Edit: Điềm Điềm
**********************
Dung Ngọc lúc dán lên, vì cho mình dũng khí đã nhắm mắt lại.
Cố Triều Từ nhìn thiếu niên gần trong gang tấc, trong mắt nổi lên kinh ngạc, trong đầu phảng phất như có pháo hoa nổ tung.
Trong phòng yên tĩnh, tựa hồ ngay cả không khí cũng thật cẩn thận, anh nghe thấy tiếng tim đập của mình, tốc độ nhanh đến có chút không bình thường.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, Dung Ngọc mở mắt ra, dũng khí của bản thân rút đi, hai má nóng lên, đôi mắt đen cũng nổi lên thấp thỏm lúng túng, buông cà vạt nắm chặt trong tay ra, mím môi dưới: ” Cái này làm, làm thí nghiệm.
”
Nói xong không đợi người đàn ông mở miệng, xoay người lại một lần nữa đi về phía cửa, lúc này đây khi cậu đi tới cửa, trái tim cũng không đau nữa.
Dung Ngọc xoay người, vẻ mặt không thể tin được nhìn người đàn ông đứng tại chỗ, theo bản năng sờ môi một cái: ” Tôi đây là tật xấu gì nha, hôn anh một cái sẽ không đau, anh tin không?”
Cố Triều Từ: “…….
”
Không cho họ nhiều thời gian trao đổi, ngoài cửa liền vang lên thanh âm của Hoa Tự Cẩm: ” A Ngọc cậu thế nào rồi, ổn không, nên quay phim rồi, Trần đạo bên kia đang thúc giục.
”
” Lập tức đi đây.
” Dung Ngọc vội vàng đáp một tiếng rồi nhìn về phía Cố Triều Từ: ” Tôi đi quay phim trước, buổi tối lại nghiên cứu tiếp.
”
Nói xong cũng không dám chờ Cố Triều Từ mở miệng liền mở cửa ra, nhìn thấy Nguyên Tắc, hướng hắn gật đầu chào hỏi, sau đó dưới sự quan sát Hoa Tự Cẩm mà nói: ” Đi thôi.
”
Nguyên Tắc một bên nhìn theo bọn họ rời đi, lại đem ánh mắt nhìn về trên người Cố Triều Từ bên trong cửa, lẳng lặng chờ đợi.
Lúc Cố Triều Từ từ bên trong đi ra, biểu tình có chút không tốt: ” Tin tức tới nơi này không nên truyền ra ngoài.
”
” Đã chào hỏi rồi ạ.
” Nguyên Tắc rũ mắt, vẻ mặt chính trực nghiêm cẩn báo cáo.
Cố Triều Từ nhẹ nhàng gật đầu, sau khi cài lại cúc áo tây mở ra, xoay người rời đi.
Chỉ là trên cà vạt của anh bỏ lại bên trong âu phục có nếp gấp khả nghi.
Dung Ngọc từ bên trong đi ra, vừa vặn đụng phải Cổ Lộ Trần trở về.
Nhìn thấy cậu, đối phương lập tức cười nghênh đón: ” Ai da, tiểu Ngọc Ngọc cậu rốt cục đã trở về, thế nào bắt được không?”
Dung Ngọc ánh mắt đảo qua cằm chẻ của đối phương, nhếch khóe môi: ” Bắt được hay không cậu không rõ sao?”
Dứt lời cất bước trực tiếp vòng qua gã, bước nhanh về phía trường quay.
Hoa Tự Cẩm đi theo phía sau quay đầu nhìn Cổ Lộ Trần sững sờ tại chỗ, trong đầu vẽ một cái? thật lớn.
Trước kia hai người này tốt như song sinh, bất luận hắn ở trước mặt Dung Ngọc dặn dò không nên cùng người như Cổ Lộ Trần đi cùng một chỗ, nhóc con cũng không coi trọng lời nói của hắn, hôm nay mặt trời mọc ở phía tây sao, cư nhiên nói móc người khác, tuy rằng hắn không biết vì sao, nhưng đây có phải là chuyển biến tốt hay không?
Kỳ thật từ lúc vừa mới nhìn thấy Dung Ngọc, hắn đã cảm thấy cậu trở nên khác biệt, nhưng lại không thể nói ra, ánh mắt nghĩ như vậy nhìn bóng lưng Dung Ngọc có thêm một chút tìm tòi.
Cổ Lộ Trần bị một câu nói của cậu làm cho trong lòng nhảy dựng lên, lại bắt không rõ thái độ vừa rồi của Dung Ngọc, là cùng gã nói giỡn, hay là nhìn ra cái gì.
Trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm, nói với trợ lý đi theo bên cạnh: ” Cậu có phát hiện hay không, Dung Ngọc hình như…”
” Không có a, tôi cảm thấy hắn vẫn là bộ dáng ban đầu, làm sao vậy anh Cổ, là có chỗ nào không đúng sao?”
Trợ lý chớp chớp mắt, hoàn toàn không hiểu ý tứ chân chính muốn biểu đạt trong lời nói của Cổ Lộ Trần.
” Không có gì, có lẽ là tôi đã nhìn lầm.
”
Dung Ngọc vừa đi qua, Bạch Nguyệt Bán liền trầm mặt rống lên: ” Mau chuẩn bị đi, cảnh này chấm dứt chính là cậu!”
” Được.
” Dung Ngọc tính tình tốt đứng ở một bên, quay đầu hướng Hoa Tự Cẩm nói, ” Anh Hoa đưa kịch bản cho tôi xem.
”
Hoa Tự Cẩm sửng sốt một chút, phản ứng lại Dung Ngọc đang muốn cái gì, vội vàng từ trong túi móc kịch bản ra đưa qua, sau đó cẩn thận quan sát cậu, thật khó có được, thằng nhóc này vừa mới bị Bạch Nguyệt Bán rống như vậy, cư nhiên không có nổi bão, quả thực quá khó tin!
Kỳ thật không chỉ trong lòng hắn kinh ngạc, Bạch Nguyệt Bán rống xong ở một bên đều nhịn không được liên tiếp nhìn cậu vài lần.
Nguyên bản gã đều chuẩn bị tốt, lúc này đây Dung Ngọc dám đối nghịch với gã, gã liền nhân cơ hội đuổi cậu đi, kết quả lôi là ném ra ngoài, nhưng ném vào đống bông, ngay cả một tiếng nổ cũng không có, cỗ khí này nhấc lên lại không buông xuống được, nghẹn đến sặc cũng chỉ có thể nhịn.
Bộ phim ” Nhất kiếm thành ma” này nói về thế gia chính đạo tu chân, bị hãm hại ngã xuống, huyết mạch duy nhất được chính thống tu tiên đại tông nhận nuôi, từ nhỏ đã được nói người nhà hắn chết là do ma giáo, bởi vậy hắn lập chí muốn giết sạch tất cả người ma giáo, lại ngoài ý muốn biết được chân tướng, năm đó thảm án diệt môn là do sư tôn nuôi hắn lớn lên, dẫn hắn vào đạo gây ra, nhân vật chính chịu không nổi đả kích, một kiếm giết sư tôn đang tẩu hỏa nhập ma, chính mình cũng bởi vì một kiếm này thành ma…
Dung Ngọc trong bộ phim này vào vai nam hai, sư huynh của nam chính, là một nhân vật có chút rập khuôn, có không ít diễn xuất với đối thủ của nam chính, cuối cùng thậm chí vì dẫn nam chính trở về con đường chính xác mà chết đi.
Diễn tốt, tuyệt đối sẽ chiếm được một làn sóng nước mắt của khán giả.
Đại khái xem qua cảnh sắp quay ——
Nam chính Thẩm Thanh nghe nói dưới trấn Thanh Sơn có dư đảng ma giáo lui tới, vi phạm lời dặn dò của sư tôn, vụng trộm xuống núi, lại ngoài ý muốn rơi vào cạm bẫy, cũng may đại sư huynh Thẩm Giác đột nhiên xuất hiện, cứu hắn trở về, cũng chính mình bị thương, Thẩm Thanh tự trách, cõng thước răn dạy quỳ ở ngoài cửa, cầu xin tha thứ, Thẩm Giác bảo hắn tiến vào, sau khi thẳng thắn nói chuyện, rút thước răn dạy…
Trước đó, nguyên chủ lợi dụng cốt truyện, không ít lần giày vò Thẩm Bằng Lan.
Nghĩ tới đây, Dung Ngọc khẽ thở dài, có thể nói trước khi cậu tới, nguyên chủ đem những người có thể đắc tội đều đắc tội.
Quay xong cảnh này, thẩm Bằng Lan đi xuống từ bên cạnh cậu đi qua, Dung Ngọc hướng y nở nụ cười, không cầu lập tức giảm bớt mâu thuẫn, nhưng cũng không thể cái gì cũng không làm, mặc cho quan hệ cứng nhắc.
Thẩm Bằng Lan lại bởi vì nụ cười này của cậu trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên hai cái, trong lòng thầm nghĩ, tên này không phải lại có chủ ý xấu gì chứ?
Chỉ là không đợi y suy nghĩ nhiều, Dung Ngọc đã bị Trần Thị Kim gọi qua.
Thừa dịp Thẩm Bằng Lan đi xuống trang điểm nghỉ ngơi, Trần Thị Kim gọi người tới: ” Một lúc nữa diễn, diễn thật tốt, đừng làm hỏng, tiến độ cậu bỏ lại không ít, cậu cũng không muốn hôm nay tất cả chúng tôi cùng cậu ở đây bổ sung chứ?”
Tuy rằng không nói rõ ràng, nhưng hiển nhiên là bảo cậu thu liễm, đừng giống như lần trước làm chuyện xấu.
Mặc dù mọi chuyện đều do nguyên chủ làm ra, Dung Ngọc cũng cảm thấy hai má nóng lên: ” Tôi biết rồi Trần đạo, tôi sẽ cố gắng hết sức không làm chậm trễ phần còn lại của mọi người.
”
Bạch Nguyệt bán ngồi ở một bên hừ một tiếng: ” Đừng chỉ nói mà không làm, thời gian cũng không phải gió lớn thổi tới.
”
” Vâng, tôi biết.
” Dung Ngọc nghe vậy khiêm tốn gật đầu, thoạt nhìn ngoan ngoãn.
Bạch Nguyệt Bán bỗng nhiên cảm thấy không có hứng thú, tên nhóc này rõ ràng là đổi tính cách, chính là không biết là tốt hay xấu.
Trần Thị Kim nhìn lướt qua Dung Ngọc một cái, cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng loại ngoài ý muốn này là hắn vui vẻ nhìn thấy, dứt khoát cũng không nói gì.
Lại nghĩ đến người lúc trước nhìn thấy, lại nhịn không được nhìn thoáng qua Dung Ngọc, đè nén tò mò trong lòng.
……
Nguyên Tắc từ siêu thị bên cạnh mua hai chai nước tới, gõ cửa sổ xe đưa cho Cố Triều Từ ngồi trong xe.
Người đàn ông đưa tay tiếp nhận, biểu tình hơi dừng lại, ánh mắt nhìn về phía trước: ” Đó là chiếc xe của Kinh hồng?”
Nguyên Tắc theo lời Cố Triều Từ nhìn qua, gật đầu nói: ” Là xe của Kinh Hồng thiếu gia.
”
Một giây sau, Cố Triều Từ từ trong xe đi ra, đưa nước trong tay trở về: ” Xe lưu lại, cậu về trước đi.
”
Nguyên Tắc: “……”
************************.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...