Edit: Điềm Điềm
**********************
Hạ Như Mộng từ chỗ Cố Triều Từ biết anh muốn dẫn bạn về nhà, sớm đã để dì giúp việc trong nhà quét dọn toàn bộ hoa viên, phòng, phòng khách, bài trí không tốt thay toàn bộ, nếu không phải còn có thể kiềm chế một chút, những đồ nội thất cũ trong nhà đều hận không thể tìm người chuyên nghiệp cải tạo lại.
Lão thái thái từ sớm đã để người làm một bộ sườn xám, trên nền trắng có đóa mẫu đơn màu hồng phấn, búi tóc trên đỉnh đầu, lão thái thái tuy rằng tuổi tác lớn, nhưng là một người chú ý bảo dưỡng.
Bôi một chút son môi màu đỏ, ngồi trên sô pha đúng là khí chất đoan trang.
Hạ Như Mộng từ nhỏ đã lớn lên theo bà, khí chất của hai mẹ con cũng giống nhau, một thân váy dài màu đỏ phối hợp với cuộn sóng lớn, tóc nhẹ nhàng để phía sau, khí chất như nữ vương liền hiện ra.
Rõ ràng cùng Cố Kiêu Hùng bên cạnh tuổi không khác lắm, nhưng nhìn giống như thật sự nhỏ hơn mấy tuổi.
Trên người Cố Kiêu Hùng mặc một bộ âu phục màu đen, áo sơ mi trắng bên trong tùy ý mở cổ áo, rõ ràng cũng xuất thân doanh nhân, ngồi trên sô pha lại toát ra vài phần khí chất thổ phỉ.
Hạ Như Mộng cũng không biết là khẩn trương hay là chờ đến có chút không kiên nhẫn, vươn móng tay mấy ngày trước vừa mới làm vỗ lên đùi Cố Kiêu Hùng: ” Anh có thể ngồi đàng hoàng hay không, để cho con dâu nhìn thấy bộ dáng như thế này sao, may mà Triều Triều không giống anh.
”
” Làm sao em biết nó không giống, chẳng lẽ nó không phải là người sao, cạy chân đánh rắm cũng không làm sao?”
Lời này của Cố Kiêu Hùng vừa ra khỏi miệng, đùi liền bị Hạ Như Mộng lấy tay vỗ mạnh một cái: ” Em nói cho anh biết con trai của em ở trong lòng em chính là người giấy, quý công tử, ghen tị chết anh đi, hừ!”
Cố Kiêu Hùng nghe vậy lập tức đứng lên, rất có ý lão tử không chịu được sự tức giận này, kết quả Hạ Như Mộng nói một câu: ” Làm gì đó?”
Tròng mắt Cố Kiêu Hùng giật giật, lại ngồi trở lại: ” Ngồi tê chân đổi tư thế.
”
Lão thái thái ở bên cạnh hừ một tiếng: ” Hai người các con được rồi đó, bao nhiêu người ở đây còn tán tỉnh, để cho tiểu bối nhìn thấy lại nói.
”
Đang nói, dì bên ngoài đi vào nói: ” Tới rồi, thiếu gia đã trở lại!”
Nghe thấy tiếng này, ba người vội vàng đứng lên nghênh đón.
Vì thế Dung Ngọc từ trên xe đi xuống, liền nhìn thấy ba người đứng trước cửa nhà cũ Cố gia.
Trong lúc nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh.
Vội vàng lấy mấy món quà xuống, tiến lên: ” Bà ngoại, dì, chú, hôm nay mạo muội quấy rầy, con mang theo một số món quà nhỏ, hy vọng các ngài thích.
”
” Được được, đến là tốt rồi, đi vào đi, bà ngoại cho con kẹo đường ăn nè!”
Lão thái thái đưa tay bắt lấy cánh tay Dung Ngọc, liền mang người vào bên trong, Hạ Như Mộng vẻ mặt tươi cười đi theo bên cạnh Cố Kiêu Hùng, cười đến vui vẻ.
Cố Kiêu Hùng tuy rằng không trực tiếp như Hạ Như Mộng, nhưng trong đôi mắt đen giống Cố Triều Từ lộ ra vẻ ấm áp.
Chờ Cố Triều Từ đỗ xe trở về, cửa đâu còn người, vừa nghĩ nguyên nhân, nhất thời dở khóc dở cười.
Đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Dung Ngọc ngồi trên sô pha, từ trong túi xách lấy ra một cái túi màu đỏ thêu như ý: ” Bà ngoại đây là lần trước cháu nói với ngài, kẹo xylitol, xin lỗi trễ như vậy mới tặng ngài được.
”
” Ai nha, con còn nhớ rõ sao, có tâm không sợ muộn, bà ngoại cám ơn con, a, đây là một chút tâm ý của bà ngoại, nhận lấy đi.
” Nhìn thấy bao lì xì hai má Dung Ngọc nóng lên, biết đây là đáp lễ của lão thái thái, cười tiếp nhận, ” Vậy con cảm ơn bà ngoại.
”
” Không cần khách khí, về sau Triều Triều còn phải phiền toái con lo.
”
” Không phiền toái, con cùng anh ấy ở một chỗ, vẫn là anh ấy chăm sóc con nhiều hơn một chút.
” Dung Ngọc nói xong, cười đem một cái hộp gấm màu đỏ ra đưa đến trước mặt Hạ Như Mộng, ” Dì, dì đừng để ý, con tìm anh Thẩm hỏi một chút sở thích của dì, nhưng con đối với phương diện này cũng không phải đặc biệt thông hiểu, liền chọn một cái khuyên tai mặc ngọc, hy vọng dì thích.
”
Hạ Như Mộng vừa nhìn thấy đồ trong hộp, nhất thời che ngực lại: ” Đây không phải là sản phẩm mới vừa ra mắt của CC tháng trước sao, nghe nói là bán giới hạn, con có tâm rồi.
”
” Dì thích là được rồi.
”
” Dì thích, dì nghĩ không có người phụ nữ nào có thể cự tuyệt nó, a, cảm ơn Tiểu Ngọc, có tâm rồi, quà này dì rất thích.
”
Dung Ngọc đỏ mặt tiếp nhận một tiếng cảm ơn, cầm lấy món quà cuối cùng đưa đến trước mặt Cố Kiêu Hùng: ” Nghe nói chú thích sưu tầm rượu, cho nên đặc biệt chuẩn bị một chai, hy vọng chú thích ạ.
”
Cố Kiêu Hùng nhận lấy cái hộp mở ra, khi nhìn thấy nhãn hiệu trên bình rượu, con ngươi đen hiện lên một tia khác thường: ” Cám ơn, con có tâm rồi.
” Rồi đưa một bao lì xì qua.
” Cảm ơn chú.
”
Cố Triều Từ lúc này đi tới khiến mọi người chú ý, Dung Ngọc ngửa đầu hướng anh nở nụ cười, ngại ngùng trong đáy mắt tản đi, chợt nghe Cố Triều Từ nói: ” Có muốn đến phòng anh xem một chút hay không?”
Hạ Như Mộng nghe vậy nhất thời nói: ” Sao Tiểu Ngọc vừa tới đã mang về phòng, quá đáng quá rồi!”
Dung Ngọc cười không nói tiếp, Cố Triều Từ nhìn lướt qua cái hộp trong tay Hạ Như Mộng: ” Ngài không đi lên thử khuyên tai này có hợp hay không sao, lúc trước không phải muốn lâu rồi hả?”
Bị vạch trần tâm tư, Hạ Như Mộng nhìn anh một cái, nói: ” Tiểu Ngọc để Triều Triều dẫn con đi dạo một chút cho quen thuộc, cơm tối còn đang chuẩn bị.
”
” Được ạ, dì.
”
Cùng ba người chào hỏi xong, Dung Ngọc đi theo Cố Triều Từ lên lầu.
Chờ người vừa đi, Hạ Như Mộng đứng lên cười nói: ” Con đi lên lầu đổi váy.
”
Sau đó nhìn về phía Cố Kiêu Hùng ngồi ở chỗ đó nhìn chằm chằm bình rượu: ” Rượu gì vậy, làm cho anh vui vẻ thành như vậy?”
Cố Kiêu Hùng nghiêm trang ngẩng đầu nhìn một cái: ” Rượu ngon!”
” Rượu ngon trong hầm rượu của anh còn ít sao, cũng không thấy anh uống, anh xem đã nghiện rồi, đi lên giúp em chọn váy.
”
Cố Kiêu Hùng đứng lên: ” Anh đi hầm rượu trước.
”
Lão thái thái đứng dậy: ” Ôi, ta cũng về phòng nghỉ ngơi đây.
”
Nói xong đi lên cầu thang, Hạ Như Mộng nhìn túi kẹo phía sau bà, hô: ” Mẹ, tuy rằng là xylitol, nhưng cũng không thể ăn hết một lần!”
” Con yên tâm đi, một túi lớn như vậy, mẹ có muốn ăn xong một lần, cũng ăn không nổi.
”
Nói xong ghét bỏ khoát tay áo với Hạ Như Mộng, ý bảo đừng quản.
Đường của mình tự mình tính toán.
Dung Ngọc đi theo Cố Triều Từ trở lại phòng, đứng ở trong phòng, Dung Ngọc nhìn ” Tảo phát Bạch Đế thành” treo trên tường, nhịn không được tò mò hỏi: ” Triều Triều, tên của anh thật sự xuất phát từ nơi này sao?”
” Ừm, là ông ngoại anh treo lên, bức tranh chữ này cũng là do ông viết.
” Cố Triều Từ nói xong, rũ mắt dịu dàng nhìn cậu, ” Vali để bên kia.
”
Dung Ngọc cười đi qua: ” Lát nữa anh có thể dẫn em đi dạo trong trang viên không?”
Nhà cũ Dung gia tuy rằng cũng là biệt thự trang viên, nhưng mỗi trang viên thiết kế đều không giống nhau, đây dù sao cũng là nhà giàu nhất, cậu thật sự có chút tò mò.
Cố Triều Từ đương nhiên không có ý kiến: ” Mang theo quần bơi, bên kia có thể bơi.
”
Dung Ngọc có chút động tâm, hiện tại là tháng tám vừa mới vào thu, thời tiết cũng không lạnh.
Chẳng qua lần đầu tiên tới nơi này, Dung Ngọc còn muốn thu liễm một chút: ” Khụ, trước đi dạo là được rồi.
”
Nhìn ra sự cẩn thận của cậu, Cố Triều Từ cười xoa đầu cậu một phen: ” Tùy em.
”
Chờ hai người thay quần áo xong xuống lầu, chỉ thấy người giúp việc Cố gia ở dưới lầu bận rộn, ba người còn lại đều không thấy bóng dáng.
Cố Triều Từ nắm tay Dung Ngọc, tản bộ trên bãi cỏ tràn ngập ánh mặt trời, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt cảm giác rất thoải mái, rất ít có cơ hội thả lỏng như vậy, Dung Ngọc rất hưởng thụ nheo mắt lại.
Cố Triều Từ giơ điện thoại lên chụp một tấm, truyền ra tiếng rắc rắc, chọc tới sự chú ý của cậu, quay đầu lại kinh ngạc nhìn qua: ” Anh làm gì vậy?”
” Chụp em!”
Cố Triều Từ cười lại vì cậu chụp thêm một tấm, Dung Ngọc cũng không ngăn cản, tùy anh chụp.
Đột nhiên một chú chó nhỏ màu trắng từ bên cạnh chạy ra, kêu gâ gâu nhào về phía hai người bọn họ.
Là chó poodle màu trắng, được chăm sóc rất tốt, hiển nhiên rất quen thuộc với Cố Triều Từ, chó nhỏ kêu lên muốn cùng anh thân cận, Cố Triều Từ ôm nó lên, sờ sờ đầu, Dung Ngọc động tâm đi tới: ” Đây là anh nuôi sao?”
” Không phải, là bà ngoại nuôi, gọi là Cầu Cầu.
”
” Cầu Cầu, xin chào!” Nắm lấy hai móng vuốt của poodle nhỏ lắc lư, vật nhỏ dùng mũi ngửi ngửi cậu, đối với cậu gâu một tiếng, đặc biệt đáng yêu.
Đang nói thì nghe thấy người hầu hô một tiếng: ” Kinh Hồng thiếu gia, Bằng Lan thiếu gia các ngài đã tới.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...