Nam phụ – Chương 10
Edit: Lam + Beta: Dii
____________________
Thấy vẻ mặt Lộ Vũ Thần hoảng hồn và khiếp sợ, Lộ Tinh Thần vỗ bả vai cô: "Đùa thôi, anh chợt nhớ muốn đến thư viện mượn quyển sách thôi, nếu tiện thì có thể chở anh đi." Lúc này Lộ Vũ Thần mới bình tĩnh lại, gật đầu nói được.
Dù sao tuổi cô cũng còn nhỏ, nói gì cũng tin.
Kỹ thuật lái xe của Lộ Vũ Thần không tồi, dù phanh lại hay sang đường cũng làm rất thuần thục lão luyện, đặt biệt, cô nhóc này cũng không thích Lạc Hải.
Lộ Tinh Thần càng thêm vừa lòng cô em gái này.
Lộ Tinh Thần nhớ rõ trong truyện Lộ Vũ Thần vẫn luôn kháng cự chuyện này, không chịu phối hợp, cuối cùng sau khi nguyên chủ rời đi, liền bị mẹ kế gả vào một nhà giàu khác.
Đáng tiếc tính cách Lộ Vũ Thần quá mềm yếu, không thể khống chế được tên chồng ham chơi của mình, cả ngày bị bồ nhí ác độc của hắn ta khi dễ, mấy năm sau lâm bệnh rồi qua đời.
Tuy Lộ Tinh Thần ghét nam chính, ghét mẹ kế kia, nhưng ấn tượng đối với em gái thiện lương nhút nhát chung huyết thống này vẫn rất tốt.
Huống hồ nguyên chủ cũng rất thích người em gái này.
Hiện tại mình đang sử dụng cơ thể này, cũng nên làm cái gì đó để hồi báo nguyên chủ, chi bằng tận lực giúp em gái cậu ta tìm một đối tượng tốt đi.
"Anh, anh với anh Lạc Hàn vẫn còn tốt chứ?" Lộ Vũ Thần đột nhiên nói.
Lộ Tinh Thần hoàn hồn: "Anh với Lạc Hàn không có gì vấn đề, sao đột nhiên em lại hỏi cái này."
Lộ Vũ Thần nhanh nhẹn chuyển làn đường, chiếc xe đi vào làn đường rẽ: "Lúc trước, khi anh về cãi nhau với mẹ, em ở phòng sát vách nghe được mọi chuyện.
Anh nói Lạc Hàn là người lạnh nhạt, sẽ không yêu anh, anh đã không hạnh phúc, không được tiếp tục hy sinh hạnh phúc của em gái."
Lộ Tinh Thần nhanh chóng chớp chớp mắt vài lần.
Nguyên chủ chưa từng nhìn ra tâm ý của Lạc Hàn sao?
"Lúc đó nghe anh nói, em rất cảm động, nhưng em cũng lo lắng," Lộ Vũ Thần quay đầu lại nhìn Lộ Tinh Thần, quan tâm nói: "Anh, chân anh đang bị thương, em lo là anh ở trong cái nhà đó sẽ chịu nhiều uất ức."
So với sự quan tâm giả tạo của Lạc Hải, sự quan tâm của cô chân thật hơn nhiều.
Lộ Tinh Thần trong lòng ấm áp: "Ngày đó anh nói như vậy chẳng qua là vì mẹ em thôi, thật ra quan hệ của anh cùng Lạc Hàn vẫn ổn, người khác cũng ——"
Nụ cười trên mặt Lộ Tinh Thần không tự chủ được mà phóng đại ra: "Anh ấy là loại người ít thể hiện, ở chung lâu rồi sẽ phát hiện, thật ra anh ấy khá tốt."
Lộ Vũ Thần bày vẻ mặt không tin tưởng: "Thật hả?"
Lộ Tinh Thần nhướng mày: "Đương nhiên, anh lừa em làm gì?"
Thấy Lộ Vũ Thần vẫn chưa bị thuyết phục, Lộ Tinh Thần lại nói: "Yên tâm, anh là người lớn rồi, sẽ dùng cách của người lớn để xử lí tốt quan hệ với Lạc Hàn."
Lộ Vũ Thần sửng sốt một lúc: "Cách của người lớn?"
Lộ Tinh Thần: "......"
Hình như lời nói của cậu bị xuyên tạc thì phải? Chắc không đâu, Lộ Vũ Thần cũng chỉ là một cô bé đơn thuần thôi.
Lộ Vũ Thần nghiêng đầu, đồng tình nói: "Quả nhiên vẫn là anh lợi hại, khi nào em có thể học được cách của người lớn để xử lí vấn đề tình cảm thì tốt rồi."
Lộ Tinh Thần biết Lộ Vũ Thần không có ý khác, nhưng sao cậu càng nghe lại càng có cảm giác sai trái vậy chứ.
Mẹ nó.
Đều do tên Ngưu Việt Hải miệng toàn nói phét, hại đầu óc cậu chứa đầy mấy thứ bậy bạ.
F*ck!
Thư viện Ninh Thành và đại học Ninh Thành lúc trước được chính phủ quy hoạch kiến tạo, nên hai nơi này cách xa nhau không xa.
Mười phút sau, chiếc xe màu trắng chạy chậm lại rồi ngừng ở cổng lớn thư viện.
Lộ Vũ Thần muốn đi vào cùng Lộ Tinh Thần, nhưng Lộ Tinh Thần lại cự tuyệt cô.
"Vừa nãy không phải Kỷ Lệ mới nói Lạc Hải cũng ở bên trong sao, anh ngồi xe anh ấy về nhà là được rồi."
Lộ Vũ Thần cũng không nài nỉ nữa, chỉ dặn dò Lộ Tinh Thần chú ý cái chân bị thương, về nhà sớm một chút.
Đến lúc chiếc xe màu trắng chạy chậm biến mất, Lộ Tinh Thần còn đang cảm thán, kỹ thuật lái xe của cô nhóc này thật đúng là không tồi.
Nếu tính cách cô cũng giống với cách lái dứt khoát lưu loát của cô, thì quả thật sẽ trở thành một em gái hoàn mỹ.
Sau khi Lộ Tinh Thần đăng ký xong giấy chứng nhận, điều khiển xe lăn chậm rãi đi tới chỗ đọc sách cổ của thư viện.
Vừa rồi cậu nói với Vũ Thần là muốn đến đây "Bắt gian", tới thật, nhưng lại muốn chuyện khác.
Thư viện Ninh Thành được xây dựng từ rất lâu rồi, sách cổ cũng rất phong phú, rất nhiều quyển sách trân quý hiếm gặp cũng có thể mượn đọc từ chỗ này.
Lạc Hải ngoài bỏ một số tiền lớn để mua một ít sách cổ, còn dành thời gian tìm hiểu một ít tài liệu lịch sử mà ông Lạc thấy hứng thú, tiện cho việc tìm đề tài giữa hai người.
Lộ Tinh Thần cảm thấy mình cũng nên tham khảo một chút cách làm này của Lạc Hải.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Lộ Tinh Thần vào khu sách cổ, đi xung quanh một vòng, không nhìn thấy Lạc Hải hay là Lê Nhất Chu.
Khu sách cổ ít người, không khí lạnh lẽo tràn đầy, Lộ Tinh Thần rùng mình một cái, đi đến một góc có ánh mặt trời chiếu vào.
Đi qua mấy cái kệ sách, Lộ Tinh Thần đột nhiên ngừng lại.
Trách không được ở ngoài nhìn không thấy Lạc Hải và Lê Nhất Chu, thì ra là trốn ở đây.
Hai người đứng đối diện nhau ở chỗ tương đối khuất bên cửa sổ, Lạc Hải có thân hình cao lớn, dáng người nhỏ nhắn nhưng lại rất bình thường của Lê Nhất Chu, đứng như vậy, nhìn rất giống một cặp tình nhân.
Đôi mắt Lê Nhất Chu hình như không được thoải mái, giơ tay muốn dụi mắt, thì bị Lạc Hải bắt tay cậu ta: "Anh giúp em."
Lạc Hải cúi xuống, đầu hai người cứ như dính với nhau, Lạc Hải thổi thổi vào mắt cậu ta một chút, thấp giọng nói: "Có thoải mái không?"
"Buông em ra đi." Cậu ta càng nói càng nhỏ, đầu cũng càng lúc càng thấp.
Đột nhiên Lạc Hải nâng khóe môi, duỗi tay nâng cằm cậu ta: "Mặt anh xấu lắm sao, ngay cả nhìn em cũng không muốn nhìn?"
"Không, rất đẹp."
"Vậy em nhìn nhiều chút đi."
Lộ Tinh Thần xem bọn họ diễn như xem một bộ phim truyền hình.
Rõ ràng lúc đọc sách cảm thấy đoạn này rất lãng mạn, lúc này tự mình đến hiện trường xem sao lại có cảm giác gượng gạo quá vậy?
Dáng vẻ thâm tình dịu dàng của Lạc Hải nhìn không đủ chân thật, tính ra lúc anh ta diễn trước mặt cậu, cậu cảm thấy mình còn diễn tốt hơn.
Với lại vẻ thẹn thùng của Lê Nhất Chu cũng không đáng yêu tí nào, ngay cả tiếng thở dốc đáp lại của Lạc Hải cũng không đủ mê hoặc.
Điều đó nói lên, làm đàn ông cặn bã cũng không dễ dàng gì.
Lộ Tinh Thần bình luận xong, hai người bên kia vẫn còn đang nhìn nhau, Lộ Tinh Thần không một tiếng động mà ngáp một cái, chuẩn bị rút lui trước khi bọn họ phát hiện ra.
Cánh tay đánh tới một bên giá sách, bánh xe lăn hơi trơn, với lại động tác này của Lộ Tinh Thần là đi vòng lại, khiến cậu đụng trúng vào giá sách phía bên kia.
Âm thanh "Loảng xoảng" vang khắp khu sách cổ.
Lộ Tinh Thần: "!!!"
Chà, cái này thật sự là "Bắt gian thành công".
Hai người đang đắp chìm trong bầu không khí mờ ám đồng thời quay đầu lại đây, nhìn thấy Lộ Tinh Thần, biểu tình của hai người liền thay đổi.
Lê Nhất Chu kinh hoảng nói: "Cậu, sao cậu lại ở đây?"
Cái tình huống trước mắt này, nếu mà Lộ Tinh Thần thực sự thích Lạc Hải thì không biết sẽ như thế nào?
Phẫn nộ? Không tin tưởng hoặc cuồng loạn sau đó sụp đổ?
Mặt Lộ Tinh Thần không cảm xúc mà thu lại cánh tay: "Cả hai cứ tiếp tục."
Biểu cảm trên mặt Lê Nhất Chu có thể nói là gần như khủng hoảng.
Lạc Hải khá là bình tĩnh, anh ta đẩy Lê Nhất Chu ra, đi hai bước về phía Lộ Tinh Thần: "Em tới đây làm gì?"
Lộ Tinh Thần thầm nghĩ 'Tôi tới "Bắt gian" mới đúng', trong lòng ngực cậu vừa vặn có cặp sách, dứt khoát chỉ vào, nói: "Tối hôm qua tôi làm bài luận văn của thầy Từ gặp chút rắc rối, nên muốn tìm mấy quyển sách liên quan lịch sử."
Lạc Hải đột nhiên nói: "Tinh Thần, chuyện này không giống em chút nào."
Lộ Tinh Thần nhảy dựng trong lòng: "Không giống chỗ nào?"
Lạc Hải nói: "Trước kia em ghét nhất là đến mấy chỗ này, cũng ghét học tập, đột nhiên em tới đây quả thật khiến người khác cảm thấy không quen."
Lộ Tinh Thần hơi yên lòng, thì ra là nói cái này.
Cậu nhún vai nói: "Hết cách, tôi cũng học đến năm ba rồi, sang năm là tốt nghiệp.
Dù sao cũng cần phải nỗ lực hơn."
"Nhưng thật ra các người ——" Cậu chuyển đề tài, biểu cảm cũng thay đổi theo: "Trước kia tôi vẫn luôn cho rằng anh không thích Nhất Chu, không ngờ quan hệ của hai người cũng không tồi."
"Cái này cũng không giống em."
Trong sách, mặc kệ Lạc Hải và Lê Nhất Chu có quan hệ như thế nào, chỉ cần trước mặt nguyên chủ, hai người rất ít khi tương tác với nhau.
Lạc Hải vẫn luôn lạnh lùng đối với Lê Nhất Chu, bởi vậy nên nguyên chủ đã khuyên anh ta rất nhiều lần.
"Không phải, không phải." Lê Nhất Chu nhanh chóng chạy đến giải thích, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, "Do tôi cũng gặp vấn đề giống cậu, với lại trùng hợp gặp Lạc Hải trên đường, nên kêu anh ấy đưa tôi tới."
Lộ Tinh Thần: "Vậy cậu cũng rất nỗ lực."
Nói xong câu này, cậu cảm thấy vẫn không đủ, nên nói thêm một câu: "Có tương lai lắm."
"......"
Lê Nhất Chu mấp máy môi vài lần, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Bầu không khí lúc này có chút xấu hổ.
Lộ Tinh Thần "Hưởng thụ" trong đó, dù sao cậu cũng không thấy xấu hổ, còn hai người này, chắc chắn xấu hổ chết mất.
Lạc Hải không cảm xúc nhìn chằm chằm Lộ Tinh Thần, ánh mắt chậm rãi trở nên phức tạp.
Nhìn một lát, anh ta xoay người, cầm lấy bút máy màu đỏ trên bàn.
"Được rồi, nếu cả hai có vấn đề với nhau, anh ở đây giúp cả hai giải quyết."
Anh ta vừa nói vừa rút nắp bút, nhưng lỡ dùng lực quá lớn, mực bút máy vẩy ra ngoài, trùng hợp lại văng lên trên cái chân bó thạch cao của Lộ Tinh Thần.
Màu trắng thạch cao nhiễm vết mực đỏ, quả thật rất chói mắt.
"......"
Chà, xem ra bây giờ ai cũng không cần "Nghiêm túc học tập" nữa rồi.
Lộ Tinh Thần uể oải đi theo Lạc Hải về đến nhà.
Hôm nay một nửa người hầu trong nhà được nghỉ ngơi, trong nhà im ắng.
Lạc Hải vừa vào cửa, liền ngồi xổm xuống, xem chỗ bị vấy bẩn ở chân Lộ Tinh Thần, còn vươn tay muốn chạm vào.
"Không cần, chờ lát kêu người giúp việc làm là được."
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, Lạc Hải dưới ánh mặt trời nâng cằm Lê Nhất Chu, trong lòng Lộ Tinh Thần yên lặng tặng thêm một câu chửi thề.
Biến mẹ mày đi!
Tay mày quá bẩn, bố mày ghét bỏ.
"Em thấy được bao nhiêu?" Lạc Hải đột nhiên hỏi.
"Cái gì?"
"Thư viện, anh và Lê Nhất Chu, em nghe được bao nhiêu, thấy bao nhiêu rồi?" Lạc Hải trầm mặt hỏi.
Lộ Tinh Thần cho rằng vừa rồi Lạc Hải không hỏi là vì anh ta không muốn nhắc lại, cậu cũng không rõ tại sao bây giờ anh ta lại hỏi chuyện này.
Lòng của Lạc Hải suy nghĩ quá nhiều, Lộ Tinh Thần không muốn cùng anh ta đánh Thái Cực*, đơn giản thành thật nói: "Toàn bộ."
* Giống kiểu vòng vo Tam quốc, không vào vấn đề chính, thăm dò tới lui.
Lạc Hải nhìn chằm chằm mặt cậu, cả nửa ngày, âm thanh từ trong kẻ răng giống như cố gắng nặng ra vậy: "Em không có gì muốn hỏi anh?"
Cửa đột nhiên bị bên ngoài đẩy vào.
Lạc Hàn xách theo cặp công văn đi nhanh từ bên ngoài vào, thấy Lạc Hải ngồi xổm bên cạnh Lộ Tinh Thần, biểu tình của hai người nhìn qua đều có hơi kì lạ.
Chân mày Lạc Hàn chậm rãi giương lên: "Hai người ở đây làm cái gì?"
"Anh, sao trưa nay lại anh về?"
Lạc Hải hỏi, gần như cùng lúc.
"Anh không thể trở về?"
"Chân bó thạch cao của em bị dơ, nên Lạc Hải nói giúp em làm sạch nó một chút."
Lại đồng thời nói, nhưng lần này là Lộ Tinh Thần trả lời vấn đề vừa nãy của Lạc Hàn.
Nếp gấp giữa mày Lạc Hàn càng sâu: "Không tự lau được à?"
Lộ Tinh Thần chép chép miệng: "Không phải do em làm không tiện sao?"
Lạc Hàn buông cặp công văn xuống, bắt đầu xắn ống tay áo, Lạc Hải vội la lên: "Anh, em chỉ đơn giản là giúp Tinh Thần xử lý một chút cho tốt là được."
Lạc Hàn nhìn anh ta: "Thế nào, cảm thấy tôi làm không sạch sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...