Xuyên Thành Nam Phụ Thủ Tiết Độc Ác


Tống Côn Lãng dẫn Kỳ Minh đến thư phòng ở cuối hành lang lầu hai.
Cho dù Kỳ Minh đã ở biệt thự này mấy tháng nhưng ngoại trừ hoạt động ở lầu một thì là phòng ngủ của cậu, cũng chỉ khi dâng hương cho Tống Côn Lãng mới đi đến phòng ngủ của anh, ngoại trừ những chỗ này thì những nơi khác của biệt thự Kỳ Minh đều không đi vào.
Đặc biệt là thư phòng của Tống Côn Lãng.
Không ngờ tới hôm nay Tống Côn Lãng sẽ chủ động dẫn cậu vào thư phòng của anh.
Thư phòng dùng khóa vân tay, hiện tại Tống Côn Lãng đang ở trạng thái quỷ hồn, đương nhiên là không có vân tay, cho nên anh liền để Kỳ Minh nhập mật mã vào, rất thản nhiên nói ra mật mã cho Kỳ Minh biết.
Ngược lại, Kỳ Minh cũng không làm ra vẻ, sau khi nhập mật mã vào thì mở cửa thư phòng ra.
Thư phòng rất lớn, rèm cửa bán mở, ánh nắng mặt trời rọi vào trong, bụi bẩn trong không khí không thể che giấu dưới ánh mặt trời mà bay lơ lửng.

Màu sắc chủ đạo của thư phòng là màu gỗ thô, đơn giản mà lộ ra phong cách cấm dục lãnh đạm.
Tống Côn Lãng không nói lời nào mà đi đến kệ sách trước mặt, lấy hai quyển sách đóng chỉ từ trên kệ xuống.
Quyển sách đóng chỉ bìa màu xanh lam đã có chút tuổi đời, cho dù được giữ gìn kỹ lưỡng thì trang sách bên trong cũng đã ngả vàng, có chỗ còn xuất hiện vết rách.
Kỳ Minh nhìn cuốn sách đóng chỉ bay xuống trước mặt mình thì cẩn thận vươn tay ra đỡ lấy, chỉ sợ động tác của mình quá mạnh mà phá hư sách cổ.
Tống Côn Lãng: “Em đọc hai quyển sách này trước đi, một tháng sau tôi sẽ kiểm tra.”
Lúc này tầm mắt của Kỳ Minh mới nhìn đến bìa sách, trên bìa sách là chữ phồn thể, Kỳ Minh có thể nhìn ra được sơ sơ, quyển thứ nhất là sách liên quan đến bùa chú, quyển thứ hai là sách về thuật pháp.
“Này...” Kỳ Minh ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về phía Tống Côn Lãng.

“Trong khoảng thời gian này thứ tôi dạy cho em là làm thế nào để hấp thụ linh khí, cơ sở vận hành linh khí, em đã nắm giữ không tồi, tôi hi vọng em có thể nâng cao hiệu quả sử dụng linh khí lên, hai quyển sách này chính là dạy em làm sao để sử dụng linh khí, đạt tới hiệu quả trừ quỷ đuổi quỷ.” Tống Côn Lãng giải thích, “Người có thể làm được những điều này được gọi là thiên sư, Liên Á Thư chính là một thiên sư.”
Khái niệm thiên sư này Kỳ Minh hiểu rõ, cái cậu tương đối tò mò là, “Lúc còn sống anh cũng là một thiên sư sao?”
“Thiên sư?” Tống Côn Lãng khinh thường, cười lạnh nói: “Cho em một lời khuyên, sau này nếu có người mời em gia nhập cái gọi là Hiệp Hội Thiên Sư thì nhớ phải từ chối đấy.”
Kỳ Minh thấy được biểu cảm trào phúng trên mặt Tống Côn Lãng, đáy mắt của anh càng là một mảnh lạnh như băng.
Hiệp Hội Thiên Sư rốt cuộc đã làm chuyện gì?
Trong lòng Kỳ Minh nghi hoặc, lại vội vàng nghiêm mặt: “Em nhớ rồi.”
Hôm sau là ngày nghỉ, Kỳ Minh dự định ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, kết quả là một cuộc điện thoại của Huỳnh Hoàng gọi tới, mới 8 giờ hơn Kỳ Minh đã tỉnh rồi đến phòng làm việc.
Studio của Huỳnh Hoàng tên là Studio Sao Mai, cho đến nay thì Kỳ Minh chính là nghệ sĩ đầu tiên của studio, mà Kỳ Minh cũng là cổ đông lớn nhất của studio, vì vậy bèn lấy tên của Kỳ Minh làm tên của studio.
Kỳ Minh cảm thấy là do đám người Huỳnh Hoàng lười nghĩ tên nên mới lấy đại một cái tên đã có sẵn.
Hôm nay Huỳnh Hoàng gọi Kỳ Minh đến phòng làm việc là do studio Sao Mai cuối cùng cũng chào đón nghệ sĩ thứ hai, bèn kêu Kỳ Minh đến làm quen một chút.
“Kỳ Minh, vị này là Diệp Thư Đan, là sinh viên năm tư của Học viện Điện ảnh Bắc Nam, cũng là nghệ sĩ mà chúng ta mới ký.” Huỳnh Hoàng giới thiệu cô gái đứng bên cạnh cho Kỳ Minh.
Diệp Thư Đan là một mỹ nhân hàng real, còn là kiểu mỹ nhân xinh đẹp cực kì có tính công kích.

Mặt mày quyến rũ, đôi mắt hồ ly điển hình, khi nhìn người khác tựa như mang theo một cái móc câu vậy.
Nhưng tính cách của cô lại thiên về lạnh lùng, nhìn qua cả người đều lạnh nhạt, tương phản cực độ với ngũ quan diễm lệ, lại không hề không hài hòa, ngược lại sự mâu thuẫn này còn khiến cô thêm hấp dẫn người khác.
Ánh mắt của anh Hoàng đúng là không tệ, Kỳ Minh cảm thán trong lòng.

“Xin chào, tôi là Kỳ Minh.” Kỳ Minh khẽ gật đầu, vươn tay với Diệp Thư Đan.
Thái độ của Diệp Thư Đan cũng không quá nhiệt tình, thậm chí có thể nói là lạnh lùng, chỉ có khóe môi vương chút ý cười, “Về sau còn nhờ anh Minh chỉ giáo nhiều.”
Hai người bắt tay nhau.
Khi tay hai người chạm vào nhau, Kỳ Minh khẽ giật mình, tay của Diệp Thư Đan thật sự quá lạnh, giống như một khối băng vậy.
Bất quá bây giờ là mùa đông, người không đủ khí huyết thì tay hơi lạnh cũng là bình thường.
Thời gian nghỉ ngơi một ngày nhanh chóng trôi qua, hôm trở lại làm việc Kỳ Minh trực tiếp đến nơi quay ngoại cảnh Nam Đài Sơn trước.
Nam Đài Sơn ở ngoại ô của thành phố Bắc Nam, là ngọn núi cao nhất thành phố Bắc Nam, đoàn phim [Trao em] sẽ quay cảnh cuối cùng ở đây, sau khi cảnh quay này kết thúc thì [Trao em] mới chính thức đóng máy.
Trong kịch bản, công trình ở Nam Đài Sơn là do công ty của nhân vật chính xây dựng, trong quá trình xây dựng thì nam nữ chính bất cẩn rơi xuống vách núi, được một thiếu nữ ẩn cư trong sơn cốc cứu, hơn nữa còn xảy ra một loạt chuyện thú vị ở đây.
Ban đầu, kịch bản [Trao em] đã mang theo một ít yếu tố thần quái, nam nữ chính mãi vẫn không thể hôn môi là vì bát tự không hợp, trong vài sự cố về sau cũng có yếu tố phi khoa học xuất hiện, thậm chí là thân phận của thiếu nữ trong sơn cốc cũng vô cùng thần bí, ai biết có phải là người hay không?
Mấy cảnh diễn ở Nam Đài Sơn thuộc về phần giữa của kịch bản, nhưng vì phải quay ngoại cảnh nên Liên Á Thư liền để phần nội dung này ở cuối cùng, tập trung quay phần diễn trong nhà trước.
Khi Kỳ Minh tới địa điểm quay ngoại cảnh thì nhìn thấy Liên Á Thư đang cầm điện thoại, tức giận mắng to một tràng dài với điện thoại, sau khi cúp máy còn bất ngờ giơ điện thoại lên muốn ném đi, sau đó phỏng chừng là nhớ đến điện thoại do chính mình mua nên lại thu về.
“Có chuyện gì vậy?” Kỳ Minh hỏi phó đạo diễn, tính cách của Liên Á Thư khá điềm tĩnh, hợp tác hơn hai tháng mà rất hiếm khi thấy anh ta nổi giận đùng đùng như vậy.
Sắc mặt của phó đạo diễn cũng không đẹp lắm, “Diễn viên diễn vai Thấm Lâm hủy hợp đồng.”
Thấm Lâm chính là thiếu nữ ẩn cư trong sơn cốc, diễn viên đóng vai cô ấy là một người mới của Học viện Điện ảnh, chẳng ngờ đến thời điểm mấu chốt này lại hủy hợp đồng.
Không cần hỏi Kỳ Minh cũng đoán được nguyên nhân nữ diễn viên kia hủy hợp đồng, chắc là nhận được một hạng mục tốt hơn [Trao em], nên định bỏ vai diễn bên [Trao em] đây mà.

Chỉ là không phải bên [Trao em] không chịu thả người, nhưng có nhất thiết phải đợi đến lúc bắt đầu quay mới hủy hợp đồng không?
Kỳ Minh chau mày lại, [Trao em] dự định vào kỳ nghỉ đông sẽ chiếu trên đài Oliu TV.

Bây giờ đã là tháng mười hai, chỉ còn 20 ngày đến 1 tháng nữa là đa số học sinh đã nghỉ đông rồi, cũng đồng nghĩa với việc thời gian biên tập hậu kỳ của [Trao em] không còn nhiều nữa, lại càng không có thời gian để lãng phí vào việc chọn người.
Diễn viên đóng vai Thấm Lâm đột nhiên hủy bỏ hợp đồng, trong nháy mắt đã đảo lộn mọi kế hoạch của [Trao em], cũng khó trách Liên Á Thư lại giận dữ đến như vậy.
Việc cấp bách hiện giờ chính là tìm một diễn viên thích hợp để đóng vai Thấm Lâm, chỉ là trong chốc lát biết đi đâu tìm người thích hợp a?
Từ từ!
Kỳ Minh nghĩ đến nghệ sĩ Diệp Thư Đan mà Huỳnh Hoàng vừa mới ký, Diệp Thư Đan là sinh viên năm tư Học viện Điện ảnh thành phố Bắc Nam, kỹ thuật diễn xuất nhất định là không có gì trở ngại, quan trọng hơn là, Kỳ Minh cảm thấy khí chất chỉnh thể của Diệp Thư Đan vô cùng gần với Thấm Lâm.
[Trao em] vốn dĩ là một bộ phim truyền hình mang sắc thái thần quái, Kỳ Minh hoài nghi thiếu nữ trong sơn cốc là yêu tinh, diện mạo của yêu tinh nhất định phải yêu dã diễm lệ, lại bởi vì quanh năm ẩn cư trong sơn cốc, không vào thế tục, nên khí chất chỉnh thể mang lại cho người ta cảm giác thật lạnh nhạt, không dính khói lửa nhân gian.
Đây còn không phải là vì Diệp Thư Đan mà viết ra sao?
Trước tiên Kỳ Minh gọi một cú điện thoại cho Huỳnh Hoàng, xác định trong thời gian này Diệp Thư Đan không có lịch trình khác xong liền đến trước mặt Liên Á Thư, đề cử Diệp Thư Đan cho anh ta.
Đây quả thực là giải pháp hóa giải lửa sém lông mày của Liên Á Thư, chẳng qua anh ta vẫn có yêu cầu cao với tác phẩm của mình, không đồng ý ngay mà để Diệp Thư Đan đến đây, anh ta muốn nhìn xem Diệp Thư Đan có phù hợp với vai diễn hay không.
Kết quả, Diệp Thư Đan vừa đến Liên Á Thư liền phát hiện đây là người quen, anh ta có ấn tượng vô cùng sâu sắc với Diệp Thư Đan.
Thì ra lúc [Trao em] chọn diễn viên, Diệp Thư Đan cũng đi thử vai, chính là cast vai nữ chính, lúc trước Liên Á Thư đã phân vân giữa cô và Trần Du nên chọn người nào.

Chỉ là khi muốn khảo nghiệm các cô thêm một lần nữa thì Diệp Thư Đan không tới, nhân vật này tự nhiên rơi vào tay Trần Du.
Đến nay trong lòng của Liên Á Thư vẫn còn nghi hoặc, vừa lúc hôm nay gặp được Diệp Thư Đan, anh ta liền trực tiếp hỏi: “Lúc thi vòng hai sao cô không tới?”
Diệp Thư Đan rũ mắt, giấu đi cảm xúc phức tạp trong mắt, bình tĩnh nói: “Lúc đó cơ thể không khỏe, khi đến bệnh viện bị chậm trễ một chút thời gian nên đến không kịp.”

Liên Á Thư không tin lý do thoái thác này của Diệp Thư Đan lắm, dù sao thì lúc đó anh ta đã nhìn ra là Diệp Thư Đan rất thích nhân vật nữ chính này.

Hơn nữa với người mới mà nói, đây là một cơ hội vô cùng tốt, nếu chỉ là cơ thể không khỏe, hẳn sẽ lựa chọn khi thi vòng hai xong lại đi bệnh viện, cố sức tránh mọi việc ngoài ý muốn chứ.
Nhưng Diệp Thư Đan không muốn nói, Liên Á Thư cũng không gặng hỏi đến cùng, anh ta đã nhìn thấy kỹ thuật diễn của Diệp Thư Đan rồi nên liền trực tiếp ký hợp đồng với cô, để Diệp Thư Đan đóng vai Thấm Lâm này.
Kỳ Minh không nghĩ tới trong đó còn có chuyện như vậy, chỉ có thể nói Diệp Thư Đan và đoàn phim [Trao em] này đúng là có duyên.
Vai diễn Thấm Lâm đã có người tiếp nhận, khó khăn của đoàn phim đã được giải quyết, lịch trình cảnh quay ngoại cảnh liền bắt đầu.
“Trần Du đâu? Sao Trần Du còn chưa tới?”
Mắt thấy đã sắp đến giờ quay, người phụ trách lại phát hiện Trần Du đóng vai nữ chính còn chưa tới, sau khi Liên Á Thư biết, râu quai nón trên mặt càng đen hơn.
Hôm nay rốt cuộc là cái ngày quỷ gì vậy? Sao cứ một chuyện lại một chuyện ngoài ý muốn?
Cũng may nửa tiếng sau Trần Du đã vội vàng tới, không ngừng xin lỗi, “Thật ngại quá, trên đường bị kẹt xe nên tới trễ.”
Liên Á Thư không nói gì, chỉ thúc giục cô ta nhanh chóng đi hóa trang, làm tạo hình.
Sau một giờ tất bật như thế mới bắt đầu buổi quay của ngày hôm nay.
Kết quả vừa mới bắt đầu quay lại xảy ra chuyện.
Trạng thái của Trần Du không tốt, vẫn luôn không nhập vai được, nhìn qua có hơi tâm thần không yên.
Liên Á Thư cũng chưa bực bội, để Trần Du nghỉ ngơi hơn mười phút để tìm trạng thái.
Lúc nghỉ ngơi, Kỳ Minh phát hiện Trần Du luôn nhìn về phía Diệp Thư Đan đang đọc kịch bản trong một góc, vừa nhìn vừa khẩn trương kéo mặt dây hình lông chim đeo trên cổ.
Kỳ thực, lúc vừa mới quay Kỳ Minh đã phát hiện trong khi quay phim Trần Du luôn không ngừng nhìn về phía Diệp Thư Đan, đây là nguyên nhân làm Trần Du không cách nào nhập vai được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận