Thời gian trước, chủ đầu tư quản lý trực tiếp quá trình thực hiện dự án xây dựng công viên tự nhiên đã có các yêu cầu về năng lực và kinh nghiệm đối với nhà thầu.
Những nhà thầu đạt yêu cầu cũng đã gửi hồ sơ chứng minh cho nhà đầu tư.
Sau quá trình kiểm tra đánh giá, phía chủ đầu tư gửi hồ sơ mời thầu đến các nhà thầu đạt yêu cầu.
Những công ty nhận được hồ sơ mời thầu lập tức chuẩn bị các tài liệu lập hồ sơ dự thầu và nộp hồ sơ dự thầu cho bên mời thầu trước thời điểm hết hạn nhận hồ sơ dự thầu.
Sau mười ngày, bên mời thầu đã tổ chức buổi công bố giá trúng thầu được ghi trong quyết định phê duyệt kết quả lựa chọn nhà thầu.
Ngày đó những công ty đã gửi hồ sơ dự thầu đều có mặt, còn là những nhân viên cấp cao trong công ty đến.
Phía công ty Cát Đình thì do Đỗ Tuấn Kiệt cùng một số nhân viên trong phòng kinh doanh tham dự.
Trong phòng có rất nhiều người, nhưng không có nhân viên của công ty Minh Thành.
Minh Thành trước đó cũng đã nhận được hồ sơ mời quan tâm của bên mời thầu, nhưng Võ Tự Minh nói được làm được, hắn thật sự không tham gia vào dự án lần này của Hà Thành.
Kết quả hiển nhiên là công ty Cát Đình trúng thầu, giành được gói thầu toàn bộ dự án.
Sau khi hoàn thành cách thủ tục thì công trình có thể bắt đầu khởi công.
Tất cả đều diễn ra vô cùng thuận lợi, chỉ có Võ Tự Minh là đang gặp rắc rối lớn.
Mẹ Võ đã tìm cho hắn rất nhiều đối tượng xem mắt, đều là con gái trong những gia đình danh giá, không phải là người trong thương trường thì là người trong ngành giáo dục.
Bối cảnh gia đình vô cùng tốt, đều là những người tài giỏi.
Võ Tự Minh dù lấy công việc bận rộn, trốn ở công ty cũng không thoát được, bị mẹ Võ bắt đi xem mắt.
"Con nhớ đến, đừng để cô gái người ta chờ có biết chưa?"
"Dạ, con biết rồi."
Cúp điện thoại, Võ Tự Minh xoa lấy huyệt thái dương, ngã người về sau dựa lưng trên ghế.
Mấy ngày nay mẹ Võ cứ nhắc hắn chuyện xem mắt, bà đã hẹn với con gái nhà người ta rồi.
Vì muốn hắn đi xem mắt mà mẹ Võ cứ gọi điện nhắc hắn suốt, hắn không đi không được mà.
Đời trước không ai quản hắn có kết hôn hay không, mặt khác, do tính chất của công việc mà hắn cũng không để ý chuyện này.
Có lẽ đã quá lâu không rung động nên cảm xúc về mặt này đã phai nhạt dần.
"Ting~ Xin chào ký chủ."
Đang lúc mệt mõi thì đột nhiên âm thanh trong đầu đã lâu không có bây giờ lại xuất hiện, Võ Tự Minh lập tức lấy lại tinh thần hỏi: "Ngươi làm sao mà lâu rồi không nghe tiếng? Gọi mãi mà không thấy trả lời, tưởng ngươi đi rồi chứ."
Hệ thống: "Thời gian qua tôi đã tạm ngưng hoạt động để được nâng cấp hệ thống."
"Ngươi cũng giống một chương trình nhỉ, còn có phiên bản nâng cấp." Võ Tự Minh hứng thú nói.
"Bản chất cũng giống như vậy." Hệ thống thay đổi giọng điệu: "Thông báo cho ký chủ một tin vui, máy chủ đã cởi bỏ trói buộc với thế giới này."
Một cái hệ thống đã là chuyện lạ trên đời rồi, bây giờ nó lại mang đến chuyện lạ gì đây?
Võ Tự Minh không hiểu, hỏi: "Máy chủ là gì? Cởi bỏ trói buộc là như thế nào?"
Hệ thống im lặng một lúc, Võ Tự Minh tưởng nó lại không biết thì nó trả lời: "Ừm, nói đơn giản để ký chủ dễ hiểu thì máy chủ chính là quản lý toàn bộ các hệ thống.
Cởi bỏ trói buộc tức là cho phép thế giới này tự động vận hành, không chịu ảnh hưởng bởi cốt truyện cũ nữa."
Mỗi câu chuyện được viết nên, đồng nghĩa sẽ có một thế giới tương ứng sinh ra và có một hệ thống giám sát.
Tức là máy chủ là cội nguồn xây dựng để đản sinh ra một thế giới, hệ thống sẽ giám sát những gì diễn ra và nó cũng có một số khả năng để tác động.
Mỗi câu chuyện sẽ có nhân vật chính và thế giới này lấy nhân vật chính làm trung tâm của tất cả mọi chuyện.
Những gì xảy ra trong thế giới này đều liên quan mật thiết với cốt truyện, chúng đều đã được sắp đặt sẵn.
Cởi bỏ trói buộc, cho phép thế giới tự động vận hành, sẽ không có ai là trung tâm, tất cả đều giống nhau, các nhân vật không còn bị chi phối mà được tự do hoạt động, tự do lựa chọn.
Mặc dù lý thuyết là vậy, nhưng một thế giới đã bị chi phối trong thời gian dài, tư duy đã bị ăn mòn, tình tiết vẫn có thể xảy ra như cốt truyện ban đầu.
Có thể thay đổi hay không, phụ thuộc vào sức mạnh ý chí của từng nhân vật bên trong.
"Nhưng từ đầu tôi đã không bị cốt truyện ảnh hưởng, bây giờ có cởi bỏ trói buộc hay không hình như cũng không ảnh hưởng tới tôi?"
Võ Tự Minh từ đầu đã có quyết định cho riêng mình, cho nên hắn cảm thấy tin vui mà hệ thống nói đối với hắn cũng không có gì thay đổi.
Hắn không biết những người trong thế giới này giống như bị thôi miên, không chống lại được mà bị cốt truyện điều khiển, một khi hiệu dụng thôi miên từ từ biến mất, một người đã có thể chống lại sự điều khiển thì rất nhiều chuyện có thể thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Sự thay đổi này người nằm trong vùng bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là hắn, nhưng hệ thống cũng không định giải thích thêm là hắn đang có khả năng rơi vào "nguy hiểm".
Từ đó về sau nó cũng không nhắc đến chuyện này nữa.
"Ký chủ, không phải ngài phải đi xem mắt sao?"
"Ừ! Ngươi nói đây có phải là tác dụng phụ của việc cởi bỏ trói buộc không? Ngươi đã nâng cấp thành cái gì vậy hả?" Võ Tự Minh rất muốn hét lên với hệ thống.
Nếu có thể đánh giá, hắn chắc chắn sẽ đánh giá một sao cho cái chương trình này.
Hệ thống "ha ha" cười khô khan hai tiếng, tìm lý do lấp liếm cho chuyện này.
Nói vòng vo ý chính là tình tiết này là cốt truyện có sẵn, nội dung hắn đã xem không có là do hắn đã đi sai hướng nên mới phát sinh.
Giải thích dong dài một hồi thì chuyển sang chuyện đi xem mắt.
Dưới miệng lưỡi lươn lẹo của hệ thống, nó đã thúc đẩy được Võ Tự Minh đi xem mắt.
Cứ đi để nói rõ với người ta cũng được.
Đối tượng xem mắt của Võ Tự Minh là con gái của một gia đình kinh doanh về trà lâu đời, nguồn trà nguyên liệu là tự cung.
Cô tên là Thái Vân Xuyên, cũng trạc tuổi với hắn, tính cách thẳng thắng, là một nữ cường.
Võ Tự Minh không quá tình nguyện, láy xe đi đường vòng, cố tình để lỡ thời gian mới đến điểm hẹn.
"Xin chào, thật ngại quá, đã để cô phải chờ." Hắn vừa đến đã xin lỗi trước.
Thái Vân Xuyên nhìn hắn một cái, không nói gì chỉ mời hắn ngồi xuống.
Phục vụ đi đến đưa menu, Võ Tự Minh cười từ chối, nói rằng sẽ gọi sau.
Hắn là không muốn gọi, chỉ ngồi nói vài câu cần gì uống nước, sau khi nói rõ hắn liền đi.
Sau khi phục vụ rời đi, Võ Tự Minh chuẩn bị từ ngữ để nói rõ ràng.
Nếu quá thẳng thắng thì sẽ làm cô bị mất mặt, lời nói phải khéo léo một chút, về sau đôi bên có gặp lại sẽ không phải quá khó xử.
"Vân Xuyên tiểu thư, cô nghĩ sao về việc xem mắt này?"
Thái Vân Xuyên đúng là một nữ cường trong thương giới, hắn muốn nói khéo một chút, cô thì trực tiếp nói: "Tôi xem mắt là vì bị gia đình ép buộc, tôi nói thật với Võ đại thiếu gia, trong lòng tôi đã có người."
Cô thẳng thắng như vậy hắn rất bất ngờ, lại rất nhẹ nhỏm, chuyện này xem như đã giải quyết xong rồi.
Nếu là người cùng suy nghĩ thì chuyện gì cũng dễ nói hơn, Võ Tự Minh thả lỏng tinh thần, nói: "Ừm, nếu là vậy thì chúc mừng Vân Xuyên tiểu thư."
Hắn ngừng một chút, lại nói tiếp: "Mẹ tôi cứ muốn tôi mau chóng kết hôn, thật là...!Ừm, đã vậy thì chuyện này..."
"Tự Minh, thật trùng hợp lại có thể gặp anh ở đây.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...