc vừa dứt lời, đám người còn muốn nhào về phía trước, vừa vặn chống lại tầm mắt lạnh lùng của Cố Triều Từ phía sau Dung Ngọc, rất có ý tứ muốn chết ở chỗ này à.
Phương tiện truyền thông:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...