Edit: Điềm Điềm
**********************
Buổi tối Dung Ngọc thấy Cố Triều Từ tâm tình có chút vi diệu.
Người đàn ông ngồi ở phòng khách, trong tay cầm bút máy, công việc của anh rất bận rộn, làm cho Dung Ngọc cảm thấy cho dù là người giàu nhất, cũng không hề dễ dàng.
Nghĩ như vậy, cậu kìm lòng không được liếc mắt nhìn mái tóc của Cố Triều Từ.
Theo lý thuyết đàn ông đến tuổi ba mươi, nếu bảo dưỡng không tốt, sẽ có dấu hiệu hói sớm, cũng may còn tốt, người giàu nhất trời sinh đẹp trai, bận rộn như vậy mà mái tóc vẫn còn dày.
” Khụ!”
Nghe thấy động tĩnh, Cố Triều Từ cũng không quay đầu lại, vẫn duy trì tư thế ban đầu nói: ” Đã trở lại.
”
” Ừm, trễ như vậy còn đang bận sao?” Dung Ngọc nói xong đi qua, thuận thế nói, ” Chuyện hôm nay cảm ơn anh.
”
Cố Triều Từ ngẩng đầu nhìn về phía cậu, con ngươi đen nổi lên khó hiểu, dường như cũng không rõ cậu đột nhiên cảm ơn cái gì, Dung Ngọc vội vàng nói: ” Cổ Lộ Trần kia là anh gọi điện thoại cho…”
” Cho nên cậu định làm sao bây giờ, lấy thân báo đáp sao?” Cố Triều Từ nhìn cậu, chờ cậu phản ứng.
Dung Ngọc hai má nóng lên, trong mắt mèo đen bóng lộ ra hoảng loạn thấp thỏm: ” Cho nên anh làm như vậy, thật sự là vì tôi?”
Cố Triều Từ trầm mặc trong chớp mắt, bật cười: ” Không phải, với tư cách là nhà đầu tư của bộ phim này, sự tồn tại của hắn sẽ ảnh hưởng đến lợi nhuận.
”
Nghe anh nói như vậy, Dung Ngọc lộ vẻ mặt quả nhiên như thế, chỉ là không đợi cậu mở miệng, thanh âm Cố Triều Từ lần nữa truyền đến: ” Cho nên không phải vì cậu, có phải rất thất vọng hay không?”
Dung Ngọc vội vàng lắc đầu: ” Không có, làm sao có thể, tôi vốn cảm thấy không có khả năng bởi vì tôi, thời gian kia không còn sớm, anh nghỉ ngơi sớm một chút, tôi về phòng trước.
”
Nếu không phải Hoa Tự Cẩm lừa gạt cậu, cậu cũng sẽ không đặc biệt xấu hổ như vậy.
Đưa mắt nhìn Dung Ngọc rời đi, Cố Triều Từ khẽ nhíu mày, không biết có phải là ảo giác hay không, từ khi anh nói xong câu kia Dung Ngọc không nhìn anh nữa.
Thất vọng sao?
Trở lại phòng, Dung Ngọc quả thực tự xấu hổ muốn chết, loại chuyện tự mình đa tình này thật sự là ai cũng sẽ xấu hổ.
Điện thoại di động bỏ trong túi đột nhiên rung lên, là Dung Tuyền gửi tin nhắn: Ba Nhạc Dao phẫu thuật thành công, lành tính, ngày mai có thời gian em đến bệnh viện một chuyến, lại kiểm tra cho em.
Dung Ngọc cũng nghĩ mình nên kiểm tra toàn thân thật kỹ, cơn đau tim này khi nào mới hết đây, cậu cũng không thể đau cả đời, không lẽ phải ở cùng Cố Triều Từ cả đời?
Dung Ngọc: Được, sáng mai em đi qua, để anh hai bận tâm rồi.
Dung Tuyền: Thằng nhóc này, còn học được khách khí nữa chứ, ngày mai trước tám giờ rưỡi tới đây, anh giúp em hẹn trước.
Dung Ngọc: OK ^ – ^.
Cùng Dung Tuyền xác định thời gian, Dung Ngọc lại cùng Hoa Tự Cẩm nói chuyện, bảo hắn cùng Trần đạo nói một chút, cậu xin nghỉ nửa ngày.
Buổi sáng lúc ra khỏi cửa, Dung Ngọc không ngồi xe Cố Triều Từ, bởi vì muốn đi đến bệnh viện của Dung Tuyền, từ bên này đi qua cũng không thuận đường, cậu liền tự mình gọi xe trước, chào hỏi Cố Triều Từ, trực tiếp lên xe rời đi.
Đứng ở huyền quan, nhìn theo người một giây trước vừa hôn anh, quay đầu liền lên xe khác, trong nháy mắt kia, anh có một loại ảo giác bị xem là trai bao.
Tài xế nhìn boss nhà mình gương mặt âm u, càng cẩn thận giảm bớt cảm giác tồn tại.
Bởi vì Dung Tuyền đã sớm đem các mục cậu cần kiểm tra hẹn trước, Dung Ngọc cũng không tốn thời gian bao nhiêu, từng hạng mục làm xong, tất cả số liệu đều bình thường, Dung Tuyền cầm báo cáo tâm tình phức tạp: ” Cho nên đây rốt cuộc là vì cái gì?”
Dung Ngọc lắc đầu: ” Em cũng không biết, bất quá em nghĩ kỹ rồi, em còn có thể làm việc.
”
Dung Tuyền bị những lời này của cậu làm cho càng đau lòng, em trai hắn từ khi nào lại hiểu chuyện như vậy: ” Ở chỗ chú Cố có quen không?”
” Quen rồi, chú ấy đối với em rất tốt, anh yên tâm đi.
”
” Biết rồi, quay phim cũng không cần quá vất vả, đi thôi, anh đưa em ra ngoài.
”
” Không cần, em tự mình đi là được.
”
” Đi thôi.
”
Thấy Dung Tuyền cố ý muốn đưa cậu, Dung Ngọc đành phải gật đầu.
Đến bên ngoài bệnh viện, Dung Tuyền giúp Dung Ngọc mở cửa xe, lại cúi đầu dặn dò cậu chú ý thân thể, mới đóng cửa xe phất tay nhìn cậu rời đi.
Bé con trong nhà bỗng nhiên lớn lên hiểu chuyện, trong lòng có hơi buồn bã.
Dung Ngọc sau khi trở lại đoàn làm phim liền phát hiện không khí có chút không đúng, lúc trang điểm Hoa Tự Cẩm đem chuyện Thẩm Bằng Lan hôm nay trạng thái quay phim không tốt bị đạo diễn Trần mắng nói cho cậu nghe, dặn dò cậu một hồi khi quay phim chú ý, Trần Thị Kim tâm tình không tốt, có thể không chọc hắn thì tốt.
Đang nói thì Thẩm Bằng Lan tới gõ cửa, nhìn thấy người, Dung Ngọc có chút ngoài ý muốn.
” Anh Thẩm.
” Dung Ngọc đã trang điểm xong chuẩn bị đi quay, đứng lên chào hỏi.
Thẩm Bằng Lan nghe cậu gọi như vậy, tùy tiện tới đây cũng rất ngượng ngùng, cười nói, ” Không quấy rầy cậu chứ?”
” Không có, anh Thẩm ngồi đi, tôi vừa mới trang điểm xong.
”
” Tôi tới đây muốn cùng cậu đối diễn, cảnh quay hôm nay, đạo diễn nói tôi không tìm được cảm giác, bản thân tôi không ý thức được gì, muốn cùng cậu đối diễn thử, cậu giúp tôi xem một chút được không?”
Thẩm Bằng Lan đã nói như vậy Dung Ngọc làm sao có thể cự tuyệt.
Huống chi hôm qua Thẩm Bằng Lan còn lên mạng giúp cậu nói chuyện.
Cảnh quay này của Thẩm Bằng Lan là Thẩm Thanh sau khi hắc hóa sa đọa thành ma, niềm tin hắn từng kiên trì bị đánh nát, cả người điên cuồng lại lãnh khốc, điều này cùng Thẩm Thanh lạc quan như ánh mặt trời trước đó có bản chất khác nhau.
Dung Ngọc cùng y đối diễn một lần, liền cảm giác được, y còn chưa hoàn toàn chuyển từ Thẩm Thanh lạc quan như ánh mặt trời thành Thẩm Thanh sau khi hắc hóa, diễn xuất là đúng chỗ, nhưng cảm xúc lại hơi cứng nhắc.
Dựa theo suy nghĩ của cậu, cảm thấy sau khi thành phim khán giả chưa chắc có thể nhìn ra, nhưng nghĩ đến thái độ của Trần Thị Kim, chút khuyết điểm này nhất định là không thể bỏ qua.
Đem suy nghĩ của mình nói hết với Thẩm Bằng Lan, đối phương im lặng suy nghĩ nói: ” Hình như tôi hiểu được một chút rồi, cám ơn.
”
” Không cần khách khí.
”
” Được rồi, tôi đi qua quay đoạn này trước, bằng không đạo diễn Trần lại điên lên.
”
” Tôi nghĩ đạo diễn Trần cũng hy vọng anh Thẩm có thể đột phá giới hạn.
”
” Hy vọng lần này có thể đột phá, tôi đi quay đây, cảm ơn cậu Dung Ngọc.
”
Đưa Thẩm Bằng Lan ra ngoài cửa, Hoa Tự Cẩm quay đầu nhìn Dung Ngọc: ” Vì sao tôi cảm thấy trong nháy mắt thế giới đã thay đổi?”
Dung Ngọc biết hắn đang thấy kỳ quái chuyện Thẩm Bằng Lan tìm cậu, trên thực tế cậu cũng thấy kỳ quái, từ hôm qua Thẩm Bằng Lan đột nhiên vì cậu nói chuyện, cậu liền cảm thấy kỳ quái: ” Anh Hoa, anh nói là bởi vì bài viết kia sao?”
” Diễn đàn màu hồng?”
Dung Ngọc gật đầu, Hoa Tự Cẩm suy nghĩ một chút: ” Tôi cảm thấy anh ta không giống người bị một bài viết chi phối, anh ta có phải là vì Cố tiên sinh hay không.
”
Dù sao Dung Ngọc và Cố Triều Từ nếu thật sự có cái gì, thì cậu chính là mợ của Thẩm Bằng Lan, bối phận cao ngất, lý do sớm cùng mợ tạo quan hệ tốt, hắn cảm thấy cũng hợp lý.
Dung Ngọc nghe thấy lời này của hắn, vội vàng lắc đầu: ” Không phải không phải, tuyệt đối không phải.
”
Cậu cũng không muốn tự mình đa tình, cho nên tuyệt đối không thể bị Hoa Tự Cẩm tẩy não nữa.
Lúc này vừa mới họp xong, sau khi trở lại văn phòng Cố Triều Từ yên lặng một chút, lấy điện thoại di động ra, mở Weibo liền thấy trang chủ đẩy, treo một cái đề tài——
# Dung Ngọc – tình yêu #Dung Ngọc tình cảm bị phơi bày, bạn trai bí ẩn đích thân đưa cậu lên xe, cũng hàm tình mạch mạch* đưa Dung Ngọc rời đi, nghi ngờ cậu đang ở trong tình yêu nồng nhiệt… [Ảnh]…
*Thành ngữ: chứa đầy tình cảm dịu dàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...